Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tận hơn 11 giờ đêm Thái Hanh mới trở về, vừa bước vào nhà đã nhìn xung quanh xem Chính Quốc có còn thức chờ anh hay không, bình thường cậu đều như thế. Kết quả nhìn một lượt lại không thấy người đâu, gọi hai tiếng cũng không ai đáp lời.

Thái Hanh đành đi lên lầu tắm rửa, sẵn tiện ngang qua phòng Chính Quốc xem thử một chút, quả nhiên phát hiện cậu đã ngủ mất, mà điện thoại vẫn còn trên tay chưa buông, chắc chắn là ngủ quên.

Thái Hanh đi đến, lấy điện thoại từ trong tay cậu ra, đặt ngay ngắn lên kệ tủ, sau đó mới trở về phòng mình tắm rửa.

Xong xuôi anh lại đi xuống lầu tìm đồ ăn rồi tự mình hâm nóng lại.

Khắp nhà chỉ ánh sáng của phòng bếp. Thái Hanh vừa ăn vừa xem tin tức thị trường trên ipad, vô cùng chú tâm.

Bỗng cảm giác như mình đã nghe thấy tiếng bước chân, lại đang tiến về phía bên này, ngoài phòng bếp sáng đèn ra thì mọi nơi đều tối thui, vì thế Thái Hanh hoàn toàn không nhìn thấy gì. Nhưng anh cũng không mấy để ý, cho rằng mình nghe lầm, thế là lại tiếp tục cúi đầu xem tin tức.

Thế nhưng tiếng bước chân đó chậm rãi tiến về phía anh, mỗi lúc một gần rồi dừng lại. Mãi không có động tĩnh gì tiếp theo, Thái Hanh nghi hoặc, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn thử.

Kết quả lại trông thấy Chính Quốc mộng du đứng cạnh, Thái Hanh không thể không giật mình.

Nửa đêm bắt gặp cảnh này, dù có quen cũng sẽ bị làm cho hoảng sợ. Mặc dù đã chứng kiến Chính Quốc bò vào phòng mình lúc mộng du không ít lần, thế nhưng giờ phút này lại có chút sợ hãi.

"Anh có mệt không? Em xoa bóp cho nhé" Chính Quốc nhíu mày lo lắng hỏi han.

Thái Hanh lần nữa cảm thấy, thật con mẹ nó chả có chút nào đáng sợ cả, vô cùng đáng yêu mới đúng. Bộ dạng lo lắng kiểu này quả thật rất đáng yêu.

Khụ!

"Không sao, cậu lên phòng ngủ đi"

"Em muốn chờ anh lên" Chính Quốc mím môi, kéo ghế ngồi xuống.

Thái Hanh nhìn cậu chống cằm đối diện mình, nhưng đôi mắt lại nhắm chặt, miệng luyên thuyên, có chút buồn cười.

Thái Hanh đành tắt ipad đi, đẩy nhanh việc ăn cơm, sau đó đứng dậy rửa chén. Chính Quốc vẫn vô cùng ngoan ngoãn ngồi đợi.

Xong chuyện, Thái Hanh lau tay rồi nói với Chính Quốc.

"Tôi xong rồi, lên thôi" Nói xong anh cũng tắt đèn phòng bếp.

Thế nhưng chờ mãi vẫn chẳng nghe thấy tiếng bước chân của Chính Quốc, Thái Hanh nghi hoặc, bật đèn lên lại, kết quả nhìn thấy Chính Quốc đứng im một chỗ không chịu nhúc nhích, không biết là làm sao.

"Sao vậy? Muốn tôi bế lên à?" Thái Hanh khó hiểu nói.

Chính Quốc mím môi, khẽ gật đầu.

"....." Anh nói đùa, nhưng lại quên mất người này là ai chứ? Là Điền Chính Quốc đó!!!

Thái Hanh dứt khoác đi đến nắm tay cậu dắt đi, nhất quyết không bế.

Dường như cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, Chính Quốc mỉm cười mãn nguyện, ngoan ngoãn đi theo.

Quả nhiên khi mộng du hay tỉnh táo gì thì cũng rất lưu manh.

Thái Hanh dắt tay Chính Quốc về phòng của cậu, nhưng lại không hay biết nơi cậu thật sự muốn đến không phải là chỗ này.

Thế là Chính Quốc đứng yên như tượng, Thái Hanh nói cỡ nào cũng không đi.

Cuối cùng anh đành phải hết cách mà xuống nước.

"Được rồi, sang phòng tôi" Thái Hanh không khỏi than vãn, anh rõ ràng nhận về một đứa em trai 20 tuổi, như thế nào lại thành 5 tuổi thế này?

...

Chính Quốc đi theo Thái Hanh leo lên giường, còn chu đáo đắp chăn cho cả hai không lọt ra một kẽ hở.

Thái Hanh không thể ngăn được Chính Quốc ôm mình chặt cứng, vì nếu hất ra anh sợ cậu sẽ làm mình làm mẩy mất.

[...]

