Chương 22 : Bỏ lỡ một vụ cực hay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yoo nói không sai, vụ Jeon JungKook lên hot-search lần này đúng là sự giúp đỡ không hề nhỏ đối với sự nghiệp diễn xuất của cậu.

Nhưng cũng không hẳn là vậy, ít nhất cũng có đoàn làm phim chịu cho Jeon JungKook cơ hội casting chứ không phải chỉ cho cậu hát nhạc phim như trước.

Dù chỉ casting vai nam phụ, nhưng may mắn vai diễn này khá được yêu thích, địa điểm casting ở Seoul, thời gian vừa hay không phải là ngày Jeon JungKook cần ghi hình show, mọi thứ quả thật đều trùng hợp, trùng hợp đến nỗi Jeon JungKook không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, quyết định sau khi về Seoul thử vai.

Vẫn là tối thứ sáu, chuyến bay cuối cùng về Seoul.

Thời gian casting vào hai giờ chiều Chủ nhật, Jeon JungKook dậy từ sáng sớm, bộ phim cậu casting được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết, do thời gian quá gấp nên cậu không thể đọc hết, may mà Ji Yoo đã trích hết những cảnh của nam phụ ra, có điều cũng phải đến ba mươi, bốn mươi nghìn chữ, Jeon JungKook ăn sáng xong, cầm tờ giấy Ji Yoo vừa in ra, ngồi trên sô pha trước cửa sổ sát đất, vừa tắm nắng vừa ngẫm nghĩ kĩ càng về quá trình tâm lý của nhân vật.

Ji Yoo chỉ ở lại Seoul trong khoảng thời gian ngắn, Ji Yoo còn chuyện khác phải xử lý nên để một mình Jeon JungKook tự đi thử vai.

Jeon JungKook cố ý xuất phát sớm một chút, nào ngờ đến nơi casting mới biết cũng có rất nhiều người đang chờ.

Thoạt nhìn qua, ai cũng tinh thần phấn chấn, hiển nhiên đều đã lên dây cót từ trước.

Tuy diễn xuất của Jeon JungKook không được tốt cho lắm, nhưng cũng là ca sĩ có tiếng tăm lớn.

Nói cho cùng cậu từng vì Kim Taehyung mà chễm chệ trên bảng xếp hạng hot-search suốt nửa tháng, lập nên kỉ lục lên hot-search vì tin đồn tình ái lâu nhất.

Dù cho nó có là kỉ lục chẳng mấy vui vẻ, nhưng vẫn là kỉ lục.

Jeon JungKook vốn mang vẻ đẹp trời sinh, đi đến đâu thu hút mọi ánh nhìn đến đó, vì vậy cậu vừa xuất hiện, cả hành lang tòa nhà đều im phăng phắc, ai nấy hoặc cố tình hoặc vô ý đều bắt đầu quan sát cậu.

Trong cái nhìn của mọi người, Jeon JungKook vẫn giữ sự thận trọng và bình tĩnh vốn có, sau khi đứng chờ khoảng bốn, năm phút, cửa phòng casting mở ra, trợ lý đạo diễn gọi tên từng người vào.

Cậu đã từng casting rất nhiều bộ phim, nên đã quá quen với trình tự casting sau khi giới thiệu đơn giản về bản thân xong, cậu dựa vào những gì đã chuẩn bị sẵn từ trước thuận lợi hoàn thành bài casting.

Chắc hẳn trở lý chưa xem trước danh sách, nên khi gọi đến tên Jeon JungKook, anh ta hơi ngập ngừng, nét mặt cứ như tưởng mình nhìn nhầm.

Jeon JungKook kí tên mình vào danh sách thử vai trên tay trợ lý xong thì bước vào phòng casting.

Có lẽ Ji Yoo đã chào hỏi đoàn làm phim từ trước, nên cái tên đầu tiên được gọi là Jeon JungKook.

Từ đầu đến cuối, Jeon JungKook không mất quá mười phút.

Hàng người chờ thử vai đứng bên ngoài còn dài hơn cả lúc cậu vừa đến. Có người nói chuyện với nhau, có người đang nghịch điện thoại, cũng có người đang lẩm nhẩm học thuộc lời thoại.

Lúc Jeon JungKook đi đến cuối hàng, một cô gái gọi cậu lại: "Jeon JungKook là cậu hả?"

Jeon JungKook quay đầu lại nhìn. Là một gương mặt lạ lẫm, cô ấy thấy Jeon JungKook dừng lại, bèn nói tiếp: "Cậu còn nhớ tôi không?"

Jeon JungKook vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ nổi tên của người trước mặt là gì.

Song đối phương cũng không để Jeon JungKook ngại ngùng, nhanh chóng mỉm cười nói thêm câu nữa: "Cậu không nhớ tôi cũng là chuyện bình thường dù sao chúng ta cũng mới chỉ gặp nhau một lần ở bữa cơm với nhà sản xuất A, nhà sản xuất A ấy, làm bên đài US, chính là nhà sản xuất gameshow về diễn xuất ấy..."

Cuối cùng Jeon JungKook cũng nhớ ra, chính là bữa cơm mà Ji Yoo bảo cậu tham gia.

Nhắc đến chuyện đó, cậu lại bực mình.

Tên chó chết đó làm cả cốc nước chanh tươi của cậu đi tong, với danh nghĩa mĩ miều là mượn gạt tàn thuốc.

Nhưng bực thì bực, Jeon JungKook vẫn cố gắng nhớ lại cậu và cô gái trước mắt này có duyên gặp nhau khi nào, sau đó sực tỉnh "A" một tiếng.

"Cậu nhớ ra rồi à? Hôm đó tôi vốn định chào cậu một câu, nhưng vẫn không có cơ hội, cậu lại về sớm quá, quả thật không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây, đúng là có duyên thật..."

Khoan đã, cô gái ơi, cô có thể xưng tên trước được không?

Jeon JungKook mở miệng, định nhắc cô gái xởi lởi đứng trước mặt rằng, cậu vẫn nhớ bữa cơm đó, nhưng không biết cô ấy là ai.

Cô gái xởi lởi ấy nói rất nhanh. Jeon JungKook còn chưa kịp lên tiếng cô ấy đã bắn một tràng dài như súng liên thanh: "Hôm đó cậu về sớm quá, bỏ lỡ một vụ cực kì hay. Cậu nhớ anh Kim đến sau cùng không? Chính là Kim Taehyung ấy..."

Nghe thấy cái tên chó chết ấy, Jeon JungKook không muốn nói gì.

Cô nàng xởi lởi: "Chắc chắn cậu vẫn nhớ rồi, dù sao anh ấy cũng là bạn trai cũ của cậu mà, quên làm sao được."

Lần này, Jeon JungKook nhắm mắt vào luôn.

Bạn trai cũ, quên làm sao được là cái vẹo gì? Tên chó ấy có chỗ nào đáng để cậu mất công nhớ nhung?

Cô nàng xởi lởi: "Sau khi cậu đi, bạn trai cũ của cậu đã làm một việc cực kì ngầu! Khi mấy tay nhà sản xuất đang chơi bài vui vẻ, anh ấy đã đến trước mặt nhà sản xuất A, vỗ vai ông ta... Cậu đoán xem bạn trai cũ của cậu đã nói gì?"

Đoán cái bíp ấy mà đoán. Thằng cha ấy nói năng linh tinh thì liên quan đếch gì đến ông đây!

Jeon JungKook đáp lại gọn lỏn: "Tôi không đoán."

Cô nàng xởi lởi: "Được rồi, cậu không đoán, vậy để tôi kể vậy, bạn trai cũ của cậu đã nói: Này! Chọn đi, tự anh uống cốc nước chanh này hay để tôi đút cho anh uống?

Cậu biết không, bạn trai cũ của cậu cực kì đàn ông, anh ấy vừa thân thiết giúp nhà sản xuất A chơi bài, vừa nói: Tôi vội đi bây giờ, không muốn phí lời với ông, cốc nước chanh này thế nào, ông hẳn là người rõ nhất. Chuyện này chưa phải là ngầu nhất, chuyện ngầu nhất là bạn trai cũ của cậu đã nói: Ngoan, uống đi, cái giọng của anh ấy lúc đó, dịu dàng không thể tả."

Jeon JungKook nghe cô nàng xởi lởi nhắc đến "bạn trai cũ của cậu" hết câu này đến câu kia mà đau hết cả đầu, cậu mấp máy môi, định bảo cô gái trước mắt đổi "bạn trai cũ của cậu" thành anh Kim, hay thành tên chó chết cũng được.

Song Jeon JungKook chưa kịp nói gì, cô nàng xởi lởi lại nói hớ thêm câu nữa: "Trong cốc nước chanh đó có tàn thuốc và dầu thuốc lá, chắc chắn nhà sản xuất A không chịu uống rồi..."

Lời Jeon JungKook định nói nghẹn ứ ở cổ họng.

Tàn thuốc, dầu thuốc.

Không hiểu sao trong đầu cậu thoáng hiện lên cảnh cậu nổi điên, nhìn anh ta tựa người vào cửa kính, hơi nâng tay lên, búng tàn thuốc vào cốc nước chanh của cậu.

Cô nàng xởi lởi dường như đã thật sự say mê Kim Taehyung của tối hôm đó, cô ấy kể lại như chia sẻ một kho báu.

Giọng nói mang theo cả sự phấn khích: "Cậu biết bạn trai cũ của cậu làm thể nào không? Bạn trai cũ của cậu trực tiếp bóp cắm nhà sản xuất A, đổ thẳng cốc nước chanh vào mồm ông ta... Sau đó, bạn trai cũ của cậu đập bốp cốc nước chanh vào mặt nhà sản xuất A, còn nói: Thế mới ngoan... Tiếp đó nữa, bạn trai cũ của cậu ném cốc nước chanh vào chân ông ta, rồi rời đi."

Jeon JungKook rời khỏi đó, cậu đứng trước lối ra của tòa nhà tổ chức casting một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho tài xế.

Năm phút sau, tài xế dừng ngay trước mặt Jeon JungKook.

Tài xế xuống xe, gọi một tiếng: "Cậu Jeon", sau đó mở cửa xe, thấy Jeon JungKook không định lên xe bèn lên tiếng gọi thêm lần nữa: "Thưa cậu?"

Jeon JungKook hoàn hồn, khom người chui vào trong xe.

Cậu cảm thấy những gì cô nàng xởi lởi kia nói không liên quan đến mình, song trong lòng, cậu suy nghĩ kỹ càng lại những lời ấy từ đầu đến cuối.

Cốc nước chanh mà nhà sản xuất A uống là cốc nước chanh ban đầu vốn đưa cho cậu.

Cốc nước chanh ban đầu cậu định uống, hóa ra đã bị bỏ thứ gì đó vào trong.

Kim Taehyung biết cốc nước chanh đó đã bị bỏ thuốc, nên mới lấy cớ mượn gạt tàn.

Ngẫm đi ngẫm lại, trong lòng Jeon JungKook xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường.

...Lẽ nào hôm đó Kim Taehyung xuất hiện chỉ vì cậu?

Suy nghĩ vừa hoang đường vừa đáng sợ này cứ quanh quẩn trong đầu Jeon JungKook suốt cả quãng đường.

Về đến nhà, Jeon JungKook thầm nghĩ, dù suy nghĩ vừa hoang đường vừa đáng sợ này là thật hay giả, nhưng có một sự thật rành rành là hôm đó Kim Taehyung đã giúp cậu.

Nghĩ lại gần đây, chỉ cần nhắc đến anh, cậu chẳng buồn suy nghĩ mà cứ mắng trước đã.

Lại còn số điện thoại của anh, bị cậu cho vào blacklist, đến bây giờ vẫn chưa gỡ.

Đột nhiên Jeon JungKook hơi hơi... Cảm thấy tội lỗi.

Tên chó chết hại cậu bị mắng chửi mấy ngày khiến cậu lên hot-search.. Nhưng người mắng cậu, cậu đã mắng lại từ lâu rồi, tên chó ấy chẳng qua chỉ là cái cớ của mấy người muốn mắng cậu thôi, công bằng mà nói, tên khốn ấy cũng không liên quan lắm, như việc cậu đưa đứa bé đi cấp cứu vậy, không dính dáng đến tên khốn ấy, nhưng cậu vẫn bị mắng chửi tới bởi hoa lá.

Lòng cậu cắn rứt rất lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.

Con người cậu không thích nợ ân tình người khác. Đặc biệt khi người đó là Kim Taehyung.

Hay là, cảm ơn một câu nhỉ?

Jeon JungKook cầm điện thoại lên, mở danh sách chặn ra, do dự một giây cuối cùng vẫn kéo số điện thoại của Kim Taehyung ra khỏi danh sách đen.

Cậu nhìn chằm chằm mười một con số vừa mới thoát khỏi blacklist hồi lâu, rồi ấn nút gọi.

Điện thoại chưa kịp kết nối, cậu đã ấn tắt.

Cậu mở tin nhắn, ngẫm nghĩ từng câu chữ, nhắn cho Kim Taehyung một lời xin lỗi thật chân thành.

Nhưng kể cũng lạ, bình thường cậu nói năng ghê gớm lắm, vậy mà bây giờ đầu cậu đặc quánh như hồ nước, không nghĩ ra được gì.

Cậu nhìn trân trối màn hình điện thoại, nhưng nhìn cả ngày cũng không thể nặn ra được một chữ.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy bứt rứt, tên chó ấy đã chia tay với cậu rồi, sao còn nhúng tay vào việc của cậu làm gì? Ăn no rửng mỡ không có gì làm à?

Nói anh là âm hồn không tan đúng là âm hồn không tan thật, rốt cuộc cậu đã tạo nghiệp gì mà suốt ngày bị anh "hại" vậy...

Jeon cụp mắt xuống, nét mặt trở nên thờ ơ, nhưng dường như thoáng qua buồn bã.

Cậu lơ đãng di chuyển ngón tay, lướt qua lướt lại, ấn tới ấn lui trên màn hình.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong tay cậu bỗng nhiên rung lên bần bật.

Cậu hoàn hồn, nhìn thấy phía trên cùng xuất hiện thêm một kí hiệu thông báo màu đỏ của KaKao. Cậu ấn vào xem, trên giao diện là lời mời kết bạn kèm theo hai dòng tin nhắn.

"Hi Hi Hi Hi Hi Hi Hi Hi Hi."

"La La La La La La La ."

Bên dưới là hai dòng chữ nhỏ.

[ Phía trên là lời chào hỏi. ]

[ Bạn và Kim Taehyung đã trở thành bạn bè, bây giờ có thể trò chuyện. ]

Ba dòng chữ ngắn ngủi đơn giản, con chữ nào Jeon JungKook cũng biết, song khi ghép lại, cậu hơi ngơ ngác.

Jeon JungKook đực mặt tròn ba phút mới hoàn hồn.

Ban nãy cậu lướt lung tung trên màn hình, lướt tới lướt lui lướt trúng số điện thoại của Kim Taehyung, sau đó dùng số điện thoại của anh để mở tài khoản KaKao, lại còn chủ động gửi lời mời kết bạn với anh.

Chủ động thì chẳng nói làm gì, lại còn gửi lời mời hai lần mới chịu.

Gửi hai lần thì đành thôi vậy, nhưng tin nhắn thêm bạn mới không dùng mẫu mặc định, mà cậu lại gõ lung tung thành tin nhắn mới.

"Hi Hi Hi Hi Hi Hi."

"La La La La La La La."

Jeon JungKook tưởng tượng trong đầu nét mặt Kim Taehyung khi mở lời yêu cầu kết bạn của cậu ra, nhìn thấy hai dòng tin nhắn ngu ngốc của mình, cõi lòng cậu lập tức bị sụp đổ bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng đôi mắt trần tục.

Rốt cuộc cái tay này chống đối cậu đến mức nào vây, sao cứ hại cậu như thế?

Jeon JungKook cảm thấy gương mặt này đẹp đến nỗi cậu ngắm mãi cũng không chán này vẫn còn đấy, nhưng phần linh hồn của nó... Cũng chính là thể diện đã mất sạch rồi.

Chuyện cảm ơn Kim Taehyung, Jeon JungKook lập tức quăng ra sau đầu.

"Hi Hi Hi Hi Hi Hi" và "La La La La La La La" mà cậu nhắn lúc gửi lời mời kết bạn.

Trong lòng trong đầu cậu lúc này chỉ mong Kim Taehyung sau khi chấp nhận lời kết bạn của cậu xong sẽ quên hẳn cậu đi.

Thế nhưng đời không như mơ, năm phút sau khi Kim Taehyung chấp nhận lời kết bạn của mình, cậu không thấy anh nhắn lại, ngỡ rằng chuyện này đã xong, tâm trạng căng thẳng chuẩn bị được thả lỏng, nào ngờ trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mới.

Kim Taehyung: "?"

Anh không thể giả chết được hả?

Jeon JungKook nhìn dấu hỏi chấm, tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại ngay lập tức vỡ vụn lần nữa.

Từ bé đến giờ cậu có một cái bệnh là rất ưa sĩ diện, dù bây giờ cậu đã chẳng còn tí sĩ diện nào, nhưng vẫn quyết định giả ngu để cứu vớt lại thể diện của mình.

Tuy cậu và Kim Taehyung cách nhau một cái điện thoại, nhưng cậu vẫn bất giác ngồi thẳng lưng, giữ vững tư thế cao quý kiêu ngạo, chầm chậm mở màn hình ra ấn hai cái, gửi một tin nhắn cho anh.

Jeon JungKook: "??"

Lần này Kim Taehyung cũng trả lời rất nhanh: "???"

Jeon JungKook quyết tâm giả ngu đến cùng: "????"

Kim Taehyung: "?????"

Jeon JungKook: "??????"

Có lẽ Kim Taehyung không muốn tiếp tục cuộc đối thoại dấu hỏi chấm với cậu, nên không nhắn lại nữa.

Jeon JungKook cứ tưởng mình qua được ải này, thầm thở phào một hơi, đang định thả lỏng sống lưng thẳng tắp cứng đờ, nằm nhoài xuống sô pha, thì điện thoại bỗng rung lên.

Một phút sau tin nhắn của cậu, Kim Taehyung mới trả lời lại. Mà còn là hai tin.

Tin nhắn đầu tiên là hình chụp màn hình cuộc nói chuyện giữa anh và cậu. Anh còn cố tình khoanh đỏ hai tin nhắn "Hi Hi Hi Hi Hi Hi" và "La La La La La La La" mà cậu nhắn lúc gửi lời mời kết bạn.

Tin nhắn thứ hai không phải là dấu hỏi chấm nữa: "Em làm nũng tỏ ra dễ thương chủ động kết bạn với tôi, có chuyện gì à?"

Làm nũng tỏ ra dễ thương, chủ động...

Mấy con chữ này đập vào mắt Jeon JungKook làm tay cậu run run, cậu làm như không nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cố ý nhét điện thoại xuống dưới chiếc gối trên sô pha.

Dù không có ai ở bên, nhưng vành tai cậu vẫn đỏ lựng vì xấu hổ.

Cậu biết ngay mà, tên khốn này sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế để cà khịa cậu.

A a a a, tức chết mất...

Jeon JungKook điên cuồng đấm sô pha, giây tiếp theo cậu móc điện thoại ra, ngồi thẳng dậy, gõ mấy chữ.

"Thưa anh, anh có cô đơn không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC