những tưởng anh còn nơi đây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sớm tinh mơ hiện lên trong mây bay gió nhẹ, xin anh đừng rời bỏ một mảnh tình chớm hương xuân.

Mới sáng sớm, anh đứng trước thềm nhà chờ em ra khỏi cửa, tay còn cầm chén súp nóng hổi phủ tầng nước mờ mờ ở chung quanh. Đôi mắt anh hướng về bầu trời rực nắng cháy buổi sớm mà tiếng gà còn gáy vang tai. Và rồi em cất tiếng, khiến anh quay đầu nhìn sang.

"Hanh hả? Em lại phiền anh nữa rồi."

Giọng em ngọt như cây kẹo đường hồi đó mấy đứa nhóc hay ăn, đôi mắt em là ánh nắng chiếu rọi vào tim anh hình ảnh nhu mì hiền dịu của cậu trai trẻ ngây ngô thơ dại còn tuổi ăn học. Em đứng bên trong nhà, nhìn anh trìu mến vô cùng. Lát em đi học, anh biết, nên đến mang đồ ăn cho em.

Ngày nào cũng vậy hết, quen cái cách anh đứng thẳng tấm lưng, tay bắt chéo ra sau đung đưa món ăn sáng bỏ bịch cho em. Mà có hiểu cớ sao mà em vẫn ngại ngại, nhưng nào có từ chối được cái giọng năn nỉ mà trầm ấm, khuôn miệng cười tươi rói nhìn em bảo em hãy nhận đi, cho anh vui. Em cười hiền cầm lấy, rồi móc lên tay lái của xe đạp chạy đi mất. Anh còn ở đó, tim thổn thức bóng hình dịu dàng trong veo của cậu trai trẻ ngây ngô.

Anh đứng trước thềm nhà em, ngày nào cũng thế, nhưng... bóng dáng của anh có còn mãi nơi đây không?

Thứ tự lặp lại như vậy, cứ sáng nào anh cũng đứng chờ em ra cùng nụ cười hồn nhiên và cái tác phong nề nếp đâu vào đó, sơ mi đóng thùng. Em cũng mong được nhìn thấy anh đầu tiên khi ngày mới vừa dạm ngõ. Phải nói sao đây? Em là em thương anh nhiều lắm, như biển sâu vô đáy, như chân trời đi mãi không thấy đích đến nghỉ chân, mà chắc là anh cũng vậy, em nghĩ như thế.

Mối quan hệ này dần dà trở nên khắng khít hơn ban đầu, anh và em có ngần ngại mà thể hiện tình ý chi đâu, ngọt hơn cả kẹo, thắm hơn cả sắc hồng sớm mai. Lâu lâu anh dúi vào tay em viên kẹo ngọt bé bé, rồi có khi bỏ vào cặp em một tờ giấy đỏ chói gấp thành hình trái tim. Em nâng niu chắt chiu như một kỷ vật được Vua Chúa ban cho cùng lời vinh hạnh ngàn năm, rồi em cứ để dành cho đến khi đầy ắp chiếc hộp thiếc ánh sắc vàng nhủ hệt như Ngai Vàng của Vua, khắc họa tỉ mỉ thành hình những đường nét sắc sảo thỏa được con mắt khó tính của người cai trị một đất nước lớn. Em cũng được tặng, từ Thái Hanh.

Anh của em lo lắng cho em nhiều, mỗi ngày đều mang cho em một món điểm tâm khác nhau cùng cái sắc màu thường dị quanh quẩn quê nhà, chắc là do anh đem sang, em mới ăn ngon lành đến no căng bụng.

[...]

Ngày hôm sau, tấm lưng cao và khỏe mạnh đứng trước thềm nhà từ khi nào. Em chải chuốt sơ sơ dễ nhìn rồi ra trước cửa. Ôi! Bờ vai rộng ấy có thể che chở em khỏi phông ba bão táp bốn phương trời. Em ngẩn ngơ bỗng nghĩ đến chuyện mai sau, đẹp như giấc chiêm bao hiếm khi gặp được. Em cười mỉm, rồi vỗ nhẹ vai anh.

"Nay ăn cháo gà nghe Quốc?"

Đã hai tháng rồi kể từ khi anh chuyển đến đây, em quen cái cảm giác được anh quan tâm đến miếng ăn miếng ngủ, cái gọi là tận tình em nào có được cảm nhận khi anh không đến ở bên? Đêm nào cũng sẽ làm em canh me cái điện thoại cùi bắp của mình chỉ để đợi anh nhắn một tin, tưởng chừng chỉ là những câu chữ khô khan không mấy thể hiện rõ cảm xúc. Nhưng không, em thấy nó chân thực đến mức như anh đang thầm thì bên tai mấy lời cưng chiều cậu nhóc nhỏ "Em lo ngủ đi nha, mai dậy sớm anh lại mang đồ ăn sang, ngon lắm đó."

