Chương 32 : Kim Taehyung là tên mù đường mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shong Jan Di vốn định nhân cơ hội này cho Jeon Jungkook không sợ trời không sợ đất một bài học, nào ngờ giữa chừng lại có kẻ phá đám, gã liên tiếp bị chọc giận, không đếm xỉa gì đến mặt mũi nữa: "Tao thấy không phải mày muốn đi vệ sinh, mà là thèm đòn thì có, bố mày không ra tay với thằng nhóc kia, còn mày, mày tưởng bố không dám làm gì à? Xem bố có giết mày không..."

Shong Jan Di chưa nói xong, Kim Taehyung đã siết chặt cổ gã, đập đầu gã vào bức tường bên cạnh, làm gã bất tỉnh nhân sự.

Tất cả mọi người đều trố mắt.

Trong nét mặt sững sỡ của mọi người, Kim Taehyung buông tay ra, mặc cho Shong Jan Di ngã sõng soài, đầu đập "cộp" xuống đất, người nghe cũng thấy đau đầu thay.

Kim Taehyung lắc cổ tay, nhìn ông chủ nhà hàng: "Phiền ông gọi xe, đưa gã và cô ta đến bệnh viện."

Kim Taehyung chỉ vào Shong Jan Di và Hera.

Ông chủ nhà hàng nhanh nhẹn đáp lời, rồi sắp xếp chuẩn bị xe.

Giây lát sau, trước cửa nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người Kim Taehyung và Jeon Jungkook, Kim Taehyung nhìn nhà vệ sinh chỉ có một gian, rồi lại nhìn Jeon JungKook, sau đó đưa tay về phía nhà vệ sinh, làm tư thế mời với cậu: "Ưu tiên nhóc vào trước?"

Jeon Jungkook vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ tại sao Kim Taehyung lại ở đây, một lúc sau, cậu hoàn hồn, cứ nhìn thấy Kim Taehyung là không hiểu sao cậu lại muôn nổi cáu với anh, não chưa hoạt động mà miệng đã buột lời: "Sao, chả nhẽ anh muốn đi cùng tôi à?"

Kim Taehyung: "..."

Thấy Kim Taehyung bị chặn họng không nói được gì, cơn tức ban nãy "nhờ ơn" Shong Jan Di ban cho đã vơi đi ít nhiều.

Jeon JungKook không buồn đếm xỉa đến Kim Taehyung, sải bước vào nhà vệ sinh, lúc khóa trái cửa, cậu mới phát hiện ra khóa đã bị tên khốn nạn Shong Jan Di đó làm hỏng khi mở cửa.

Kim Taehyung thấy Jeon JungKook tần ngần đứng trước cửa nhà vệ sinh mà không đi tiếp, bèn hỏi: "Sao thế?"

Jeon JungKook không nói gì, cậu muốn đi vệ sinh thật, nhưng tình hình này... Jeon JungKook không chịu được lại thầm mắng tên khốn nạn Shong Jan Di một lần nữa.

Kim Taehyung tiến đến hai bước, thấy khóa cửa bị hỏng, anh ngập ngừng một giây, rồi nghiêng đầu nhìn Jeon JungKook: "Tôi... canh cửa cho em nhé?"

Tôi canh cửa cho em nhé... Cậu đi vệ sinh, anh ta canh cửa cho cậu?

Trong đầu Jeon JungKook tưởng tượng ra khung cảnh nọ, vành tai lập tức nóng bừng.

Người của đoàn làm phim vẫn ngồi cách đó không xa, cậu không muốn người khác chứng kiến chuyện xấu hổ này, bởi vậy lập tức hất mặt lên, nói bằng giọng điệu vừa xa cách vừa khách sáo: "Không cần, cảm ơn, tôi có thể nhịn được."

Dứt lời, Jeon JungKook không định nói chuyện nhiều với Kim Taehyung trước mặt người ngoài nữa, cậu ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi đi vòng qua Kim Taehyung, cậu nghe rõ anh nói: "Hay là, em canh cửa giúp tôi nhé?"

Anh ta đang nói cái vẹo gì vậy?

Jeon JungKook kiềm chế không tổng sỉ vả Kim Taehyung, cậu không buồn liếc mắt nhìn anh, đi thẳng tới chỗ Ji Yoo, ngồi lại vào ghế của mình.

Kim Taehyung bị Jeon JungKook ngó lơ nhưng không hề để bụng, ngược lại còn vô thức mỉm cười khi nhìn thấy vành tai cậu hơi ửng đỏ.

Anh vào nhà vệ sinh, nhưng chỉ mở vòi nước ra rửa tay, sau đó quay trở lại tầng hai trong cái nhìn săm soi của cả tầng một.

