Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Thái Hanh phát hiện cái bánh đêm qua không rõ dấu vết phương nào.

Những thứ khác mất đi anh không hề phát giác, nhưng đặc biệt như vầy mà không nhận ra thì đúng là ngu muội.

Thái Hanh quả thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đêm qua sau khi Chính Quốc vào phòng anh cũng đã đóng kín cửa phòng tắm, xác định sẽ không có tên trộm nào chui vào, mà dù có chắc chắn cũng không rỗi hơi trộm bánh. Mèo hoang thì càng không thể vì bánh cất trong tủ lạnh, không thể thành tinh tới mức mở tủ.

Nhưng anh sẽ loại Chính Quốc khỏi tầm ngắm đầu tiên nhất, bởi vì chính cậu đã đem đến cho anh bằng tất cả tâm ý, không lí nào lại lấy về. Điều này không thể xảy ra!

Thái Hanh vò đầu bứt tai, không ngờ chút chuyện này khiến anh suy nghĩ đến muốn phát điên.

...

" Sao đấy? Trông mặt buồn thế? " Vương Thư nhân sáng sớm vắng khách tranh thủ trò chuyện một chút, cô vỗ vai Chính Quốc cả buổi xụ mặt một đống không có sức sống mà hỏi thăm.

Gương mặt này thì có mà đuổi khách chứ không kéo khách được.

Chính Quốc nhẹ lắc đầu, lại nằm xuống bàn thờ thẫn.

Hôm qua ở tiệm lấy về loại bánh mà Chính Quốc thích nhất. Cậu dự định sẽ đánh chén nó tối nay, nhưng nghĩ lại dạo gần đây cậu ngủ ngờ nhà người ta, còn trộm về vô số món.

Là vầy... Chính Quốc không ngốc tới mức không hiểu sức khỏe của mình như thế nào, thể chất cậu rất yếu mà tiết trời rét như thế này chỉ cần lơ đễnh sẽ đổ bệnh. Vì thế nếu là việc tuỳ tiện tìm đại một chỗ ngủ thì nhất định cậu đã sớm cảm lạnh rồi. Vậy nên chắc chắn một điều, cậu đã trèo lên một nơi chăn ấm nệm êm nào đó ngủ đến thật ngon và gia chủ sẽ phát hiện ra. Nhưng việc cậu còn lành lặn trở về cho thấy người nọ dung túng.

Yên tâm cậu đã kiểm tra rất kĩ " cậu nhỏ " và mông của mình, không có dấu vết của việc bị lợi dụng khi ngủ.

Tiếp theo chính là liên quan đến vấn đề được ngủ trong chăn êm nệm ấm, điều đó khiến cậu chắc rằng mình đã vào duy nhất một ngôi nhà, bởi vì cậu không chắc gia chủ nào cũng sẽ dễ tính dung túng như vậy, đúng hem cả nhà?

Còn việc người đó liên tục bị cậu trộm đồ mà không nhận ra thì vấn đề đó cậu không hiểu được. Nếu nhận ra thì cậu đã xong đời từ lâu rồi, toàn là hàng xịn cơ mà.

Tóm tắt lại tất cả mọi thứ, Chính Quốc tin suy đoán của mình là chắc đến 99%. Điều đó làm cậu quá ư là cảm động muốn tặng chiếc bánh này cho người đó thay lời cảm ơn.

Kết quả sáng ngủ dậy lại thấy nó bên cạnh mình, vẫn y nguyên như ban đầu.

Chính Quốc rất buồn, vì thế đã ăn hết bánh mong sẽ giảm chút sầu não.

Ngoài ra không khỏi nghĩ chắc là gia chủ không thèm nhận tấm lòng của cậu nên buộc cậu phải đem về. Điều này khiến Chính Quốc rất đau lòng, cậu đây là thật tâm thật ý muốn cảm ơn.

...

Thái Hanh xem nốt một chút văn kiện rồi nhờ nhân viên pha hộ mình một tách cà phê. Anh đứng trên tầng 19 xuyên qua lớp kính trong suốt ngắm nhìn thành phố tấp nập người qua lại, vẫn không khỏi suy nghĩ về chuyện kì lạ sáng nay.

Rốt cuộc cái bánh vì sao mất nhỉ?

Ngộ nhỡ cậu chàng hỏi bánh đấy vị thế nào thì biết trả lời làm sao đây?

Rất nhanh anh lại chuyển sang suy nghĩ vào việc khác, nhớ tới ánh mắt mang theo ý cười vui vẻ khó kiềm nén kia của cậu, bỗng dưng anh muốn thử nhìn xem lúc cậu thật sự tỉnh táo sẽ là người như thế nào. Hoạt bát vui tươi hay trầm tính ít nói.

Anh đoán cậu chàng có một nụ cười rất xinh.

Nhưng bọn họ dường như đã định chỉ có hẹn với nhau vào đêm khuya.

Khi cậu thiếu niên ấy mộng du còn có thể tiếp chuyện rất rành mạch, anh có rất nhiều cơ hội để hỏi lí lịch cậu ta nhưng lại quả quyết không làm.

Thực ra anh cảm thấy cũng không cần thiết phải làm vậy.

Vốn dĩ thế nào thì là thế đó thôi.

Liên tiếp những ngày sau đó Thái Hanh không hề khoá cửa sổ phòng ngủ mà chỉ khép hờ. Cậu nhóc này chỉ cần có chỗ đột nhập vào được thì đều dễ dàng lọt qua.

Anh cũng đã sớm quen với những tiếng động lạ phát ra bên phòng của mình, nó báo hiệu cậu đã đến đây ngủ. Vì thế từ những lần kinh ngạc đến giờ lại trở thành một thói quen, cũng không còn mỗi ngày đều sang canh cậu ấy tới, mỗi lần canh chừng đều sẽ mất ngủ, hiện tại quen rồi lại ngủ rất ngon.

Mà Chính Quốc đi từ thuận lợi này đến thuận lợi khác, cậu được ngủ trên giường êm, sáng dậy còn chôm được đồ quý, từ ngày mộng du xông vào nhà người khác cậu cũng bắt đầu dư giả nhiều hơn.

Chính Quốc cũng muốn thử gặp mặt gia chủ, nhưng nghĩ lại thà như bây giờ tốt hơn. Thấy mặt rồi sẽ khó xử thêm.

Thà trong cơn mộng du làm càn có khi sẽ được người ta tha thứ, nhưng gặp một người tỉnh táo sờ sờ trước mặt có thể giữ bình tĩnh được không?

Nếu là Chính Quốc, cậu sẽ chẳng làm chuyện không quân tử bằng cách trút giận khi người ta đang ở thế không kháng cự nổi. Nhưng gặp ở ngoài với một người tỉnh táo hoàn toàn thì cậu sẽ xử nó.

Thực ra vận khí cậu không được tốt lắm, nhưng cậu vẫn rất yêu đời.

Buổi chiều tan làm Thái Hanh tấp vào siêu thị mua ít đồ để dành nấu ăn. Trên đường về nhà có đi ngang qua công viên.

Anh trông thấy một ông lão bán chó con.

Ông chỉ bán duy nhất một con.

Anh phanh xe lại.

Thực ra anh tính sẽ cho ông lão chút tiền trang trải, nhìn ông khắc khổ trông rất đáng thương. Ở tuổi này khó có thể lao động nặng nhọc được nữa.

Thái Hanh cầm sẵn ít tiền mặt trong tay đi xuống xe, ông lão nhìn thấy anh thì vô cùng nhiệt tình mời anh mua.

Thái Hanh không có ý định nuôi chó.

Anh dự định cho tiền xong sẽ đi.

Thái Hanh quả thật làm như thế, anh cúi xuống không chê bẩn mà nắm lấy tay ông lão, đặt vào lòng bàn tay một ít tiền, thực ra đối với anh là ít nhưng với ông lão số tiền này vô cùng lớn. Ông lão hai tay run run nhận lấy, miệng liên tục cảm ơn, giọng nói không giấu nổi vẻ xúc động, dường như chưa từng gặp phải ai hào phóng tốt bụng như anh.

Thái Hanh gật đầu chào ông, xoay người bỏ đi.

Bỗng nhiên chú chó nhỏ trong lòng ông lão nhảy ra, lắc lư đi theo phía sau anh, đến khi ông lão gọi với Thái Hanh mới biết chú chó nhỏ đang ở phía sau mình.

Anh khựng lại, muốn bế nó trả cho ông lão.

Thế nhưng cún con lại nép vào chân anh, híp mắt cọ cọ mấy cái.

Quả thật khiến người khác nhũn cả tim.

Thái Hanh bế nó lên người, đối mắt nhìn nó, cún con giương đôi mắt to tròn nghiêng đầu nhìn anh, đuôi vẫy vẫy trông có vẻ rất thích thú. Một lúc lại đưa lưỡi liếm mặt anh.