Và rồi cuối cùng cũng đã đến, khắp phố tràn ngập không khí Giáng Sinh, âm nhạc ngân vang khắp nẻo đường, thời điểm sắp kết thúc một năm, trong lòng ai cũng bồn chồn nôn nao.

Những ngày này mọi người trong tiệm bánh đi làm đều rất có tinh thần, hoà mình vào không khí Giáng Sinh nhộn nhịp.

Hôm nay đặc biệt đông khách, nhất là vào buổi tối, may thay Chính Quốc không có ca, bằng không sẽ chạy đến không thể thở kịp mất.

Thái Hanh như thường lệ làm việc đến đêm, cử tài xế đưa đón Chính Quốc.

Vừa về tới nhà Chính Quốc liền ba chân bốn cẳng chui vào phòng bếp, nhanh nhẹn đeo tạp dề lên, bắt đầu bày biện dụng cụ làm bánh ra.

Cậu đã tính trong đầu ngày hôm nay sẽ làm bánh quy có vị mặn mặn ngọt ngọt, tất nhiên sẽ đa dạng hình thù. Kèm theo một bữa cơm thịnh soạn làm quà Giáng Sinh cho Thái Hanh.

Đến hơn 8 giờ Thái Hanh trở về, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, món nào cũng bắt mắt, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, không thể phủ nhận rằng có chút thèm.

Chính Quốc tươi cười hối thúc anh mau đi tắm rửa. Sau đó cậu chạy vào phòng mình lấy quà cho Thái Hanh và Hắc Thán. Tuy rằng không mấy tự tin với món quà của mình lắm, bởi vì so với đồ của Thái Hanh thì nó không là gì cả. Nhưng mà phải biết rằng đó chính là tấm lòng của cậu, nên cậu vẫn mong muốn anh sẽ thích nó.

Lúc Thái Hanh bước xuống, trông thấy Chính Quốc đang ôm Hắc Thán trên sô pha và mặc đồ cho nó.

"Gì thế này?" Anh có chút thú vị hỏi.

"Quà Giáng Sinh cho Thán nhi" Chính Quốc nói xong thì cũng xỏ được chân cuối cùng.

"Đáng yêu lắm" Thái Hanh khoanh tay đứng nhìn, không khỏi cảm thán.

"Không hỏi em phần của anh đâu sao?" Chính Quốc mặc xong rồi mới thả Thán nhi xuống để nó tự do tung tăng làm quen với bộ đồ mới, chậm rãi đi đến trước mặt anh.

"Tôi cũng có phần sao?" Thái Hanh kinh ngạc.

"Có đó, một nụ hôn nồng cháy của em" Chính Quốc vờ híp mắt chu môi tiến sát đến gương mặt của Thái Hanh, kết quả bị anh dùng tay chắn lại.

"Tôi từ chối"

"Haha, ăn cơm thôi" Chính Quốc xoay người đi vào bếp, vừa ôm cún xong nên cần phải rửa tay rồi mới được ăn.

Thái Hanh kéo ghế ngồi xuống, sắp không đợi được nữa mà muốn ăn ngay. Kết quả bị Chính Quốc nhét thứ gì đó vào miệng, hoài nghi mà nhai thử, thì ra là bánh quy. Không quá ngọt rất hợp khẩu vị của anh.

"Ngon không?" Chính Quốc thăm dò hỏi.

"Ừm" Thái Hanh lời ít ý nhiều.

Chính Quốc cười tít mắt, xoay người trở về ghế ngồi, sau đó cả hai bắt đầu ăn bữa tối.

Dọn dẹp xong Thái Hanh mới trở lên phòng làm việc, Chính Quốc vội vàng cầm hộp bánh và quà lẽo đẽo theo sau.

"Gì đây?" Thái Hanh khó hiểu.

"Hôm nay là ngày gì?"

"Hôm nay là Giáng Sinh" Thái Hanh trả lời. Nhưng như thế thì sao? Đối với anh nó cũng không có gì đặc biệt quan trọng.

"Đúng thế, em có cái này tặng anh" Chính Quốc cười tươi nhét quà vào tay Thái Hanh.

"Quả nhiên tôi cũng có phần à?" Thái Hanh có chút bất ngờ.

"Ừm" Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi, cảm ơn cậu" Thái Hanh nhếch môi một cái, ôm quà đi vào phòng.

Nhiệm vụ ngày hôm nay đã hoàn thành, Chính Quốc rất thoả mãn, quay trở về giường chìm vào giấc ngủ.

Thái Hanh ở trong phòng khui quà, đem khăn choàng cổ cẩn thận cất vào tủ, bánh quy thì nhâm nhi với trà, ánh mắt chăm chú duyệt mail trên màn hình máy tính. Trong lòng vui vẻ lạ thường.

...

Buổi trưa ngày hôm sau Chính Quốc như thường lệ mang cơm đến cho anh. Nhưng mà hôm nay không bắt gặp Thái Hanh ở trong phòng, hỏi ra thì mới biết anh và Diệp Dư đã đi họp rồi.

