You're the one I love (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

written by Mầm Đào.

tag(s): soft, a little bit sad, HE

pairing: taehyun x yeonjun.

-----

- Tòa tuyên án bị cáo Kang Taehyun phạm tội cố ý gây thương tích, bản án bị cáo phải chịu sau khi cân nhắc các tình tiết tăng nặng giảm nhẹ là 5 năm tù giam.

Tiếng búa gỗ gõ lên đều đều vang vọng trong không gian rộng lớn thể hiện rõ ràng phán quyết cuối cùng của tòa - nơi đại diện cho công lý chính nghĩa của một quốc gia, của mỗi con người. Một buổi xét xử chỉ vỏn vẹn có hai ba người đến xem. Một chàng trai tóc đen mềm ngồi phía bên phải của dãy ghế sau lưng bị cáo, và hai người mặc những bộ cánh đồ đắt tiền ngồi phía bên trái. Ánh mắt khinh miệt và đắc thắng không chút giấu giếm của hai kẻ ấy dán lên tấm lưng thẳng, cương trực của chàng trai ngồi ở vị trí bị cáo. Vững vàng tựa núi, không ai hay bất kì chuyện gì có thể khiến cậu đổ gục; mà cũng cô đơn tựa núi, bởi từ giờ phút này trở đi cậu đã trở thành tù nhân, trong hồ sơ sẽ lưu lại một vết nhơ mà cả đời này không thể xóa được, một kẻ tù tội chẳng xứng đáng có được ai đó bên cạnh.

Và quan trọng hơn cả việc bản thân sẽ đón lấy cô đơn ở tương lai, anh ấy ở ngoài kia một mình rồi sẽ phải sống sao đây.

Kang Taehyun hơi quay đầu nhìn về phía bên phải, người cậu thương với mái tóc đen mềm đang mím môi ngăn bản thân bật khóc. Khóe mắt anh hoe đỏ nỗi buồn, sự xót xa và cả tội lỗi; Taehyun có thể cảm nhận được tất cả những cảm xúc đó dù cho anh chẳng nói một lời. Bàn tay anh bấu lấy thanh gỗ trước mặt ngăn cản anh tiến về phía trước đến trắng bệch, lớp da ôm sát lấy từng khớp xương gầy gò. Taehyun khẽ kéo khóe môi mỉm cười, mái đầu được nhuộm đỏ rực càng khiến nụ cười ấy có phần chói mắt.

- Choi Yeonjun, em yêu anh, thương anh hơn tất cả những gì em có. Nhất định phải sống tốt, và đừng chờ em.

Kang Taehyun mấp máy môi nói, thanh âm trầm trầm như hòa tan vào không khí tĩnh lặng trong tòa. Nhưng cậu tin là anh sẽ hiểu những điều cậu muốn nói dù cho anh có thể sẽ không nghe rõ, bởi thời gian hai người bên nhau giống yêu quái chân dài, rõ ràng đã qua rất lâu thế nhưng trong trí nhớ của cả hai tựa hồ mới là ngày hôm qua.

Yeonjun cầm cây dù màu đỏ sậm trong tay nhưng lại không bung rộng tán dù chắn những hạt mưa nặng nề mà lại để mặc chúng tạt lên cơ thể nhỏ bé, thấm ướt áo quần loang lổ máu tanh. Taehyun hớt hải chạy đến gần, thân hình gầy gì nhỏ hơn cả Yeonjun mang theo ấm áp ôm người ấy vào lòng.

- Yeonjun đừng sợ, có em bảo vệ anh.

Giữa những hạt mưa nặng nề lạnh lẽo, cậu thấy bên má mình có một dòng nước ấm lướt qua. Tiếng nức nở đau đớn khẽ khàng vang lên bên tai cậu, hòa cùng tiếng mưa rì rào trở thành điều bình thường sẽ chẳng mấy ai để tâm. Nhưng từng chút, từng chút như vậy lại khiến Taehyun đau đến không thở nổi, vòng tay ôm lấy người kia càng thêm siết chặt.