Jeon JungKook nhận ra Kim Taehyung hoàn toàn không đi vệ sinh, trong lòng thầm cười khẩy mấy tiếng đầy lạnh lùng kiêu ngạo.

Tên chó chết lại nói dối không biết ngượng, rõ ràng không định đi vệ sinh, lại còn dám bảo cậu canh cửa giúp anh, canh cái đầu nhà anh ấy, đại thiếu gia cậu đây mà phải canh cửa cho anh đi vệ sinh à? Tên Shong Jan Di khốn nạn gây chuyện vừa được đưa đi, khúc nhạc dạo này càng trôi qua nhanh hơn.

Jeon JungKook quyết định không tham gia đoàn làm phim này nữa nên cũng không muốn tiếp tục ở lại cho tốn thời gian, chờ đến khi bóng dáng Kim Taehyung biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, Jeon JungKook liền nhìn Ji Yoo, Ji Yoo lập tức đứng dậy chào tạm biệt mọi người: "À ừm, đúng là ngại quá, thôi coi như chúng tôi không có duyên với bộ phim này, tôi mời mọi người một ly, hi vọng tương lai có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác lại."

Mọi người trong phòng đều là cáo già, không ai muốn đắc tội với Shong Jan Di, đương nhiên cũng không muốn đắc tội với Ji Yoo và Jeon JungKook, nên người nào cũng đeo mặt nạ thân thiện, nửa giả nửa thật trò chuyện dăm câu.

Đặt ly xuống, Ji Yoo và Jeon JungKook một trước một sau đứng dậy, khi hai người ra khỏi nhà hàng, một giọng nói của phụ nữ gọi họ lại: "Cô Ji Yoo."

Jeon JungKook và Ji Yoo vô thức nhìn về phía bàn ăn của đoàn làm phim. Họ thấy người ở đó cũng ngơ ngác, lúc này mới nhìn xung quanh.

Cuối cùng họ thấy một người phụ nữ cực kì có khí chất, mặc một chiếc váy dài màu đen, đeo một sợi dây chuyền ngọc lục bảo trong suốt láng bóng, tay vịn cầu thang từ từ đi xuống.

Không chờ Ji Yoo và Jeon JungKook nhận ra người đó là ai, đã có nhà đầu tư đứng dậy: "Tổng Giám đốc Kim, trùng hợp quá, chị cũng ở đây à?"

Kim Chung Cha quay lại nở nụ cười với người vừa chào hỏi mình, rồi đưa mắt nhìn thẳng vào Ji Yoo.

Bà không cho người khác cơ hội bắt chuyện với mình, liền thẳng thừng nói luôn: "Ji Yoo, cô luôn muốn hợp tác với cháu, nhưng vẫn chưa có thời gian gặp mặt, hôm nay có duyên gặp nhau, không biết có thể lên tầng nói chuyện không?"

Dứt lời, Kim Chung Cha như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói thêm: "Cô là Kim Chung Cha."

Kim Chung Cha, Tổng Giám đốc của KC-ENT, lão đại của lão đại trong giới giải trí.

Lần này không chỉ những người có mặt ở đây ngạc nhiên, ngay cả Jeon JungKook và Ji Yoo cũng phải nhìn nhau với ánh mắt tràn ngập bất ngờ.

Có điều Ji Yoo nhanh chóng vào trạng thái công việc: "Tổng Giám đốc Kim, ngưỡng mộ danh tiếng của cô đã lâu, hợp tác với cô, đương nhiên cháu muốn còn không được."

Kim Chung Cha mỉm cười nghiêng người, ra dấu mời lên tầng: "Vậy mời cháu lên tầng."

Tầng hai là phòng VIP, thiết kế vô cùng sang trọng, Kim Chung Cha mỉm cười dẫn Ji Yoo và Jeon JungKook đi hết hành lang, đẩy cánh cửa bên trong cùng ra.

Jeon JungKook liếc mắt liền thấy Kim Taehyung đang ngồi gần cửa sổ, bèn vô thức dừng lại.

Tên chó chết này... Sao lại ở đây? Anh ta và Kim Chung Cha chắc không phải người thân đấy chứ?

Kim Chung Cha đang đi phía trước như mọc thêm mắt đằng sau lưng, nhận ra sự ngạc nhiên của Jeon JungKook: "Để cô giới thiệu cho hai người, cô là Kim Chung Cha, cô ruột của Kim Taehyung."

Jeon JungKook: "..."

Đúng là người thân thật, lại còn thân không thể thân hơn được nữa.

Vào phòng VIP, Kim Chung Cha nhiệt tình kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra: "Ji Yoo, ngồi đi cháu."

