Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Này "

"....."

" Nói rõ ràng " Thái Hanh nhấn mạnh từng chữ.

" .... "

Chính Quốc không chịu trả lời, Thái Hanh nhìn một chút, thấy bả vai cậu hơi run. Phải rồi, hôm nay trời thật sự rất lạnh.

" Vào trong xe cho ấm " Thái Hanh kéo cậu đi tới phía xe đậu, Chính Quốc liền giật tay trở về.

" Không cần đâu "

" Sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, đây là điều anh muốn mà " Chính Quốc lí nhí nói.

" Chính Quốc " Thái Hanh gọi tên cậu một cách chậm rãi.

Chính Quốc kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên mình như thế, lòng cậu có chút rạo rực. Giọng anh vừa trầm vừa ấm, qua tai cậu như rót mật vào tận tim, ấm đến mức cậu thấy đỡ lạnh hơn.

Thế nhưng Chính Quốc không cho bản thân mình mất bình tĩnh, dù lòng cậu đang nở hoa cũng sẽ không để anh phát hiện ra.

" Tôi không quan trọng chuyện đó " Thái Hanh nghiêm túc nói.

Anh thật sự không quan trọng vấn đề giàu nghèo, đối với ai cũng sẽ thế. Anh không có ý mong Chính Quốc vẫn tiếp tục thích mình, chỉ là không muốn để cậu phải tự ti về bản thân, những người đã lưu lại ấn tượng trong lòng anh, có tốt có xấu, chính là nhờ tính cách. Anh chưa từng đánh giá một người qua vấn đề tiền bạc.

" Nhưng tôi quan trọng " Chính Quốc nói.

" Tôi không muốn người khác nghĩ tôi muốn theo đuổi anh bởi vì nhà anh có nhiều tiền, không muốn để người khác đánh giá tôi là một tên vừa thích đàn ông lại còn không biết xấu hổ muốn đào mỏ. Trước đây không biết, hiện tại biết rồi tôi không còn muốn tiếp tục nữa. Dù cho anh không nghĩ thế thì người ngoài cũng sẽ nghĩ thế "

" Tôi hôm qua cũng đã suy nghĩ thấu đáo rồi, khoảng cách giàu nghèo quá lớn "

" Anh thật xa vời, tôi đuổi không kịp, cũng với không tới "

Thái Hanh nhìn cậu, cảm thấy một lời khó nói hết, cuối cùng chỉ đáp lại một câu.

" Chính Quốc, cậu từ bỏ tôi rất vui, nhưng mong cậu đừng quá tự ti về bản thân mà không chịu mở lòng với ai, trước đây tôi cũng từng đi lên từ hai bàn tay trắng " Thái Hanh cảm thấy lúc này nên lấy chính mình ra làm gương.

Chính Quốc cười khổ lắc đầu.

" Không giống, ít nhất anh có học, còn tôi thì không, tôi chưa từng được dạy dỗ tử tế "

Thái Hanh sửng sốt, không ngờ Chính Quốc lại trả lời như vậy.

" Tôi đã nghĩ, đợi tôi làm kiếm thật nhiều tiền rồi lại quay về theo đuổi anh, nhưng hiện thực đập tan suy nghĩ đó của tôi. Tôi không thể làm việc nặng kiếm tiền, cũng không có học thức để vào công ty rồi trở thành ông này bà nọ, cả đời tôi chỉ có thể chôn chân trong tiệm bánh này, tiền lo cho mình còn chưa xong "

Lần đầu thích một người, Chính Quốc thật sự rất muốn quyết tâm theo đuổi, cậu không muốn dễ dàng từ bỏ, ngay cả hiện tại cậu cũng không muốn phải từ bỏ, thế nhưng trong tay chẳng có gì lại còn hùng hồn muốn theo đuổi người ta, ai lại không nghĩ cậu đều là vì tiền.

" Chưa bao giờ tôi ghét nghèo nàn như vậy " Chính Quốc thở dài.

" Tức là trước giờ chưa từng oán trách? " Thái Hanh nhìn cậu, hỏi.

" Chưa từng " Chỉ vì thích anh nên tôi mới biết đến cảm giác này đấy.

Tuy cậu không được may mắn, nhưng chưa từng tạo vỏ bọc cho mình. Vui vẻ thì chính là vui vẻ, cậu từng nói phận mình xui xẻo, nhưng chưa từng than trách về điều đó.

Đến khi biết rõ về gia thế của Thái Hanh, Chính Quốc mới nghiêm túc nghĩ về những vấn đề đó rồi bản thân cảm thấy tự ti.

Bỗng nhiên có bàn tay to lớn xoa đầu cậu.