Ngủ dậy rồi sẽ lại được anh yêu chiều cười khoe hàm răng trắng xoa dịu cõi lòng em chứa bao áp lực. Đó là vào ba ngày trước, còn sau đó, anh đã nơi đâu?

[...]

Những hôm sau đó, Quốc thấy anh có vẻ không được khỏe, gương mặt đã hốc hác thấy rõ, dáng người gầy nom không một chút sức sống, đôi mắt thâm quầng híp lại chẳng còn vẻ tươi sáng như trước. Rồi em lo, em hỏi hoài mà anh có trả lời chi đâu, anh nói anh không sao, mấy nay chỉ mất ngủ thôi, em đừng lo.

Tối hôm nào em cũng nằm trằn trọc tới tận khi cây kim giờ đã thấm mệt chầm chậm chỉ đến số một. Đã qua ngày hôm sau, nhưng anh có còn đây đâu?

[...]

Bóng dáng anh dần trở nên mờ mịt trong tâm trí cậu trai trẻ mới giờ đã biết tương tư. Trong kí ức bao la những đẹp đẽ của cái thuở còn trường còn lớp, không thấy anh trước thềm.

Em có ngóng trông cách mấy anh cũng không đến, phải chăng anh giận em điều gì? Hay là... một lí do khác, khốn đốn hơn thảy cái trí tưởng tượng hẹp hòi này của em?

Và em đâm ra tủi hờn khi không còn thấy nụ cười sáng hơn cả mặt trời chiếu xuống cháy cả mái đầu. Rồi cái cách đối xử ngọt ngào làm tan chảy con người khờ dại này nữa. Tủi có tủi, giận có giận, nhớ có nhớ, mà... lo trăm phần lo.

Nhưng em cũng cười cười bỏ qua khi vào một hôm sáng sớm tinh mơ như lệ thường. Em thấy một gói xôi để bên ngoài thềm cửa, còn thấy anh không thì em phải ngậm ngùi lắc đầu, đặt cạnh là một mẩu giấy nhỏ, nét chữ sao lạ thường mà run run khó nhìn, nó lấp lửng lúc thấp lúc cao trải trên mẩu giấy. Nội dung như thế này: "Mấy nay anh bận quá nên không mang đến cho em được. Xin lỗi Quốc nhiều, ăn cho thật ngon đó nha, lúc ăn cũng phải nhớ tới người mua đó!"

Tưởng anh bận thật đấy, lúc đó em sao thật ngốc nghếch quá thể đi. Nếu biết sớm hơn, em nào có mang uất hận này dày xé mãi đến cuối đời? Anh, anh cũng không nói tiếng nào, vì đâu mà gương mặt anh lại hốc hác đến thế, hay tại sao giọng nói lại khàn đi đến mất tiếng như thế.

Và vì sao anh lại không đến bên thềm nhà em như thế? Có mình anh biết chứ thay...

Nghĩ rằng, thôi thì đành mang nhung nhớ nuốt xuống qua gói xôi anh tận tình mua cho, nghèn nghẹn. Em ăn mà thấy buồn buồn, đáy mắt này sao thấy thiếu hình bóng anh đến trầm trọng, nhớ anh mà đầu óc chẳng để tâm đến chuyện học hành. Nhớ anh vô cùng.

Tối đó em khóc nhiều lắm, vì nhiều thứ, khó mà trải lòng ra, có anh đâu mà nói? Nhắn tin anh không trả lời, nhiều khi lại nghĩ anh lơ em đi rồi, hay anh vẫn đang bù đầu bù cổ với công việc mới mà quên mất cậu trai nhỏ sáng sủa cùng nụ cười lộ răng mà anh khen duyên? Trách mắng anh một phần nhưng lo lắng cho anh vẫn chiếm tỉ số chín phần còn lại, đầu em vu vơ xuyến xao câu hỏi cũ...

Hanh, anh đâu rồi? Dạo này thế nào? Hay đã xảy ra chuyện gì?

Đừng giấu nữa! Hãy đáp trả em nào, làm ơn...

[...]

"Ủa? Là Hanh! Anh đến rồi, đến với em rồi!"

Em đương chạy đến quấn quanh người anh bằng hai cánh tay trơ xương vì bỏ bữa. Nhưng anh lại tránh né, lập tức quay người nhìn sang em, nét mặt trầm luân có biết bao là buồn khổ? Đôi mắt sáng rỡ của anh đâu? Khuôn miệng hình hộp đó đâu?