Chờ Ji Yoo ngồi xuống, Kim Chung Cha lại nhìn Jeon , nói: "JungKook, cháu cũng ngồi đi."

Căn phòng này to như thế, bàn cũng dài như thế, cũng không biết ai thiết kế mà chỉ có bốn chiếc ghế.

Jeon JungKook đi đến chỗ Kim Taehyung với vẻ đầy miễn cưỡng, cậu đang định vươn tay kéo ghế ra, Kim Taehyung bèn nghiêng đầu nhìn cậu: "Chờ lát nữa hẵng ngồi."

Chờ lát nữa hẵng ngồi? Ý gì đây? Bảo cậu đứng nhìn ba người ngồi à?

Lần này Jeon JungKook cực kì không vui, trong lúc cậu đang nghĩ bây giờ mình làm kiêu, không thèm nể mặt ai, liệu ngày mai có bị Ji Yoo băm vằm ra không, thì Kim Taehyung đứng dậy, mở cửa phòng VIP ra, chỉ tay vào cầu thang đi lên tầng ba: "Cứ lên thẳng trên đấy, tầng ba có nhà vệ sinh, khóa cũng không bị hỏng, đi đi, đừng nhịn kẻo hại thận."

Jeon JungKook: "..."

Hóa ra anh ta không cho mình ngồi, là vì muốn mình đi vệ sinh trước à.

Kim Taehyung thấy Jeon JungKook đứng im không nhúc nhích: "Sao thế? Tôi chỉ đường rõ thế rồi, không nhớ được?"

Trong lòng Jeon JungKook thầm nghĩ, con mắt nào của anh thấy tôi nhớ không nổi? Đừng nghĩ có người nhà anh ở đây mà tôi không dám chỉnh anh!

Kim Taehyung thấy Jeon JungKook trừng mình: "Không phải không nhớ được mà là chờ người dẫn em đi à?"

"..."

Kim Taehyung: "Được, tôi dẫn em đi."

Jeon JungKook nhẫn nhịn không trừng Kim Taehyung, hít thở sâu một hơi, được thôi, anh có người nhà thì anh lớn nhất.

Jeon JungKook cười cười, trong lời nói chứa đầy nham hiểm, "Cảm ơn, không cần", rồi xoay người hướng cầu thang mà đi.

Năm phút sau, Jeon JungKook trở về phòng VIP.

Không biết Kim Chung Cha và Ji Yoo đang nói chuyện gì mà đều vui vẻ, đến mức không để ý cậu đã vào phòng.

Kim Taehyung ngồi đối diện họ hơi cúi đầu nghịch điện thoại, dường như hai người đang nói chuyện sôi nổi trước mắt không tồn tại vậy.

Jeon Jungkook đi đến chỗ ngồi còn trống duy nhất bên cạnh Kim Taehyung, cậu chưa kịp kéo ra ghế, Kim Taehyung đang nhìn chằm chằm điện thoại bỗng nhiên giơ chân móc vào chân ghế, kéo chiếc ghế ra khỏi bàn.

Cậu không kìm lòng được mà nhìn Kim Taehyung, thấy ánh mắt anh vẫn đang dính vào điện thoại, liền không nói gì, ngồi vào chỗ ngồi đối diện Ji Yoo với tư thế rất hiên ngang lại có chút nhẹ nhàng.

Nghe thấy tiếng động, Kim Chung Cha liền cười nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn Jeon Jungkook: "Jungkook, nghe Ji Yoo nói vừa rồi ở dưới tầng cháu chưa ăn gì cả, nên cô đã dặn ông chủ chuẩn bị mấy món nóng, cháu mau ăn đi."

Jeon Jungkook càng ngồi nghiêm chỉnh hơn, giọng nói cũng ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều: "Cảm ơn Tổng Giám đốc Kim."

Jeon Jungkook tao nhã cầm đũa lên, lịch sự gắp một đũa nhỏ nhẹ nhàng cho vào miệng, chầm chậm ăn không phát ra tiếng.

Kim Taehyung đang cúi đầu nhìn điện thoại liếc thấy chàng trai ngồi bên đang tỏ vẻ ngoan ngoãn im lặng ăn cơm, ánh mắt anh thoáng nét cười.

...Đúng là làm khó cho cậu quá.

Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ bưng một bát canh nóng hổi lên.

Jeon Jungkook ngoan ngoãn đứng dậy múc canh cho mọi người.

"Tổng Giám đốc Kim, mời cô uống canh ạ." Jeon Jungkook cầm chiếc bát sứ trắng óng ánh long lanh bằng hai tay đưa cho Kim Chung Cha. Lúc Kim Chung Cha nhận bát canh, cậu còn không quên ân cần dặn dò: "Cẩn thận nóng."

Kim Taehyung không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng.

Âm thanh rất nhỏ, chỉ Jeon Jungkook ngồi bên cạnh mới nghe thấy.

Jeon Jungkook kiềm chế không đổ thẳng bát canh mới múc vào đầu Kim Taehyung, cậu cười lấy lệ đặt bát canh gần tay anh, sau đó miễn cưỡng nói một câu với Kim Taehyung: "Canh của anh", giọng điệu như thể ra ám hiệu "bát canh này có độc".

Kim Taehyung: "Cảm ơn."

Jeon Jungkook thầm tự khinh bỉ chính mình, vẫn giữ nụ cười ngồi yên trên ghế, cầm thìa lên uống từng ngụm nhỏ như thưởng thức rượu vang thượng hạng.

Kim Taehyung lại không nhịn được cười.

Cậu trai này ngoan ngoãn đúng là lạ.

Jeon Jungkook bình tĩnh uống canh, lặng lẽ dùng gót giày da giẫm lên chân Kim Taehyung.

Kim Taehyung không tránh né, thản nhiên đón nhận cú đạp của cậu, sau đó lại cười tủm tỉm.

Jeon Jungkook không nể tình lại giơ chân lên, chỉ là lần này gót giày cậu chưa chạm vào chân Kim Taehyung, đùi cậu đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Sống lưng Jeon Jungkook bỗng nhiên cứng ngắc, cậu theo bản năng muốn né tránh, song người đàn ông đó như đã đoán trước được cậu sẽ làm vậy, nên càng ghì chặt hơn.

Lòng bàn tay anh rất nóng, cách một lớp quần mỏng manh, nhiệt độ như từng chút, từng chút một thấm vào làn da cậu.

Ngón tay cầm thìa của Jeon Jungkook hơi run lên, cả người cậu không dám cử động.

Nhiệt độ trong phòng không cao, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi nóng. Có lẽ vì cậu không giãy giụa, Kim Taehyung tưởng rằng cậu đã chịu thôi, bèn dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên chân cậu.

Chân Jeon Jungkook run rẩy, đầu óc trống rỗng, mười mấy giây sau, cậu mới nhận ra Kim Taehyung đang viết chữ.

Cậu tập trung tinh thần một lúc, cuối cùng cũng biết anh đang viết gì.

"Tôi sai rồi, đừng giẫm nữa, đau."

Bây giờ mới biết đau, sao hồi đầu anh còn làm!

Jeon Jungkook thấy anh nhún nhường, không hiểu sao tâm trạng dịu đi nhiều, cậu rút chân về, giãy khỏi lòng bàn tay anh, sau đó rộng lượng không so đo thêm với tên khốn ấy, tiếp tục giữ hình tượng uống canh.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, điện thoại của Kim Chung Cha rung lên, bà lấy ra xem, phản ứng đầu tiên là nhìn Kim Taehyung đang ngồi đối diện nghịch điện thoại.

Ba giây sau, bà bật cười thành tiếng: "Cô có chút việc gấp, phải đi trước."

Nói đoạn, Kim Chung Cha vừa đứng dậy, vừa nói với Ji Yoo: "Đúng rồi, Ji Yoo, cháu đi với cô nhé, cô đưa kịch bản vừa nói ban nãy cho cháu."

"Vâng ạ." Ji Yoo vội vàng đứng dậy, nói với Jeon Jungkook: "JungKook, em chờ chị một lát", sau đó đi theo Kim Chung Cha ra khỏi phòng VIP.

Ji Yoo đi mãi mà không về.

Khoảng năm phút trôi qua, cô ấy gọi điện thoại cho Jeon Jungkook: "JungKook, xe của Tổng Giám đốc Kim bị hỏng, cô ấy nhờ chị đưa cô ấy đến khách sạn Seoul... Không biết bao giờ chị mới đến đón em, em xem muốn về trước hay chờ chị quay lại..."

Jeon Jungkook gần như không hề đắn đo định trả lời "Em về trước, chị sắp xếp lái xe đến đón em", nào ngờ cậu chưa kịp nói gì, giọng nói của Kim Chung Cha ở đầu bên kia điện thoại vọng qua: "JungKook, phiền cháu đưa điện thoại cho Kim Taehyung."

Jeon Jungkook đưa điện thoại cho Kim Taehyung: "Tổng Giám đốc Kim bảo anh nghe."

Kim Taehyung đang chơi game hơi nghiêng đầu, ghé mặt đến gần điện thoại trong tay cậu, giọng nói vô cùng trong trẻo: "Alo."

Jeon Jungkook trợn tròn mắt, mồm há hốc: "!!!"

Tên chó này sai cậu đến nghiện rồi? