Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau trong lúc đang làm việc, điện thoại Chính Quốc lại rung lên từng đợt tin nhắn liên hồi. Hiện tại đang có khách nên cậu không tiện cầm lên đọc, chỉ thoáng nhìn sơ qua, lại thấy người gửi chính là Thái Hanh, cậu khẽ bĩu môi, nhưng trong lòng lại nhịn không được vui vẻ, làm việc cũng trở nên hăng hái hơn.

Mãi mới đến giờ cơm trưa, Chính Quốc lao như bay về phía điện thoại của mình, nhìn một loạt tin nhắn Thái Hanh đã gửi, Chính Quốc đều cẩn thận đọc không sót một câu một từ nào. Cũng đã lâu rồi anh không nhắn tin cho cậu vào ban ngày. Hơn nữa bình thường anh đều nhắn vào khoảng hơn 12 giờ trưa, hôm nay lại sớm như vậy, có chút bất ngờ.

[Em đã dậy rồi chứ? À không, phải là đang đi làm mới đúng nhỉ?]

Chỉ vì xao xuyến cảm giác tối qua, Thái Hanh thật sự đã trắng đêm không ngủ.

[Nhớ ăn sáng đừng bỏ bữa nhé]

[Hôm nay ở Paris trời rất đẹp: gửi kèm hình ảnh]

[Buổi sáng uống café và ăn Croissant: gửi kèm hình ảnh]

[Không no cho lắm, nhưng lót bụng như thế đủ rồi]

[Còn 13 ngày nữa là trở về rồi, tôi rất muốn người đầu tiên mình gặp là em]

[Tu me manques]

Chính Quốc đọc kĩ từng dòng tin nhắn của anh, khoé miệng không nhịn được bất giác cong lên. Nhưng đến câu cuối cậu lại không hiểu được ý nghĩa của nó, chỉ có thể copy rồi lên mạng tìm thử.

Vừa tìm ra và hiểu được ý nghĩa của nó, một cỗ ngọt ngào lan toả khắp trái tim cậu, như được rót thêm mật vào. Ngọt đến mức sau đó Chính Quốc làm việc mà hồn thì bay bổng trên mây. Chỉ có điều muốn kéo xuống thì rất khó.

Nếu như là thì thầm ở bên tai, chắc chắn sẽ còn ngọt ngào hơn.

Buổi chiều sau khi tan làm, cảm thấy trời hôm nay không được khả quan lắm, trái ngược hẳn với bầu trời bên anh. Chính Quốc còn cảm nhận được có vài hạt mưa li ti rơi nhẹ lên chóp mũi mình.

Cậu lập tức chạy vọt vào trong tiệm, mượn Vương Thư một cái ô.

Trên đường trở về nhà Chính Quốc tiệm đường ghé vào siêu thị mua ít đồ dự trữ, trong nhà cũng đã hết rồi. Cậu đặt Thán nhi lên xe đẩy, lượn một vòng mua đồ bỏ vào, cân nhắc giá cả nên rất lâu. Đến lúc tính tiền ra về thì trời đã đổ mưa lớn như trút nước. Cũng may có chiếc ô của Vương Thư, cả cậu và Thán nhi đều sẽ không bị ướt.

Nhưng mà vừa ra trước cổng siêu thị, Chính Quốc lại trông thấy một thân ảnh nhìn có vẻ xa lạ nhưng lại trông như quen thuộc. Trên tay người nọ cũng xách một túi đồ vừa mua từ trong siêu thị, gương mặt không chút kiên nhẫn, lại đứng trú mưa trước cổng, có lẽ là không lường trước trận mưa này nên không có ô che.

Chính Quốc thẫn thờ một chút, cuối cùng đi đến trước mặt người nọ, còn thuận tay che dù cho.

"Có vẻ như cậu đang gặp vấn đề" Chính Quốc nói.

Lục Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn cậu, suy ngẫm một  chút rồi mới nhận ra. Lại nhìn đến Hắc Thán đang được Chính Quốc ôm trong tay, lòng cũng sáng tỏ đôi điều.

"Mưa lớn quá, tôi gọi người đến đón nhưng họ có việc bận mất rồi, đành đứng chờ taxi, không hiểu sao chưa thấy chiếc nào" Lục Tiểu Đào cười khổ nói.