" Đừng quan tâm, tôi xem cậu như em trai, trong lòng cậu chỉ cần biết tôi không quan trọng điều đó là được, những người xung quanh bản chất xưa giờ là vậy, chuyện gì cũng có thể đem ra bàn tán, họ không đáng để chúng ta phải bận tâm, hơn nữa cậu sống không phải để làm hài lòng bọn họ, dù cho cậu có tốt thì bọn họ vẫn sẽ bới móc những điều nhỏ nhặt ra mà tiếp tục soi mói như thường thôi " Thái Hanh lần đầu tiên nói nhiều như vậy, không hiểu sao nhìn cậu nhóc tủi thân anh lại cảm thấy mềm lòng, muốn an ủi vài câu.

Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn anh, nghe rõ từng câu từng chữ mà anh nói, lòng cậu càng thêm rạo rực, mọi quyết tâm từ bỏ đều tiêu tán sạch.

Đúng thế... Ban đầu cậu sợ xã hội sẽ xem cậu không ra gì, đặc biệt là sợ Thái Hanh cũng coi cậu tên hám tiền. Thế nhưng anh đã nói rằng anh không để ý, nỗi sợ lớn nhất đã không còn thì quan tâm quái gì những chuyện khác nữa?

Nếu cậu quá để ý dư luận, thì chắc chắn là cậu chưa đủ thích anh rồi.

" Anh nói đúng " Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh cười một cái.

Chúng ta không thể làm hài lòng tất cả mọi người, kể cả khi chúng ta đã hoàn hảo.

Thái Hanh mặt không đổi sắc, chỉ có khoé môi hơi cong cong. Thầm vui mừng vì tên nhóc này cuối cùng cũng đã hiểu ra.

" Tôi quyết định sẽ tiếp tục theo đuổi anh "

"....." Xem ra vẫn chưa hiểu gì.

Thái Hanh xoay người bỏ ra xe, Chính Quốc vui vẻ lẽo đẽo theo sau, cũng bước vào trong xe ngồi vô cùng tự nhiên.

" Về thôi! "

Thái Hanh không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

" Khi nãy cậu bảo mình không được dạy dỗ tử tế, là sao thế? " Thái Hanh thắc mắc nãy giờ, vừa lái xe vừa hỏi.

" Thì ra anh vẫn luôn để tâm tới lời tôi nói " Chính Quốc híp mắt cười.

" Hỏi vui, không trả lời thì thôi " Thái Hanh lạnh giọng.

" Còn sao trăng gì, tôi mồ côi " Chính Quốc vô tư đáp.

Thái Hanh khựng lại giây lát.

" Tôi cũng chẳng còn thân thích, từ khi ý thức được thì tôi chỉ nương tựa vào bản thân mà sống " Chính Quốc nhếch môi cười nói, như chuyện đó không đáng để thương tâm.

Thái Hanh lưỡng lự một hồi rồi lên tiếng.

" Cậu sống thế nào? "

" Tôi đi rửa chén thuê, phục vụ bàn, làm đổ chén nên bị đuổi việc luôn. Tôi luôn kiếm việc làm mọi lúc, ở đâu thuê thì tôi tới. Có khi lâu quá chả có việc gì làm được đành phải nhặt ve chai. Đã thử qua bốc vác, buồn cười lắm, bao đầu tiên nhẹ nhất cũng vác không nổi. Sau này gặp được Vương Thư, bà chị này tuy tính tình khó ở nhưng lại có mắt nhìn tốt phải không? Chị ta đã nhận ra vẻ đẹp trai tiềm ẩn của tôi đó haha " Chính Quốc thoải mái kể lại quá khứ, không hề giấu diếm, chỉ là lược bỏ chút thôi.

Nếu kể sâu quá thì là kể khổ, nhưng ai biết cậu đã từng bị đói đến mức nhìn con chuột cống bẩn thỉu đi qua đã thèm thuồng nó cỡ nào, đã từng uống nước bẩn ra sao, từng bị chủ thuê đánh đập thế nào.

Thái Hanh trộm liếc nhìn cậu một cái, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Anh xót xa, đúng thế, ai nghe qua cũng sẽ xót thôi, đau lòng hơn khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn không hề bị tha hoá bởi cuộc sống của cậu.

Dường như cậu nhóc xem nhẹ những chuyện đó như là gió thoảng mây bay. Liệu mấy ai lạc quan được như cậu trong hoàn cảnh này đây?

Kể cả anh cũng chưa từng.

" Cậu nói mình không thể làm việc nặng, vì thể chất yếu sao? "

" Đúng thế, thân thể tôi kém lắm, dễ sinh bệnh, cũng dễ thấm mệt " Chính Quốc sầu nhất là vấn đề này, là đàn ông mà lại yếu ớt như con gái.

Thái Hanh nghĩ rằng vì không được ăn uống đầy đủ nên mới như vậy.

Trẻ mồ côi tự mình bươn chải nên chắc chắn sẽ không có học thức để được nhận vào những công ty việc nhẹ lương đủ sống.

Thái Hanh không nhịn được cảm thấy khâm phục Chính Quốc, tuy thân thể yếu ớt nhưng ý chí rất mạnh mẽ.