Thái Hanh cảm thấy đáng yêu nhìn đến không rời mắt, đến khi bị liếm một cái mới sực tỉnh.

" Nó thích cậu rồi đấy, chàng trai tốt bụng " Ông lão cười khà khà nói.

Thái Hanh nhìn cún con hí hửng trong lòng mình, hạ quyết tâm.

Thôi, nuôi cũng được, đáng yêu thế này...

Chỉ là anh sợ mình không có đủ thời gian chăm sóc nó.

" Cậu nhận lấy nó đi, xem như số tiền khi nãy là mua nó, vẫn còn dư rất nhiều " Ông lão nói.

Thái Hanh ôm cún con trong lòng, khẽ lắc đầu, anh trở lại xe của mình đặt cún con vào trong, lại lấy tiền chạy tới đưa cho ông lão.

" Cháu sẽ yêu thương cún nhỏ "

Ông lão còn chưa kịp nói gì anh đã nhanh chóng chạy tới xe rời đi.

Thái Hanh không vội về nhà, trực tiếp vào cửa hàng thú cưng mua đồ.

Anh mua thảm, một cái nhà nhỏ của thú cưng, vài món đồ chơi và thật nhiều thức ăn giàu dinh dưỡng.

Tiện thể hỏi giống chó trên tay mình là gì và cách chăm sóc phù hợp.

Sau một hồi anh mới mệt mỏi rã rời trở về nhà, thả cún con xuống, anh ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lát, nhìn cún con lạ lẫm nhà mới chỉ ngồi yên một chỗ.

Chủ tiệm bảo đây là giống chó Pomeranian.

Cún của anh vẫn còn nhỏ xíu, hẳn là đang trong thời kì bú sữa mẹ, cũng may anh đã mua cả sữa, lần đầu nuôi thú cưng anh đã bị dày vò một buổi đến thật sự mệt mỏi.

Lông cún nhỏ rất dày, bên trên một màu đen bóng, bên dưới nâu vàng. Đặc biệt hai mắt của nó rất to tròn, thật sự đáng yêu vô cùng.

Thái Hanh đeo chiếc vòng cổ lục lạc lên cho cún con, khi nãy anh tiện thể mua luôn bên trong cửa hàng.

Anh đang suy nghĩ một chút, muốn đặt cho cún nhỏ cái tên.

Nhìn bộ lông đen như than của nó, anh biết rằng mình không cần suy nghĩ nữa.

Kim Hắc Thán. (*)

" Được rồi Thán nhi, lại đây uống chút sữa " Thái Hanh nghĩ chắc cún con đói rồi, lấp đầy bụng trước rồi tiếp tục làm quen với nhà mới.

Anh đặt tổ ấm cho thú cưng vào một góc, sắp xếp gọn gàng đồ chơi của thú cưng bên cạnh. Đúng lúc Hắc Thán đang ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh, anh liền ngoắc tay gọi nó lại, cún con liền chân ngắn chạy tới.

" Từ đây sẽ là chỗ ngủ của con, bên này là nhà vệ sinh, còn đây là đồ chơi " Thực ra Thái Hanh cũng không mong cầu nó hiểu mình nói gì, sau này anh sẽ từ từ dạy bảo thêm.

Ngoài chỗ ngủ và nhà vệ sinh ra thì anh quyết định sẽ nuôi thả Hắc Thán. Nhà anh rộng thế này tha hồ cho nó bay nhảy.

Xong việc Thái Hanh xoay người đi tắm.

Lúc bước ra đã thấy Hắc Thán an tĩnh ngủ trong tổ ấm nhỏ của nó.

Không biết là do cún con biết lựa chỗ êm ngủ đại hay là vì nghe hiểu anh nói. Dù sao thì cũng rất ngoan, Thái Hanh hài lòng.

Anh nấu vài món đơn giản, vừa ăn vừa tranh thủ xem tin tức.

Xong xuôi lại vào thư phòng xử lý chút văn kiện rồi tắt đèn đi ngủ.

Anh vừa nằm xuống cũng nghe tiếng phòng bên cạnh lạch cạch. Đoán là cậu thiếu niên kia lại đến, không quan tâm nữa nhắm mắt một mạch ngủ luôn.

(*) 黑炭: pinyin là heitàn, Hán Việt là hắc thán. Dịch là cục than đen. )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net