Chính Quốc ngoan ngoãn ngồi một bên đợi người, cậu lấy điện thoại ra chăm chú chơi Candy Crush Saga. Trò này chơi rất dễ ghiện nhưng cũng nhanh stress vì mãi chẳng qua level, cậu biết đến nó là vì nhìn thấy Lưu Mỹ Oánh chơi lúc giải lao nên có chút hiếu kì.

Lúc Thái Hanh quay trở lại đã thấy Chính Quốc nằm dài trên ghế sô pha, lấy mũ áo khoác trùm kín đầu, thủy chung nhìn vào màn hình điện thoại không rời mắt, đến cả anh đi vào cũng chẳng nhận ra.

"Chính Quốc" Anh gọi cậu.

Nhưng mà Chính Quốc còn đeo cả tai nghe nữa.

Thái Hanh đi đến, khẽ tháo tai nghe ra, lại gọi thêm một tiếng nữa. Lúc này Chính Quốc mới giật mình ngồi dậy.

"Ăn trưa thôi"

"Ừ" Thái Hanh gật đầu, ngồi sang bên cạnh.

Ăn xong Thái Hanh lại trở về bàn làm việc, không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi.

Chính Quốc lại lấy điện thoại ra chơi game, nhưng cậu không đeo tai nghe nữa.

Cả hai mạnh ai làm việc của người nấy.

Một lúc sau có tiếng gõ cửa, người bên ngoài là Diệp Dư. Lúc y đi vào trên mặt thoạt nhìn vô cùng vui vẻ kèm theo một chút khó tin, Chính Quốc có hơi tò mò với biểu cảm này của Diệp Dư.

Diệp Dư đi đến sát cạnh Thái Hanh, cúi đầu vào tai anh thầm thì, giây sau gương mặt của anh cũng trở lên khác thường, đôi mắt hơi mở to ra, môi khé mấp máy. Chính Quốc âm thầm quan sát, càng nhìn càng trở nên khó hiểu.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Kết quả cậu thấy Thái Hanh liếc sang nhìn mình, cậu liền cất đi bộ dạng hóng chuyện khi nãy, co chân ngồi một góc tiếp tục chơi game của mình.

Thái Hanh vẫn chưa có dời mắt khỏi người cậu, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Được rồi, cậu tạm thời sắp xếp giúp tôi" Thái Hanh giao phó cho Diệp Dư, đột ngột thế này anh có chút chưa tiếp thu kịp, càng chưa ổn định tâm lý.

"Vâng, thưa Kim tổng" Diệp Dư cúi đầu chào anh, xoay người rời đi, ánh mắt khẽ liếc sang nhìn Chính Quốc một cái.

Chính Quốc sau một lúc khó hiểu cuối cùng vẫn phải kết luận rằng họ đang nói chuyện công việc.

...

Những ngày sau đó, Chính Quốc nhận ra Thái Hanh đang né tránh cậu.

Anh thường về nhà thật khuya, ngay lúc Chính Quốc không thể trụ nổi mà thiếp đi, hoặc là ở lại luôn trên công ty. Buổi sáng thức dậy đã không còn thấy tăm hơi, ăn trưa thì luôn lấy lí do là có hẹn với đối tác.

Đã nhiều ngày cậu không nhìn thấy mặt anh, Chính Quốc bức bối đến mức sắp chịu không nổi.

Rốt cuộc cậu đã làm gì sai chứ? Nếu có thì nói để cậu sửa được không? Bị người mình yêu thương năm lần bảy lượt tránh mặt khiến cậu rất đau lòng.

Đã hứa sẽ đón Tết cùng nhau, Chính Quốc cảm thấy cứ đà này có lẽ sẽ không có ngày đó rồi.

Nhưng mà cậu vẫn muốn chính thức hỏi cho rõ ràng. Vậy nên cuối cùng cậu cũng đợi được người để hỏi, có điều đó không phải là Thái Hanh, mà là Diệp Dư.

"Cậu nói Kim tổng sao? Hôm nay có tiệc nên có lẽ sẽ trở về rất khuya"

"Tiệc sao?"

"Đúng thế, cậu không biết ư? Hôm nay là sinh nhật của Kim tổng"

Chính Quốc vô cùng sửng sốt khi nghe xong.

Hôm nay là sinh nhật của anh ấy?

Bản thân cậu không biết gì cả...

Không một ai nói cho cậu biết cả...

Diệp Dư quan sát Chính Quốc đang thẫn thờ một lúc, sau đó dịu giọng nhắc một câu.

"Cậu nên đi ngủ sớm đi"

Y đến để lấy chút đồ cho Thái Hanh, sau đó cũng rời khỏi.

Bỗng nhiên có chút thấu hiểu với vấn đề của Thái Hanh hiện tại. Quả nhiên rất khó xử.

Nhưng để Chính Quốc không hề hay biết gì về ngày hôm nay cũng rất đáng thương.

Thái Hanh luôn tránh mặt Chính Quốc là một chuyện, nhưng anh đang bận rộn cho việc khác cũng không phải là nói dối.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net