"Quốc, mấy nay anh bận không đến được, xin lỗi em."

Em nín lặng nhìn anh, là lạ. Anh nay phờ phạc làm sao, em suýt không nhìn ra, nhưng sao anh lại tránh đi cái ôm thắm thiết em sắp trao cho người thương? À, không sao, có anh ở đây là em mừng không tả xiết, sánh chi cho bằng, anh ơi.

Ánh mặt trời thứ hai của anh tiếp nối mạch chuyện vừa mới bắt đầu đây, nhưng rồi cũng sớm lụi như nhánh hồng đã lâu không săn sóc.

"Hèn chi, em cũng buồn. Không thấy anh nói năng gì cũng đâm lo. Ngại chi một cái ôm không anh?"

Em không nghĩ câu hỏi này sẽ được em thốt ra từ miệng lưỡi chính em. Nghĩ khác đi sẽ giống một câu móc mỉa, nhưng vẫn thương tình chừa đường cho anh phản lại dăm câu. Đâu, anh nhẹ nhàng không phải nói, trìu mến khiến em hồi lại cái ngày kia kia. Không sao, không phải nghĩ, anh vẫn còn đây mà, chân thực đến từng cái chạm tay.

Em phải thừa nhận một điều, rằng như anh đang thật sự bằng xương bằng thịt đứng trước mặt em như khi trước ta vốn có. Chỉ là ảo mộng thôi! Đến bây giờ, em đập mạnh vào đầu óc câu nói ấy.

"Đâu phải anh ngại. Chỉ là... không phải bây giờ, em à."

Là anh ngại thật đúng không? Ý nghĩ của em không đơn giản đến mức gọi là ngu ngốc như thế kia, là em cố chấp. Lòng em mang một nỗi sợ vô hình đương sẽ bộc phát mà oà lên thảm khốc điên cuồng. Em sợ, anh ơi, em sợ. Bóng anh mờ như bị sương quấn lấy, và sẽ biến tan vào mảnh trời đầy mây. Hỡi người em thương, xin anh đừng tan vào mây khói hay biển lửa của địa ngục, đau đớn của em không kém chi đâu anh ơi...

Lúc đó... em đâu nghĩ rằng mình đang nói chuyện thản nhiên với một vong hồn mờ đục trước mắt? Chân thực lắm kia, nhưng rồi cũng hoá cát bụi về với đất Mẹ.

Và rồi cái ước mong viển vông đấy, hẳn là đưa em vào tận cùng tuyệt vọng. Ác chi mà để em gánh gồng đau đớn nặng trịch này hả anh ơi? Anh lâm bệnh nặng sao không nói? Không rằng? Một thân kìm chế tiếng khóc than xé toạc khung trời vốn đang hoà bình của hai ta nay hoá thành mưa bão. Cạn nước nơi hốc mắt cũng chẳng đủ để em xoá đi nỗi đau trắng toác của khăn tang đâu, anh của em ơi...

Tình không trọn. Thiếu đi bóng dáng anh là điều mà em không ngờ tới, anh quan trọng đến mức nào trong tim em? Hơn cả thảy. Mỗi khi đưa mắt nhìn sang thềm nhà lạnh lẽo phủ sương bụi dày đặc, em lại nghẹn lòng uất hận đứt mảnh hồn đang tuổi chớm thành người...

Còn đâu là cậu bé tuổi trăng tròn anh thường ghé vào tai lời ngọt lịm như viên kẹo anh dúi vào tay? Hay chăng bây giờ là màu đỏ chói của cái khăn đẫm máu khi anh ho từng cơn rống cổ? Còn đâu ai ơi, tình ta lỡ làng, thầm chôn kí ức khôn nguôi.

*

Không nỡ đưa em theo cùng để những người ở lại chỉ sống trong đau đớn, anh đâu ác độc vậy đâu, em? Thế nên để mình anh đi thôi, đêm cuối trước khi rời để lại em chén rượu trắng cay nồng cho em dốc cạn một lần chua xót. Thì thôi đành em ơi, cũng coi như tôi hy sinh tấm thân này để Tổ Quốc bớt đi phần khổ sở vì nuôi một thân thể không kiếm ra những đồng xu lẻ.

Thôi thì đành, em ơi...


Lạ lắm, biết rõ rằng anh đã khuất xa ở cõi nào rồi, nhưng em vẫn thấy bóng người cao cao đứng đó, hai bàn tay ta chạm nhau hệt như thuở ban đầu.

end.
181121-211121


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC