Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook cảm thấy so bì tuyệt đối là một loại thói quen xấu, nhưng loại thói quen này lại là sở thích, hứng thú của rất nhiều người. Nhìn bọn họ vừa rồi còn bàn tán về quần áo xa xỉ trên người cậu, nay lại không nói lời nào nhìn cậu bằng ánh mắt kì dị. Từng ánh mắt giống như một kim châm nhỏ, đâm vào làm cả người cậu khó chịu.

Từ khi cùng chung sống với Taehyung, chất lượng sinh hoạt của Jungkook tăng lên hẳn. Taehyung thương yêu cậu, luôn mua cho cậu những đồ dùng tốt nhất, Jungkook cũng vui vẻ hưởng thụ sự sủng ái của anh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ khoe ra chút gì. Đây là những điều ngọt ngào nho nhỏ chỉ thuộc về cuộc sống riêng của hai người, cũng không cần người khác nhận định. Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, xem xét ánh mắt ấy, giống như một chiếc máy khoan, khoan sâu bới móc, vô lễ muốn đem bí mật mà cậu cất giữ đào ra. Hiểu được điều này làm cho trong lòng Jungkook thoáng chốc nổi lên một thái độ thù địch.

"Hàng đặt theo yêu cầu tại Paris, người ấy của cậu Jungkook thật giàu có." Cô gái mặc chiếc áo lông màu vàng hiển nhiên là bạn thân của Ahn So Hee.

Jungkook biết được thiện ý của cô ta, nhưng lời nói thô tục như thế làm cho cậu nghe không được tự nhiên, khóe miệng chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt, xem như thừa nhận. Taehyung quả thực có rất nhiều tiền, có khi ngay cả anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền. Nhưng việc này cũng không nên mang ra làm đề tài thảo luận như vậy.

Jimin cũng không kiên nhẫn được nữa, khều vai Jungkook, sau đó nói với Kang Woo: "Mọi người ở lại tiếp tục nói chuyện, hai bọn mình ra ngoài trước."

Nào biết hai người bọn họ muốn bỏ qua, nhưng người khác thì không muốn dừng. Kang Woo cũng muôn dây dưa thêm câu chuyện, cười cười : "Đừng nóng vội, So Hee biết cũng không ít các nhà kinh doanh lớn, nói không chừng cũng có quen biết người ấy của cậu. Jungkook, người đó tên là gì?"

Jungkook nhíu nhíu mày, nếu nói là Kim Taehyung, không chừng sẽ hù chết mấy người ở đây. Tuy nhiên cậu cũng không muốn nói. Kang Woo, bạn học đã nhiều năm không gặp, có thể thay đổi đến mức vừa thấy mặt khí thế đã bức người như thế này, thật đúng là làm cho người ta không dám khen ngợi.

"Hỏi việc này làm gì, mọi người cũng không biết mà." Jimin nhìn Jungkook nhíu mày, đáy lòng thầm cảm thấy lo lắng. Chính mình kéo Jungkook đến đây, lại đẩy cậu ấy rơi vào hoàn cảnh khó xử này, ngẫm lại cũng không thoải mái.

Lúc này, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy mạnh, một người bên nhà gái cuống quít tiến vào, còn không kịp dùng khăn tay lău trán, trên vẻ mặt biểu hiện vừa phức tạp, lại vừa vui mừng. Biểu tình thay đổi thường xuyên làm cho ngũ quan đang bình thường của anh ta trở nên nhăn nhó, ngay cả mở miệng nói cũng có điểm run run. "Tốt...tốt rồi...mau đi ra."

"Làm sao vậy? Sao anh lại gấp gáp như vậy." Kang Woo không thích bộ dạng hoảng sợ của anh ta, nhìn thật không phong độ, cũng thật mất mặt.

"Hwang tổng...... Hwang tổng đã trở lại." Khi nói lời này, bộ dạng Kang Woo có vẻ vô cùng đắc ý, boss tổng đi rồi còn quay lại, coi trọng hôn lễ của anh ta như vậy, bảo anh ta có thể không đắc ý sao.

Nhưng mấy cô gái ở đây lại không hưng phấn như vậy, nghe anh ta nói Hwang tổng đã trở lại, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về hướng Jungkook. Ngay cả Jimin cũng không tránh được liếc mắt nhìn cậu một cái. Không có cách nào, vừa rồi đám người kia còn thảo luận Hwang tổng có phải đối với Jungkook vừa gặp đã yêu hay không, giờ anh ta lại xuất hiện nhanh như vậy, không tránh khỏi làm cho bọn họ hoài nghi.