"Nếu cậu không chê, tôi có thể đứng đây chờ cậu bắt được taxi rồi mới đi" Chính Quốc mỉm cười nói.

"Thế thì là tôi phiền cậu mới đúng" Lục Tiểu Đào cong đuôi mắt.

Cả hai rõ ràng cùng nhận ra đối phương là người có vị trí quan trọng trong lòng Thái Hanh, nhưng chẳng ai chịu phơi bày sự thật.

Vì sợ tổn thương, vì có chút ghen tỵ.

Nhưng mà Chính Quốc đứng bên cạnh còn chưa được bao lâu thì chủ trọ lại gọi cho cậu, nói rằng phòng cậu có dột lần trước còn chưa kịp tu sửa, nếu không về xem chừng sẽ bị ướt mất chỗ ngủ.

"Thật ngại quá, có lẽ tôi phải trở về rồi" Chính Quốc áy náy cười.

"Không sao cả, cảm ơn cậu" Lục Tiểu Đào cũng cười, vẫy tay chào tạm biệt cậu.

Nhưng Chính Quốc chỉ vừa quay lưng đi, Lục Tiểu Đào lại cảm thấy trong lòng khác lạ, như đã bỏ lỡ thứ gì, ngoài ra có những chuyện về Thái Hanh còn chưa kịp mở lời để hỏi, có thể vì thế mà trong lòng không được yên. Chỉ là không muốn để lỡ cơ hội này.

"Này cậu..." Lục Tiểu Đào gọi với theo.

Chính Quốc bỗng dưng ngừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Khoảnh khắc đó trái tim trong lồng ngực của Lục Tiểu Đào run lên phập phồng, khung cảnh quen thuộc gần như hiện ra trước mắt. Ngày hôm ấy, người bạn của cậu cũng quay lại nhìn cậu như thế, chỉ có điều đó lại là ánh mắt của sự tủi thân đau đớn, Lục Tiểu Đào mất đi người bạn tốt nhất trong đời của mình vào khoảnh khắc đó. Lần cuối tạm biệt để lại cho Lục Tiểu Đào quá nhiều nỗi tiếc nuối, đến bây giờ cậu cũng không thể nào quên ánh mắt của người ấy. Nhiều lần trong mơ níu giữ, nhưng lần nào cũng để vụt mất khỏi tầm tay.

Khoé mắt Lục Tiểu Đào ửng đỏ, sóng mũi cay cay, trong lòng chua xót, xúc động bỗng dưng trực trào quá nhanh. Thế nhưng cậu lại nhanh chóng bình tĩnh vì Chính Quốc đã lên tiếng hỏi cậu.

"Sao thế?"

"Tôi...Tôi đứng một mình cảm thấy quá cô đơn rồi, có thể đi cùng cậu không?"

"Tiện đường chứ?" Trong lòng Chính Quốc vốn biết rõ nhưng vẫn hỏi. Đường về nhà Lục Tiểu Đào cũng chính là nhà của Thái Hanh.

"Tiện"

"Vào trong đứng đi, đừng để bị ướt" Chính Quốc nhìn vào chiếc ô mình đang cầm, nói.

Hai người một cún sánh vai đi cùng nhau, tình cảnh tưởng chừng như thân thiết này, trong lòng cả hai đột nhiên cảm thấy thật trớ trêu buồn cười. Đã không vạch trần, hà cớ gì phải miễn cưỡng với nhau giờ phút này nhỉ?

"Cậu ăn kem không? Tôi đi siêu thị mua đồ ăn vặt, có cả kem nữa" Lục Tiểu Đào giơ túi đồ trong tay, hỏi ý Chính Quốc.

Chính Quốc cũng hiểu ra thái độ thiếu kiên nhẫn khi nãy của Lục Tiểu Đào, chắc chắn là vì sợ kem tan.

"Aha... trời mưa mà ăn kem có chút quái dị, chắc là cậu không muốn đâu" Lục Tiểu Đào cười gượng gạo hai tiếng.

"Cho tôi vani đi"

Lục Tiểu Đào thoáng bất động.

"Có không?" Chính Quốc hỏi thêm.

