25、context + dr

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[3h41pm] - 12/26/20
'jungkookie em muốn đi chơi không' - taehyung cúi xuống nhìn người nhỏ hơn đang chăm chú xem hoạt hình.

jungkook cố làm mình phân tâm bởi chuyện vừa xảy ra sáng nay. kể cả mơ cậu cũng không nghĩ tên park jimin có ý muốn hẹn hò với yoongi hyung.

con mẹ nó

'mình đi luôn được chứ? em sắp không chịu nổi nữa rồi' - jungkook nhăn nhó. thật tồi tệ. đáng ra hôm nay cậu có thể vui vẻ cạnh taehyung nhưng tên nhóc đó đã phá hỏng hết. cậu nên đi chơi với anh và gạt chuyện kia sang một bên thì hơn.

'được anh nghe em' - taehyung chỉ cười dịu dàng. đương nhiên trong lòng anh có thắc mắc tại sao jungkook lại giận tới vậy, và anh chợt nhận ra có vẻ là vì vụ của jimin. vốn nên để ba người tự giải quyết với nhau, anh cũng không muốn dính líu tới vụ rắc rối này cho lắm.

/

[6h23pm] - 12/26/20
'YAHHH JEON JUNGKOOKKK EM BIẾT TAY ANHHHHH!!'

tiếng hét cứ liên tục vang lên theo đường tàu chạy. jungkook đã bắt taehyung phải chơi trò tàu lượn siêu tốc với mình trong khi anh là một tên siêu ghét trò chơi cảm giác mạnh. đành chịu thôi, giờ đây từng lời cậu nói ra đối với anh đều là mệnh lệnh, anh không thể không nghe

quả này chết mẹ rồi fuck!!

'ahhahahha kim taehyung không ngờ anh cũng có ngày nàyyyyy' - jungkook ngồi cạnh cứ cười to thích thú rồi trêu chọc anh suốt chuyến. bình thường thì oai lắm nhưng giờ nhìn anh ấy như con mèo xù lông vậy.

'em được lắm jeon jungkook!'

'taehyung' - jungkook đưa hai tay lên xoay mặt anh đối diện với mình - 'anh chỉ cần nhìn em thôi, sẽ không phải sợ nữa'

rồi cậu cười thật tươi. chẳng ai biết được nụ cười ấy sẽ ấn định mãi trong đầu của kim taehyung, và nó vẫn luôn là lí do để anh thức dậy mỗi ngày

anh răm rắp nghe theo lời người nhỏ hơn, từ đầu tới cuối chỉ nhìn có mình cậu không rời mắt một giây nào. đúng là anh không thấy sợ nữa, chắc do bận yêu người này quá rồi.

chơi xong đủ thứ trò thì hai người quyết định ăn ở quán Ý gần đó. đây là quán mà jungkook siêu thích vì những món ăn ở đây cực kì hợp với khẩu vị của cậu. jungkook chọn chỗ gần cửa sổ và gọi món làu làu khiến taehyung chỉ biết phì cười

'em thích quán này lắm! ăn nhiều tới nỗi thuộc hết mấy món ở đây luôn! yoongi hyung cũng hay đưa em tới đây nữa, tụi em-' - như thường lệ, cậu chuẩn bị kể anh nghe một tràng thì bỗng qua hình ảnh phản chiếu trên gương cửa sổ, cậu thoáng thấy bóng dáng của hai người rất quen thuộc

'em sao vậy? sao lại dừng?' - taehyung khó hiểu hỏi. anh quay sang xoa đầu cậu, chợt thấy hai tay người nhỏ hơn đã bấu chặt lấy nhau tới ửng đỏ từ khi nào. máu nóng trong người như nổi lên, jungkook thẳng thừng đứng bật dậy và từ từ nhìn về hướng bàn phía trên. taehyung vẫn không hiểu có chuyện gì cho tới khi anh nhìn theo và nhận ra. là yoongi và jimin.

jungkook chầm chậm bước tới chỗ hai người đang không hề hay biết kia, hai tay nóng nảy đập mạnh xuống bàn rồi lầm bầm trong cổ họng: 'park jimin?'

'jungkook em bình tĩnh, bọn anh chỉ-' - yoongi thấy jungkook xuất hiện thì vội vàng trấn tĩnh. cả anh và jimin đều mở to mắt kinh ngạc. không ai ngờ có thể gặp nhau trùng hợp đến vậy, vào đúng thời điểm này.

