13.*Mưa và cơn đau*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết âm u, kéo theo tâm trạng SeokJin cũng trở nên âm u như bầu trời xám xịt chứa dày đặc những đám mây u tối kia. SeokJin ghét trời mưa, anh chỉ mới ghét những ngày mưa một, hai năm gần đây thôi. Vì chúng luôn khiến cơ thể anh đau nhức đến mức chẳng thể nào bước lên bước xuống chiếc cầu thang trong nhà một cách bình thường. Nhưng mà.... công ty vẫn còn thương anh khi họ xếp lịch trống ngay trúng phốc vào cái ngày tệ hại này. Coi như đây là tia may mắn trong ngày hôm nay của anh đi.
Đêm hôm qua, TaeHyung đã hí hửng bảo sẽ đi chơi với các hyung Hwarang ở một nơi tràn đầy nắng. Thật đáng ganh tị mà. Thằng nhóc cứ hí hửng thử cái áo này đến cái áo khác, còn bảo sẽ đi bơi với các hyung ấy nữa. SeokJin cảm thấy như TaeHyung như một đứa trẻ bị nhốt lâu ngày và nay được thả tự do đi chơi vậy. Thật mừng vì các hyung ấy đều yêu thương TaeHyung.
Nhưng TaeHyung của buổi sáng sớm lại hoàn toàn trái ngược đêm qua khi cậu thấy có một vài đám mây xám đang lơ lửng ở khu vực này. Thằng bé phân vân cả buổi xem có nên ở lại để xem chừng người yêu của cậu ấy hay không. Thế là bị SeokJin cốc đầu cho một cái.

- Hyung có chết đâu mà lo.

-  Hyung không được nói từ "chết"

- Rồi rồi, hyung không sao. Em mau sửa soạn rồi đi đi, sắp trễ hẹn rồi đấy.

- Nhưng mà hyung thì sao? Hyung có cảm thấy đau nhức không?

- Hyung nghĩ do đêm qua hyung uống thuốc bổ nên giờ chẳng thấy bị gì hết. Nhìn xem.

SeokJin ngồi dậy, làm vài động tác co dãn người cho TaeHyung xem để chứng tỏ rằng mình cực kỳ khoẻ mạnh.

- Vậy.... Hyung có chuyện gì thì gọi em. Nha?

- Hyung biết rồi, tôi chả phải con nít của cậu đâu mà.

TaeHyung cúi xuống hôn nhẹ lên môi SeokJin. Xác nhận anh vẫn không có vấn đề gì mới xoay người sang kéo vali đi ra khỏi phòng.
SeokJin đứng bên cửa sổ nhìn xuống, chắc chắn rằng anh quản lí và TaeHyung đã lái xe rời khỏi mới thở dài một cái. Từ đêm qua hai đầu gối anh đã hơi có dấu hiệu bị đau rồi, sáng nay chúng lại đau hơn rất nhiều. May mà khi nãy anh chỉ co dãn thân trên, và thằng nhóc TaeHyung không bắt anh phải co dãn nguyên người. Không thì thằng nhóc sẽ huỷ hẹn mà ở lại đây mất.
Cơn đau nhức càng ngày càng xuất hiện rõ hơn, nhiều hơn hệt như sự xuất hiện ngày càng nhiều của các đám mây đen. SeokJin đau đến mức anh phải rơi nước mắt ngay khi anh chỉ đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại.
SeokJin mở lọ thuốc giảm đau và cho hai viên vào ngay cái miệng khô khốc của mình. Sau đó lại khó nhọc lết thân lại chiếc bàn làm việc của mình chỉ để uống nước. SeokJin sau khi có thể tống hai viên thuốc giảm đau xuống bụng mới nhẹ nhàng chậm rãi đi lại chiếc giường mà nằm xuống. Anh cần phải nghỉ một chút để thuốc có thể phát huy tác dụng.
SeokJin mở mắt ra là đã hơn 12 giờ trưa, cái bụng đáng thương của anh đang réo inh ỏi. Hai viên thuốc chẳng có tác dụng với anh nhiều cho lắm. Bằng chứng là anh vẫn có thể đi đứng được nhưng phải thật nhẹ nhàng và chậm rãi.
SeokJin gắng gượng đi xuống bếp để tìm thứ gì đó để bịt miệng cái bụng ồn ào của mình lại. Xuống cầu thang chính là địa ngục. Mỗi một bật thang lại khiến cho hai chân anh nhói lên đến mức muốn quỵ xuống. Sau 12 lần nghiến răng nghiến lợi thì anh của xuống được hết cầu thang mà không la lên một tiếng nào. SeokJin thầm thán phục sức chịu đựng của mình.
Mùi hương từ căn bếp lan ra khiến cho SeokJin khá tò mò. Bởi vì nhà này ngoài anh ra thì ít ai xuống bếp làm gì, mà dạo này lịch trình bận rộn thì ngay cả anh cũng khó mà có thời gian rãnh để xuống bếp.
YoonGi tay đang khuấy liên tục nồi cháo trên bếp, ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn vào nó. Nhưng vẫn nhận ra sự xuất hiện của SưokJin cách cửa bếp vài bước.

- Hyung ngồi ghế đợi một lát, cháo sắp xong rồi. TaeHyung gọi điện nhờ em nấu một ít cháo cho hyung.

- Thằng bé ấy làm như hyung bị bệnh chẳng bằng ý. Hôm nay em có định làm việc không?

- Có chứ ạ, em phải bắt kịp tiến độ làm việc cho kỳ comeback.