Anh không cách nào đáp lại tình cảm của cậu, nhưng chắc chắn sẽ đối tốt với cậu hơn.

" Sau này nhà tôi cậu cứ tự do ra vào "

" Anh đang thương hại tôi sao? " Chính Quốc cười cười hỏi.

" Tôi xem cậu như em trai, không được sao? " Thái Hanh nhướn mày nói.

" Không được, ai thèm làm em trai của anh? " Chính Quốc nhăn mặt, sau đó cười.

Thái Hanh sâu kín thở dài, anh đương nhiên hiểu cậu muốn gì.

" Chính Quốc, tập chấp nhận sự thật đi "

" Anh chê tôi thiếu nghị lực à? Anh chờ đi chứ "

Vừa vào nhà, Chính Quốc liền quen cửa quen nẻo đi ngay tới bếp muốn nấu ăn.

" Xem trong tủ lạnh có thứ gì bổ dưỡng thì nấu " Thái Hanh cất giày lên kệ, tiện tay cất luôn đôi giày bị Chính Quốc đá văng.

Cũng quá cũ kĩ rồi.

Anh móc áo lên giá treo, nới lỏng cà vạt ra. Những hành động này đã bị Chính Quốc thu vào tầm mắt.

Cậu lại thích thêm dáng vẻ này của anh, nhất là khi nới lỏng cà vạt, nhìn rất quyến rũ.

Thái Hanh tất nhiên không hề biết Chính Quốc đang phóng ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn mình, anh bình thản đi lên cầu thang, trước khi tắm đặc biệt gọi điện cho Diệp Dư.

" Sau này gửi qua nhiều đồ ăn bổ dưỡng một chút "

Diệp Dư không khỏi mừng lòng, ông chủ là người ăn uống rất tuỳ tiện, đến bây giờ đã biết tự chăm sóc mình rồi.

" Vâng, Kim tổng "

Thái Hanh tắm rửa hết một lúc, khi đi xuống đồ ăn đã xong cả rồi. Anh ngồi xuống bàn, thấy Chính Quốc chỉ đứng khoanh tay dựa vào thành bếp, mỉm cười nhìn anh.

" Thu liễm một chút, mau vào bàn ngồi ăn đi, đứng đó làm gì? " Thái Hanh liếc mắt nhìn cậu một cái.

" Tôi chưa tắm " Chính Quốc trả lời anh.

Cậu đã làm cả ngày rồi, tuy là trời lạnh không có khả năng đổ mồ hôi làm bẩn người, nhưng cậu làm trong tiệm bánh không tránh khỏi khắp người toàn mùi bánh, hơn nữa là nhiều vị trộn lẫn vào nhau.

" Tôi không quan trọng " Thái Hanh gắp một miếng sườn xào chua ngọt.

Chính Quốc cười tủm tỉm, không tiếp tục chống đối nữa, lập tức ngồi xuống xắn tay áo cầm đũa.

Cả buổi ăn không ai nói thêm lời nào, chỉ có Chính Quốc thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn anh, nhìn anh ăn đồ cậu nấu rất ngon miệng liền cảm thấy vui vẻ.

Lúc ăn xong Chính Quốc dọn chén chuẩn bị đi rửa, Thái Hanh vội ngăn cậu lại.

" Được rồi, cậu có công nấu, để tôi rửa "

" Tôi rửa cùng anh được không? " Chính Quốc hí hửng nói.

Hai người cùng nhau rửa khung cảnh mới lãng mạn làm sao.

" Không phiền " Thái Hanh biết tổng cậu muốn gì.

" Thế tôi về đây " Chính Quốc thất vọng tràn trề.

" Tôi đưa cậu về " Dù gì cũng là anh chở tới.

" Không cần, tự tôi leo lên xe mà " Chính Quốc phất tay nói.

Thái Hanh không cản, tiếp tục rửa chén. Nửa chừng có chuông cửa. Anh vội vã rửa tay dính xà phòng, lau khô rồi ra mở, nghĩ chắc là Diệp Dư đến.

" Hì... " Anh vừa mở cửa, bắt gặp gương mặt cười ngố của Chính Quốc.

" Sao chưa về? "

" Mưa rồi " Chính Quốc môi run rẩy, tuỳ tiện cởi giày chạy vào nhà ké máy sưởi. Ngoài trời lạnh cóng, Chính Quốc vừa ra một chút đã muốn đóng băng, đã thế lại còn có mưa.

" Thế thì đi tắm đi " Thái Hanh lại tới bếp tiếp tục rửa chén.

" Tôi không có quần áo "

" Ồ... " Thái Hanh ngẫm nghĩ một lát. Anh xưa giờ không cho người khác mặc chung đồ với mình, thế nhưng nghĩ kĩ thì thà để cậu mặc tạm còn hơn cả người đầy mùi bánh nằm trên giường của mình.

" Trên phòng, tuỳ tiện chọn " Thái Hanh phun nhẹ mấy chữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net