Tựa hồ như mới là ngày hôm qua khi Taehyun thấy Yeonjun đau đớn đến mức tưởng chừng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, bị lửa thiêu đốt rồi hóa thành tro bụi bay đi mất. Cậu đã lập một lời thề để bảo vệ người con trai ấy bằng tất cả mọi giá, dù cho bản thân sẽ bị đẩy vào bước đường cùng như ngày hôm nay Kang Taehyun cũng không hề hối hận.

Yeonjun đứng sững nhìn Taehyun bị hai cảnh sát còng tay và dẫn đi, anh giơ tay lên làm một loạt động tác.

"Anh đợi em."

Vậy mà chỉ thấy cậu lắc nhẹ đầu mỉm cười trấn an anh giống như rất nhiều lần trước đó. Taehyun sẽ xoa đầu anh, nhéo má rồi mắng: "Anh ngốc thật đấy." Khi ấy Taehyun mới mười bảy tuổi, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh nghiêm chỉnh, học hành giỏi giang tương lai xán lạn đến mức khiến các bạn học khác phải ghen tị. Thế nhưng vì bảo vệ anh mà gây gổ với bạn học rồi bị nhà trường đình chỉ, vết nhơ trong học bạ khiến Taehyun từ một học bá được tuyển thẳng trở thành kẻ đầu gấu nhân cách không ra gì. Vào lúc Taehyun đứng trước cửa nhà anh, mặt mũi đầy vết trầy xước do đánh nhau, khóe miệng còn có một vết rách nhỏ máu đã khô, Yeonjun không nhịn được mà đánh thật mạnh vào vai cậu em nhỏ hơn mình hai tuổi.

"Sao em lại làm vậy? Nhịn đi một chút thì có làm sao?"

- Em có thể nhịn chuyện của em, nhưng em không thể nhịn chuyện của anh được.

Lời nói kiên định mà chân thành khi ấy gần như trở thành một sợi dây xích chắc chắn buộc quanh tình cảm mà Taehyun dành cho anh, chưa từng được gỡ bỏ. Yeonjun tự nhủ đáng lẽ anh nên dứt khoát hơn, nên mạnh mẽ hơn. Nếu anh có thể như vậy thì nhất định cậu sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Nước mắt trào lên đảo quanh hốc mắt nóng hổi, tầm nhìn của Yeonjun mờ đi như thấu kính bị phủ một tầng hơi nước, nhòe nhoẹt, ẩm ướt, khó chịu. Anh đưa tay lau vội đi dòng nước nóng ấm với mong muốn có thể nhìn người con trai kia rõ hơn dù chỉ là thêm một giây. Cho đến tận khi bóng lưng ấy khuất sau cánh cửa gỗ nâu trầm buồn bã, Yeonjun mới khẽ thở ra một hơi.

- Thứ lẳng lơ hư hỏng! Đáng lẽ cảnh sát nên tống cả mày vào tù cùng thằng oắt con bạo lực kia mới phải.

- Đúng là vật họp theo loài, dơ bẩn thấp kém thì chỉ hợp ở cùng nhau thôi.

Cay nghiệt, ác độc và không chút thiện lành.

Yeonjun đã phải chịu đựng tất cả những điều đó kể từ khi bản thân có nhận thức về thế giới này. Rằng con người ta sẽ chẳng vì anh bật khóc mà tặng anh một tờ khăn giấy, rằng người ta chắc chắn không vì anh đang thương tích đầy mình mà giúp anh chữa lành vết thương. Con người trong mắt Yeonjun không xấu xí như quái vật, họ đều mang vẻ ngoài đẹp đẽ vô hại với nụ cười thân thiện nở trên môi. Nhưng sự tàn nhẫn họ có lại là vô hạn, Yeonjun không thể nhìn thấy được điểm dừng của nó dù cho anh đã cố thử bao nhiêu lần.

Mở lòng đón nhận rồi trả lại anh là khoảng không trống rỗng vô giá trị.

Bỏ ra không ít tin tưởng cho đối phương để nhận lại sự phản bội khó chấp nhận.

Trao đi yêu thương dịu dàng không chút ngại ngần, đối phương tặng lại anh muôn vàn vết thương tướm máu cả trong lòng lẫn trên da thịt.

Nhưng Kang Taehyun không phải người ta, mà lại là người khiến anh nhận ra bản thân không xấu xí đáng ghét như miệng lưỡi người đời. Là người giúp Choi Yeonjun hiểu được anh cũng xứng đáng có được yêu thương mà không cần phải hy sinh quá nhiều đến thế.