YoonGi miệng trả lời SeokJin, tay múc cháo vào cái tô sứ trắng một cách cẩn thận. Nhà này sau SeokJin có lẽ Min YoonGi đây là người mà SeokJin cho là nấu ăn vừa miệng anh nhất.

- YoonGi em cũng ăn một chút cháo rồi hẳn đi làm.

Sau khi đặt tô cháo xuống trước mặt SeokJin, YoonGi đi lại mở tủ lấy một cái tô trắng sứ khác, thưởng cho mình một tô cháo nóng coi như công sức mình nấu và cả làm vui lòng SeokJin.

- Nhưng mà bệnh hyung hôm nay có vẻ nặng hơn mọi khi. Hyung có muốn đi bệnh viện không? Em có thể đi với hyung hôm nay.

- Chắc do hôm qua chúng mình luyện tập đến khuya nên vậy. Hyung không sao đâu, mai lại ổn thôi.

- Chúng ta có nhiều lịch trình lắm, hyung cố giữ sức khoẻ thật tốt.

- Ừm. Em ăn xong sẽ đi hả?

- Vâng, em sẽ mang một ít cho NamJoon và HoSeok.

- YoonGi... em đừng nói tình trạng này của hyung với ai hết. Đặc biệt là TaeHyung.

- Em biết rồi.

Sau khi uống hết lọ thuốc bổ như lời TaeHyung dặn. SeokJin giúp YoonGi chia phần cháo cho hai đứa nhóc ở studio rồi đợi cậu rời khỏi mới đi lên phòng của mình.
Âm thanh những giọt nước mưa đáp trên cửa kính bao trùm lấy căn phòng màu trắng. Trong phòng càng trở nên lạnh lẽo bởi chỉ có mỗi âm thanh của mưa và tiếng tích tắc đồng hồ. SeokJin ngẩn ngơ ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cơn đau nhức khiến anh chẳng thể ngủ nổi. Nếu như có TaeHyung ở nhà thì cậu ấy nhất định sẽ xoa bóp cho anh.
Càng nghĩ lại càng tủi, nhưng mà SeokJin không thể nào làm mất đi cuộc vui của TaeHyung như vậy được. Đã mấy tháng rồi thằng bé mới có thể gặp các hyung ấy chỉ vì tính chất công việc của mỗi người. Anh không muốn cả tuổi thanh xuân của thằng bé chỉ quanh quẩn ở phòng tập rồi ở nhà.
SeokJin ngồi ngẩn ngơ nghĩ hết chuyện này rồi đến chuyện khác. Đến nỗi khi cánh cửa phòng mở ra rồi khép lại, chiếc đệm lún xuống vì sức nặng của chàng trai nào đó, chiếc cằm tựa trên vai và hai tay ôm lấy cái eo nhỏ xíu của anh mới có thể kéo anh ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn đó.

- Là đang nhớ em?

- TaeHyung?? Sao em về sớm vậy?

- Em nhớ hyung.

- Em mới đi chưa được 12 tiếng nữa TaeHyung.

- Em chơi đủ vui rồi. Hyung đau dữ lắm hả?

- YoonGi nói cho em biết à? Đã dặn thằng bé là không được nói rồi mà.

- Không, hyung ấy không nói gì hết. Hyung nghĩ hyung giấu được em sao? Cặp mắt của em to lắm đấy, nên em thấy hết những gì hyung đang giấu đó.

- Hyung còn nghĩ đã thành công giấu em.

- Nào em giúp anh xoa bóp.

- Hyung hôm nay đau lắm.

- Em biết.

- Hyung đau ở đầu gối này.

- Em thấy từ hôm qua rồi.

- Hyung đau ở cổ chân nữa.

-.....

- Bắp chân nữa.

-......

- Đùi.

- .....

- Cổ

-......

- Cột sống.

- Hôm nay đau cột sống luôn rồi à? Hôm nay đau nhiều như vậy mà còn giấu em.

- Hyung muốn em đi chơi thôi mà.

- Đi chơi có thể hẹn lại dịp khác. Sức khoẻ hyung vẫn quan trọng hơn.

- Hyung chịu được chứ bộ.

TaeHyung chau mày lại, bẹo má anh một phát cho bỏ tức.

- Đau....

- Còn nói dối, hyung đau đến mức không bước đi nổi kia kìa. Nằm xuống giường đi em sẽ giúp hyung xoa bóp.

TaeHyung hôn vào tai của SeokJin rồi buông anh ra, tiến lại giá treo đồ, móc chiếc áo khoác mình đang mặc lên.

- Hôm nay em sẽ dùng thời gian nghỉ còn lại để xoa bóp cho anh.
.
.
.
YoonGi chắc chắn rằng cả buổi tối hôm qua, SeokJin  đã được TaeHyung chăm sóc cho cả đêm. Bởi vậy nên hôm nay anh mới có thể chạy loanh quanh phòng tập đùa giỡn như vậy.
Nhà này người hiểu rõ SeokJin nhất có lẽ là thằng bé ấy. Ngay cả món cháo mà anh nấu được HoSeok tấm tắc khen ngon vẫn không hồi phục một phần sắc mặt của SeokJin ngày hôm nay.
SeokJin thật tốt số khi chấp nhận lời tỏ tình của thằng bé, người mà hiểu rõ và quan tâm SeokJin nhiều nhất trên đời.
Sự lựa chọn không bỏ cuộc của TaeHyung chính là thứ mang SeokJin, người yêu cậu trong sự thẹn thùng và chính chắn đến bên đời cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net