"Còn thất thần làm gì nữa!" Ahn So Hee gấp đến độ chỉ thiếu dậm chân xuống đất nữa thôi: "Nhanh ra ngoài đi, ngay cả Kim tổng cũng cùng đến đây."

Ở đây ngoại trừ Jungkook và Jimin, còn có Ahn So Hee, thì có lẽ những người khác cũng không biết Kim tổng là ai. Còn Kang Woo là chồng của quản lý Ahn thì sao có thể không biết Kim tổng. Anh là quản lý trực tiếp cao cấp nhất của vợ mình, là đại Boss của toàn bộ VK. Kang Woo cũng chỉ xem qua ảnh chụp của Kim boss từ trang web của tập đoàn. Bức ảnh chụp kia làm cậu có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên bây giờ nhớ lại cảm thấy hình ảnh rất rõ ràng. Kim boss ngồi trước bàn họp với khuôn mặt tuấn tú, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã có thể biết là người khó gần. Nhưng cũng bởi biểu hiện lạnh lùng làm cho mọi người nhìn qua đều cảm thấy anh ta là bậc tôn quý, phi phàm trên cao. Không ngờ rằng một người lợi hại như vậy có thể đến tham dự hôn lễ của một quản lý chi nhánh nho nhỏ.

Kang Woo không khỏi đắc ý, xem ra vợ anh ta sẽ được thăng quan tiến chức rất nhanh. Nghĩ vậy, cậu ta nhanh chóng nhìn về phía sau, vẫy tay gọi đám bạn còn đang ngây ngốc: "Chúng ta nhanh đi ra, Kim boss chính là tổng giám đốc của tập đoàn VK."

Jungkook cùng Jimin đi cuối cùng, nhìn những người phía trước đang xô đẩy lẫn nhau thì vô lực lắc đầu: "Một đám người không hiểu gì." Jimin khinh thường kết luận.

Jungkook thấy hơi mơ màng, nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn Jimin: "Cậu nói xem tại sao anh ấy lại tới đây tham dự hôn lễ? Anh ấy ngay cả Ahn So Hee là ai cũng không biết mà."
"Người kia là người yêu cậu, sao cậu còn hỏi ngược lại tớ, muốn biết anh ta định làm gì, thì phải đi ra ngoài xem rồi mới biết." Jimin đảo mắt rồi đẩy lưng Jungkook đi ra ngoài.

"Tớ sợ anh ấy đột nhiên nói chuyện với tớ." Jungkook lập tức lo lắng. Ahn So Hee mời không ít đồng nghiệp trong công ty, Jungkook vừa rồi đã nhìn qua một chút, còn có rất nhiều người của tổng công ty. Nếu để bọn họ biết quan hệ của cậu và Taehyung, sau này có lẽ cậu không thể đến công ty được nữa, mà có đến thì cũng sẽ là đề tài chủ yếu cho những câu chuyện mà thôi.

Jimin trừng mắt nhìn cậu bạn thân, đối với sự yếu đuối của Jungkook, cậu cảm thấy không vui: "Đừng lo lắng lung tung, cậu đã mãnh liệt yêu cầu như vậy, ở nơi công cộng như thế này sao anh ta có thể không tuân thủ ước định? Mà mỗi lần nhìn thấy anh ta biết nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc làm tớ cảm thấy rất thích thú. Hai người cũng đừng công khai quá nhanh, bằng không sẽ làm mất lạc thú này của tớ."

Jungkook cau mày, giận cậu liếc mắt một cái: "Tớ đang nói chuyện nghiêm túc!"

"Được rồi được rồi, nếu anh ta thật sự không để ý đến mong muốn của cậu thì đã sớm công khai rồi, cần gì phải chờ đến bây giờ. Cậu cứ yên tâm. Đi, giờ chúng ta đi ra ngoài xem sao."

Jungkook bất đắc dĩ thở dài, cũng không thể trốn tránh mãi, đành phải đi ra ngoài theo Jimin. Nhưng mà sao Taehyung lại đi đến cùng Hwang tổng? Chẳng lẽ bọn họ ngoài quan hệ lám ăn, còn là bạn bè sao?