Nghĩ đến người con trai ấy khiến trong lòng Yeonjun như thắp lên một cây đuốc sáng ấm áp, đun nóng huyết quản. Anh đưa đôi mắt hoe đỏ quật cường đối diện với ánh mắt tàn ác, lạnh lùng của hai kẻ lòng lang dạ sói trước mặt. Dạ dày quặn thắt và cơn buồn nôn dâng lên tận cổ họng khiến Yeonjun nhận ra lũ người này đã khiến anh cảm thấy ghê tởm đến thế nào. Anh cười nhếch mép, nhẹ nhàng dứt khoát giơ ngón giữa dí thẳng vào mặt hai kẻ kia rồi bước ra khỏi toà án ngập mùi thối từ nhân cách của bọn chúng, bước thật nhanh trước khi bản thân không chịu nổi mà phỉ nhổ hai kẻ đó.

Bước ra khỏi không gian ngột ngạt, chào đón Yeonjun là hàng cây xanh mướt đổ bóng mát mẻ êm dịu. Anh đưa mắt ngước lên nhìn bầu trời ngày hôm nay xanh trong không một gợn mây. Khung cảnh bình yên này khiến Yeonjun chợt nghĩ đến một câu nói:

"Sau những chuyện tồi tệ đã xảy ra, khi bạn ngẩng đầu lên vẫn sẽ thấy bầu trời vẫn trong xanh như vậy."

Thế mà khung cảnh đẹp đẽ này lại không còn Taehyun bên cạnh anh, Yeonjun chợt cảm thấy bình yên đẹp đẽ cũng hóa thành sự chờ đợi dài đằng đẵng lê thê mang màu buồn bã. Taehyun nói anh đừng đợi cậu, nhưng biết sao đây khi Yeonjun đã đưa ra lựa chọn cho riêng mình từ rất lâu rất lâu về trước.

Vào những ngày-bình-yên-có-Taehyun, cả hai sẽ cùng nhau dạo phố dưới vòm trời xanh rộng thoáng đãng, không khí trong lành khiến tâm trí cũng được thanh lọc tối đa. Yeonjun sẽ thường lùi bước về phía sau đi cách người thương một khoảng năm bước chân, nhìn tấm lưng thẳng cương trực chậm bước, cảm giác rất điềm tĩnh cũng khiến người khác cảm thấy rất an tâm. Taehyun sẽ luôn đi ở phía bên trái rồi để trống vị trí bên phải mình dành cho anh, Yeonjun khi ấy sẽ thẫn thờ một lúc. Anh nhận ra bản thân sẽ không thể sống thiếu người con trai này và chính Taehyun cũng chẳng thể tách rời khỏi anh. Việc hai người tìm thấy và ở bên nhau giống như sự sắp đặt của vũ trụ, nên thà anh chịu đau đớn ngàn lần cũng không muốn cả hai phải rời xa đối phương. Khoảng trống bên cạnh Taehyun vừa là thói quen, vừa là chỗ trống trong tim nơi mà chỉ có thể lấp đầy được bằng yêu thương. Vị trí mà, Yeonjun hiểu rất rõ, nếu không phải mình thì Taehyun sẽ cô độc đến thế nào.

Thế gian ngoài kia xấu xa, tàn ác và hỗn loạn. Con người ta tham vọng, bạo lực và ích kỷ. Nhưng vị trí ở bên cạnh Taehyun rất bình yên, mà chính bản thân người thương của anh cũng là người vô cùng dịu dàng tốt bụng.

Nên lựa chọn của Yeonjun là chờ đợi.

Một đời của Yeonjun đã sớm chấm dứt vào ngày anh bị người đời giày xéo đến không ra hình dạng, linh hồn yếu ớt cũng không chống đỡ nổi vết thương lâu ngày thối rữa nát bươm mà muốn chết đi. Nhưng Taehyun đã đến và hồi sinh anh, cho anh một cuộc đời mới, dạy anh cách chữa lành. Nên thời gian sau này của anh trao cho cậu cũng không hề gì. Huống hồ chỉ là năm năm, anh làm được.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net