"Đương nhiên là có, gì cũng không thiếu" Lục Tiểu Đào lại vui vẻ lục trong túi ra cây kem vani, còn cẩn thận lột vỏ giúp Chính Quốc, sau đó mới đưa cho cậu.

"Để tôi cầm ô giúp cậu" Lục Tiểu Đào cảm thấy mình đi ké cần phải biết điều.

"Cảm ơn" Chính Quốc tít mắt cười nhận kem.

Hai người vừa ăn kem vừa đi cùng nhau nói cười đến vui vẻ, cũng trút bỏ được phần nào phiền muộn trong lòng. Ít nhất là cả hai biết được đối phương tâm tư đơn thuần, có thể kết giao được.

Trò chuyện một lúc cũng đi đến khu nhà trọ của Chính Quốc, nhưng mưa vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm.

"Có vẻ như phải chờ mưa tạnh mới có thể đi tiếp được" Vì hiện tại đã không còn ô nữa rồi, rõ ràng Lục Tiểu Đào có thể mượn Chính Quốc, nhưng cậu lại không muốn.

"Có muốn vào trong ngồi trú mưa một lát không?" Chính Quốc hỏi.

Đây mới đúng là điều mà Lục Tiểu Đào muốn.

Muốn xem thử chỗ ở của Chính Quốc, muốn biết thêm nhiều điều về cậu hơn, rốt cuộc Chính Quốc có gì hơn Lục Tiểu Đào mà lại khiến Thái Hanh từng giây từng phút đều để tâm đến cậu ấy.

Chính Quốc đứng mở cửa phòng, Lục Tiểu Đào theo ở phía sau. Trước khi đẩy cửa vào, Chính Quốc liền ngại ngùng nói.

"Trong phòng bừa bộn, lại nhỏ hẹp, còn có dột nữa, mong cậu không chê"

"Không quan trọng"

Khi Lục Tiểu Đào bước vào, nhìn quanh căn phòng một lượt, cảm khái quả nhiên là đơn sơ quá mức.

Thế nhưng khi Chính Quốc đặt Hắc Thán vào chỗ của riêng nó, nơi đó lại sạch sẽ đến lạ thường. Giờ phút này Lục Tiểu Đào có phần hiểu được vì sao Thái Hanh lại tin tưởng gửi gắm con trai cưng cho Chính Quốc. Nhưng cậu vẫn có chút ghen tị cùng tủi thân.

Chính Quốc đi lấy đồ hứng đột trên trần nhà, bình thường không sao, đến khi trời mưa thì rất khổ sở, kiến nghị với bà chủ nhưng vẫn chưa được tu sửa.

Sau khi làm xong thì Chính Quốc muốn đi tắm, vì trong người ẩm ẩm khó chịu. Mặc dù cậu có che ô nên không bị ướt, nhưng ai nói nó khô ráo hoàn toàn chứ?

"Tôi có thể đi tắm chút không? Tiện chứ?" Chính Quốc quay sang hỏi Lục Tiểu Đào, cậu thật sự không thích quần áo ẩm ẩm như này.

"Cậu cứ tự nhiên, không cần quan tâm tôi mà, tôi chỉ ngồi một lúc, hết mưa sẽ đi ngay" Lục Tiểu Đào vội vàng nói.

"Vậy tôi tắm một chút sẽ ra ngay"

Lục Tiểu Đào lại trầm tư nhìn về phía cửa sổ, quan sát cơn mưa nặng hạt ngoài kia. Lúc cậu quay lại nhìn lần nữa đã thấy Chính Quốc vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi áo ra. Lục Tiểu Đào hiểu mọi người đều là con trai nên không ngại. Cuối cùng vẫn bình thản quay về nhìn khung cảnh bên ngoài cừa sổ.

Thế nhưng qua vài giây Lục Tiểu Đào lại phát hiện có cái gì đó rất quen thuộc vừa thoáng qua.

Đột nhiên Lục Tiểu Đào nhìn thẳng vào tấm lưng của Chính Quốc, trên lưng trắng nõn lại có một vết sẹo thật lớn.

Khoé môi Lục Tiểu Đào run rẩy, lồng ngực cũng run rẩy, sóng mũi cay cay, đôi mắt ửng hồng. Chỉ cần một vết sẹo chứng minh, giờ phút này, cái gì cậu cũng thông suốt hết rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net