Tiệc cưới ban đầu theo trật tự quy củ từng bước một, sau khi hai vị đại boss đột nhiên đến thì hoàn toàn trở nên rối loạn. Đầu tiên là mọi người liên tiếp đứng dậy chào hỏi, sau đó là Ahn So Hee kích động vạn phần lên sân khấu cầm lấy microphone, nhiệt liệt hoan nghênh Kim tổng, Hwang tổng đại giá quang lâm. Sau đó lại muốn đại boss phát biểu, khiến cho hôn lễ không giống hôn lễ, mà giống như là đại hội cuối năm ở công ty!

Hai vị đại boss sau khi chịu một trận "mắt đưa mày lại" xong, Hwang boss bất đắc dĩ đi lên phát biểu. Không có cách nào, ai bảo anh ta là sếp lớn nhà cao cửa rộng chứ. Vì thế, Hwang Jae Suk cũng chỉ lên sân khấu nói qua loa vài câu chúc phúc, ứng phó cho qua chuyện.

Kỳ thật, Hwang Jae Suk đi rồi mà vẫn quay lại, anh ta cũng rất vô tội. Hwang Jae Suk hiểu được thân phận địa vị của mình trên cao, ở nơi này sẽ làm người ngoài cảm thấy không tự nhiên. Vì vậy anh ta đã sáng suốt đưa tiền mừng cưới trước, sau đó nhanh chóng bỏ đi. Dù sao dọa người cũng không phải là trò đùa thú vị gì.

Nhưng thủ trưởng kiêm bạn tốt của hắn lại không hề nghĩ như vậy. Sau khi không biết bằng cách nào bẻ gãy một đôi đũa, Taehyung lại cười nói mình cũng muốn tham dự hôn lễ. Lý do là, đại boss xã giao đã tham gia vô số tiệc, duy chỉ có tiệc cưới là chưa đến bao giờ. Cho nên muốn tới để trau dồi hiểu biết, thuận tiện xem có thể tìm được tình yêu sét đánh nào hay không. Đương nhiên, câu cuối cùng rõ ràng đang trêu chọc việc Hwang Jae Suk vừa gặp đã yêu lúc trước.

Hwang Jae Suk đối với yêu cầu Kim Tae Hyung lúc đầu hơi kinh ngạc, sau lại hưng phấn đoán mò. Một người luôn luôn không thích xã giao, đột nhiên lại muốn tham gia tiệc cưới của một người xa lạ, rất dễ thấy được trong đó có gì uẩn khúc. Hơn nữa kết hợp với hành động bẻ đũa vừa rồi của Kim boss, thông minh như Hwang tổng đương nhiên đoán được có trò hay. Còn về phần đấy là trò hay gì thì phải đi theo một chuyến mới biết được .

Khi Hwang Jae Suk quay đầu sang bên cạnh cách đó không xa, hình ảnh chàng thanh niên nhỏ cùng chiếc quần bó sát chân màu đen, áo sơmi xám chất lượng mở khẽ một hai cúc làm thấp thoáng lộ ra khuôn ngực săn chắc và trắng hồng, áo khoác cũng màu đen lập tức rơi vào tầm nhìn. Ánh mắt anh ta sáng ngời, không nghĩ rằng có thể gặp lại cậu nhanh như vậy. Tâm tình lập tức vạn phần khoái trá, nhấc chân đi về phía người mà anh ta vừa gặp đã yêu.

Bởi vì người đi lên chào hỏi hai vị đại boss không ít, lối đi nhẽ ra không nhỏ lắm lại trở nên chật chội, cũng có một số cô gái cố ý tiến lên, muốn gần gũi chiêm ngưỡng trai đẹp. Jimin lại không cam lòng tụt xuống phía sau, hơn nữa chỗ của hai cậu vốn phải ở phía trước, bèn túm gáy Jungkook, cố gắng đẩy lên.

Jungkook giữ người lại, ý bảo không cần tiến lên, nhưng đều bị Jimin bỏ qua. Cậu ỷ thế thân hình cao lớn, thô lỗ rẽ lối đi thẳng về phía trước.

Vừa mới tiến lên, không biết đằng sau chân bị ai dẫm phải, Jungkook lảo đảo, cả người ngã về phía trước. Đối mặt với nền gạch hoa cương phản chiếu ánh điện sáng rực, Jungkook xấu hổ nghĩ, một buổi tiệc cưới, cậu một nam thanh niên cao to gần mét tám chật vật ngã sấp xuống hai lần, coi như là một kỳ tích. Khi mọi người còn đang giật mình ngơ ngác nhìn, Hwang tổng đột nhiên tiêu sái đi về phía trước, hoàn mỹ thực hiện quá trình anh hùng cứu mỹ nam. Có thể ở một tiệc cưới buồn tẻ, nhìn được hình ảnh anh hùng cứu mỹ nam như vậy, cũng coi như là một kỳ tích !

Taehyung bị Ahn So Hee quấn quít lấy khen tặng không ngừng, vừa quay đầu một cái, liền nhìn thấy cảnh tượng làm người ta sợ hãi liên tục. Khuôn mặt đẹp trai lập tức trầm xuống, vẻ mặt lạnh lẽo làm cho vợ chồng họ Ahn bên cạnh âm thầm sợ run cả người, tưởng mình đã trót nói sai điều gì.
Jungkook xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đỡ lấy mình, còn người kia mặt cúi xuống, trong mắt tràn đầy tình tứ. Một hình ảnh lay động lòng người thật đẹp.

Jimin đứng ở bên cạnh nhìn hai người dây dưa cùng một chỗ, lại nhìn ánh mắt sắp phun hỏa của người nào đó, trong lòng vui thích không thôi. Xem ra quỷ hẹp hòi lần này bị tức không nhẹ, mà Jungkook cũng thật to gan, nằm trong ngực người khác đến cả nửa ngày, hình như còn không có ý định đứng dậy. Dám công khai khiêu chiến quyền uy của Kim keo kiệt? Quả nhiên rất can đảm.

Kỳ thật, Jungkook nào có dũng cảm như Jimin tưởng. Cậu biết người ôm mình chính là Hwang tổng, cũng biết nếu mình không đứng lên, Taehyung khẳng định sẽ rất tức giận, nhưng chân của cậu như bị chuột rút căn bản không thể động đậy, làm cho Jungkook thật muốn khóc.

Hwang Jae Suk cũng ý thức được tình huống không thích hợp, cúi đầu hỏi rõ: "Làm sao vậy?"

Bị hơi thở xa lạ bao vây, tai Jungkook lập tức đỏ bừng, nhẹ nhàng trả lời: "Chân......hình như bị chuột rút."

Hwang Jae Suk đảo mắt qua, một chân thon dài diện quần bó sát quả nhiên không động đậy. Những người đứng xung quanh lặng ngắt như tờ, còn Park Jimin đã sớm tìm một chiếc ghế dựa, ngồi xuống vừa uống trà vừa xem kịch vui.

Taehyung cũng không nhìn được nữa, đi nhanh đến bên bọn họ, giọng nói lạnh lùng: "Sao lại thế này?"

Hwang Jae Suk cảm thấy chàng trai nhỏ trong lòng khẽ run lên, chắc là đã bị ngữ điệu lạnh băng của bạn tốt dọa sợ. Anh ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Taehyung: "Chân bị chuột rút, không đứng lên được." Nói rồi hắn lấy tay đỡ chân Jungkook, không những không có tiến triển gì mà ngược lại càng khiến cho Jungkook đau đớn hơn.

Kim boss nhíu mài, ngồi xuống nhìn tình hình phía dưới rồi thản nhiên nói với Jungkook: "Em kiên nhẫn một chút."

Jungkook nhẹ nhàng gật đầu, Hwang Jae Suk lại nghĩ rằng bạn tốt muốn bẻ chân của người ta, trong lòng quýnh lên, âm lượng không khỏi tăng lên vài phần: "Cậu muốn làm gì?"

Kim boss liếc nhìn anh ta, tay lưu loát kéo kéo chân Jungkook vài cái, xoa xoa cổ chân cậu rồi sau đó hai người đều thuận lợi đứng lên. Jungkook vội gỡ tay Hwang tổng đang để trên vai và eo mình, khuôn mặt lặng lẽ trở nên đỏ bừng.

Taehyung bình tĩnh dùng tay phủi phủi vết dơ trên người Jungkook, hỏi: "Em không sao chứ?"

Jungkook lắc đầu: "Dạ, không có gì ạ." Rồi chạy nhanh trở về bên cạnh Jimin, nhanh chóng tìm một chỗ ngồi. Bị hai người đàn ông làm thành trò hề, Jungkook cậu đương nhiên trở thành tiêu điểm của tiệc cưới, có khi còn là nhân vật chính hơn cả cô dâu, chú rể!

Trò khôi hài kết thúc, mọi người cũng đều tự trở lại chỗ ngồi. Hai vị đại boss bị an bài đến bàn chủ trì, chỗ này so với địa vị cha mẹ có khi còn cao hơn. Bàn của Jungkook cách bàn đó không xa, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu đã có thể phát hiện, tầm mắt Kim boss, luôn dừng ở trên người cậu.

Cầm lấy điện thoại, lặng lẽ gửi cho Winter Bear một tin nhắn: "Taehyungie đừng nóng giận, chỉ là việc ngoài ý muốn." Sau khi tin nhắn gửi đi, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Taehyung, vừa đúng lúc có người đi đến mời rượu, anh nâng chén nhấp qua một ngụm. Chờ đối phương rời đi, anh mới chậm rãi lấy di động ra nhìn nhìn, sau đó khóe miệng khẽ cong lên, mắt cũng nhìn về phía cậu.

Jungkook vội vàng cúi đầu, tránh giao nhau với tầm mắt của anh, tin nhắn rất nhanh được gửi lại: "Trở về nói sau."

Ngắn gọn bốn chữ, lại làm cho Jungkook khẽ thở dài, quả nhiên là tức giận rồi.

Jimin ở bên cạnh khinh thường hừ một tiếng: "Quả nhiên là quỷ hẹp hòi!"

Vội vàng tắt di động, Jungkook trừng mắt nhìn cậu.

Jimin hắc hắc nở nụ cười, gắp một con bào ngư nhỏ vào trong bát mình: "Đáng tiếc, tiết mục của hai người sau khi về nhà tớ lại không được xem! Chậc chậc......"

Tiệc cưới đến hồi kết thúc, khách quan lục tục cáo từ, Ahn So Hee và Lee Kang Woo đem nhiệm vụ tiễn khách giao cho người nhà, còn cô ta cùng với chồng mình dẫn đường đưa hai vị đại boss đến bãi đỗ xe.

Jungkook cùng Jimin đi trước bọn họ một bước, đang định vào trong xe thì Jimin nhìn thấy chiếc BMW của người nào đó bên cạnh chiếc Audi của mình, nhíu mày, hỏi Jungkook: "Muốn tớ đưa cậu về sao?"

Jungkook quay đầu nhìn về phía đoàn người đang đi tới, có chút băn khoăn. Vừa nãy Taehyung đã ra lệnh muốn cậu đi xe anh về nhà, nhưng nhìn vợ chồng bạn cậu cùng Hwang Jae Suk đang đi bên cạnh Taehyung lúc này, cậu lại không khỏi do dự.

Tuy nhiên, có người cũng không cho cậu quá nhiều thời gian quyết định: "Jungkookie, lại đây." Taehyung trước mặt ba người, gọi cậu một tiếng.

Xem ra không thể giả vờ như không biết nữa rồi. Nhìn Taehyung không tuân thủ ước định như vậy cũng có thể hiểu được anh vẫn còn rất tức giận. Cuối cùng, tạm biệt Jimin, Jungkook chỉ có thể bất đắc dĩ đi về phía anh, lờ đi ba người đã muốn hóa thạch ở đó, khép nép đứng bên cạnh.

Bàn tay to của Taehyung ôm lấy eo thon của Jungkook, nói với Ahn So Hee và Lee Kang Woo: "Tôi tới vội vàng nên không chuẩn bị hồng bao. Tuy nhiên em ấy chuẩn bị cũng giống nhau, đều là tâm ý của hai chúng tôi."

Nhìn động tác vô cùng thân thiết của Taehyung, nghe ngữ khí vô cùng thân thiết của anh, ba người không phải kẻ ngốc, sao có thể không đoán được quan hệ của bọn họ. Chỉ có điều, quan hệ như vậy, quả thật rất kinh người!

Cho đến khi bọn họ đã lên xe, ba người đứng ở bên cạnh vẫn còn chưa định thần lại, Taehyung hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay gọi Ahn So Hee. Vị quản lí máy móc cúi xuống, chờ Kim đại boss hạ lệnh.

"Jungkook em ấy rất hay xấu hổ, không muốn cho người bên ngoài biết quan hệ của chúng tôi, tôi cảm thấy quản lí Ahn là người có thể tin được." Kim boss thản nhiên nói xong, quản lí Ahn nghiêm trọng gật đầu lia lịa.

Vì thế, chiếc BMW thong dong ra khỏi bãi đỗ xe, chậm rãi nhập vào dòng xe cộ đông đúc.

Gió đêm tiếp tục từ từ thổi qua, gió thổi không lớn, nhưng lại thổi trúng nơi ba người đang ớn lạnh đến nổi da gà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net