'anh nói vậy có ý gì? anh biết hết rồi à? yoongi anh giấu em? anh không thấy cậu ta ghê tởm vậy sao?' - jungkook gằn giọng, từng chữ từng chữ một như xuyên thẳng vào tim jimin. tại sao mối quan hệ của hai người lại tồi tệ đến mức này, dù vốn từng là tri kỉ của nhau? tình cảm trong lòng vốn không thể giấu được cả đời. dù đã chuẩn bị tinh thần đón nhận mọi thứ nhưng jimin cũng chẳng ngờ jungkook có thể lăng mạ cậu tới mức này

jungkook mày không bao giờ hiểu

'jungkook em quá đáng rồi!' - yoongi cao giọng. anh không ngờ jungkook có thể phản ứng thái quá như vậy. anh đã sai ngay từ đầu.

'em nói có gì sai sao? nó không còn là park jimin của ngày xưa nữa rồi! nó thích anh đấy yoongi chúng ta đã từng hứa với nhau sẽ làm tri kỉ suốt đời mà? giờ nó phá vỡ lời hứa đó, nó thích anh đồng nghĩa với việc nó làm anh rể của em, em không chấp nhận thể loại bạn này!'- jungkook điên máu. cậu nóng nảy nắm chặt lấy thành, nhấn mạnh từng chữ với anh trai mình. sao anh không thể hiểu được điều tối thiểu như vậy chứ?

vì quán ăn khá đông mà còn ồn ào nên may mắn là không ai để ý tới cuộc cãi nhau này. taehyung đứng nghe chỉ biết thở dài. biết ngay là vì vụ này mà - anh bất lực nghĩ thầm

'jungkook, mày đã bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của tao chưa! tao tự hỏi mày có từng coi tao là bạn thật không? lí do của mày ngớ ngẩn tới nỗi tao nuốt không trôi. tới người ngoài nhìn vào còn thấy mày đang làm quá mọi việc. như taehyung, anh ấy đã cho tao lời khuyên và còn trấn an tao rất nhiều nữa. nhìn lại đi jungkook mày còn đéo bằng một góc của anh ấy. tao đã tin lầm mày, tao không mong mày chấp nhận hay gì cả, quyết định hoàn toàn nằm ở yoongi. tao-'

'câm mồm đã park jimin, mày vừa nói gì cơ' - jungkook đột ngột cắt ngang với gương mặt u ám tới đáng sợ khiến jimin có phần rùng mình

'kim taehyung, anh ấy biết từ trước rồi sao'

cả bọn cứng đờ người. đặc biệt là taehyung, anh biết là sẽ có chuyện chẳng lành. tên nhóc đần độn park jimin đã lôi anh vào vụ rắc rối này rồi. jungkook đang rất giận, anh không biết phải làm sao để dập hoả và giải quyết được nữa. jimin vội lấy tay bịt miệng vì nhận ra mình đã lỡ lời nói hết mọi chuyện, thất hứa về việc giữ bí mật với taehyung. giờ jimin chỉ biết quay sang nhìn taehyung với ánh mắt khẩn cầu

'jungkook à-' - anh nhanh chóng giải thích

'tôi không muốn nghe. anh cút ngay khỏi mắt tôi. cút ngay' - jungkook nắm chặt tay như sẵn sàng nổi máu điên bất cứ lúc nào. cậu chạy ra khỏi quán thật nhanh rồi bắt ngay một chiếc taxi và đi tới một nơi nào đó mà chính cậu cũng không rõ.

'bác tài cứ chạy thẳng giúp cháu'

'jungkook!! jeon jungkook!!' - taehyung đuổi theo ngay đằng sau gọi to nhưng không kịp nữa. xe anh để cách xa chỗ này và hiện tại không có chiếc taxi nào gần đó. anh chỉ biết bất lực đưa tay lên trán xoa nhẹ

'nhóc khốn park jimin, anh sẽ tính sổ với mày sau' - nói rồi anh vội chạy đi lấy xe ở bãi đỗ.

về phần yoongi và jimin, hai người vốn hẹn nhau ra đây để nói chuyện cho rõ ràng. anh đã kể hết mọi chuyện rằng anh đọc trộm tin nhắn jungkook rồi biết tất cả. jimin nghe vậy chỉ biết cố gắng giãi bày.

'anh biết mà yoongi, em không thể yêu hoseok'

'jimin, nhưng anh cũng không thể yêu em'

yoongi nhìn thẳng vào mắt cậu phân trần. anh không muốn việc hiểu lầm này cứ liên tục diễn ra khiến tình cảm trong nhóm rạn nứt. anh có đoán trước jungkook sẽ khó chấp nhận chuyện này nhưng không ngờ cậu lại phản ứng gay gắt đến thế. giờ mọi chuyện vỡ lở, có vẻ cũng không giấu nổi những người còn lại nữa rồi.

'về thôi jimin, chúng ta cần bình tĩnh lại'

/

[8h02pm] - 12/26/20
taehyung liên tục gọi cho jungkook nhưng kết quả thì thảm hại. cậu không bắt một cuộc nào. về phần jungkook, cậu đang ngồi ủ rũ ở ghế đá bên đường. tâm trạng cậu rất tệ và chẳng buồn quan tâm mình đang ở đâu nữa. cậu bất giác rút điện thoại ra xem giờ.

taehyung🐻 : 41 cuộc gọi nhỡ

taexkim:
jungkookie

taexkim:
jeon jungkook em nghe này

taexkim:
anh xin lỗi bé về mọi thứ có được không?

taexkim:
nói chuyện với anh

taexkim:
em đang ở đâu

taexkim:
đừng trốn anh nữa mà

taexkim:
anh có thể lục tung cả cái thành phố này để tìm em

taexkim:
jungkookie em nghe máy ngay

taexkim:
anh lo đấy em biết không

taexkim:
sao em lại vì chuyện của jimin mà giận anh chứ

taexkim:
anh chỉ vì bất đắc dĩ thôi mà..

taexkim:
anh xin lỗi

taexkim:
anh xin lỗi em nhiều

taexkim:
bé ơi

taexkim:
đừng có khóc đấy

taexkim:
và đừng có chạy lung tung

taexkim:
đợi anh đi tìm em

jungkook chợt động lòng dữ dội. hai mắt cậu rũ xuống rồi bắt đầu sụt sịt.

em ghét anh kim taehyung

nước mắt cố nén giờ lại tuôn trào. tại sao taehyung biết mọi chuyện nhưng anh vẫn che giấu tới lúc này, làm cậu thấy mình trở thành kẻ ngốc

dòng suy nghĩ của jungkook bị cắt ngang bởi một giọng nói không quen cho lắm

'jungkookie?'

'a-anh jaeho?' - jungkook mở to mắt kinh ngạc. cậu ngay lập tức quay mặt đi vì biết bộ dạng lúc này của mình chẳng ra gì. thật luộm thuộm.

'em khóc sao?' - jaeho trong bộ đồng phục bóng chày sốt sắng ngồi xuống cạnh cậu rồi xoay mặt cậu đối diện với mình. quả nhiên jungkook đang khóc, hai mắt còn long lanh nước và hơi sưng

'em có chuyện gì? ai làm em khóc? anh sẽ giải quyết cho em!' - jaeho nóng nảy gắt lên. anh nắm lấy hai vai cậu lo lắng.

'e-em.. không sao..' - cậu ngập ngừng, đôi mắt đã bao phủ bởi nhiều tầng nước mỏng. rồi jungkook không kìm được mà bật khóc, và còn dữ dội hơn ban nãy. ngay lúc này cậu cần được quan tâm. jaeho thấy vậy thì thật sự bối rối, anh loay hoay không biết nên làm sao để dỗ dành cậu trai này. vốn dĩ anh đang trên đường đi tập bóng về nhà, vừa từ cửa hàng tiện lợi bước ra thì thấy ở phía đối diện có bóng dáng giống jungkook nên mới lại gần. không ngờ cậu lại gặp chuyện buồn tới mức khóc như trẻ con thế này

'thôi nào anh xin lỗi, đừng khóc nữa được không?' - jaeho thở dài. anh tiến gần hơn rồi nhẹ nhàng gạt mấy giọt nước mắt đang lăn dài bên hai má cậu. jungkook càng khóc to khiến anh thêm phần lo lắng. lần đầu gặp mặt mà đã thế này rồi, thật ngốc

'k-không.. hức.. phải l-lỗi của anh' - cậu sụt sịt nấc lên từng tiếng. 'chỉ là.. hức.. có một người.. hức.. người ta g-gạt em..'

'là kẻ nào chứ' - anh cố gắng dỗ dành

't-tên đó.. hức.. luôn làm em phải bận tâm.. hức.. chẳng hiểu sao em.. em lúc nào cũng nghĩ tới anh ấy.. anh ấy không thương em nữa rồi sao.. hức.. đồ phiền phức kim taehyung' - jungkook cứ nghẹn ngào từng tiếng

'..' - jaeho nghe tới đây thì không biết nên vui hay nên buồn nữa. thật tiếc khi cậu nhóc đã có người trong lòng. mấy ngày qua anh đã rất quan tâm cậu nhưng có vẻ không đạt được kết quả tốt rồi.

'jungkook à'

'd..dạ?'

'em phải lòng người ta rồi đúng không?'

/

[8h57pm] - 12/26/20
hwjaeho:
hey

hwjaeho:
cậu là taehyung?

taexkim:
hwang jaeho?

hwjaeho:
tôi cho cậu 5 phút tới đường bukcheong

hwjaeho:
đón nhóc kookie về

hwjaeho:
nó cứ khóc nhè hoài

hwjaeho:
cậu mà chậm chạp thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu

*
*

tôi khốn nạn quá _('' )_ để mọi người chờ chap mới lâu rồi huhuhu💦 à với cả: mai anh em hà nội đi học đấy áhuhuhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net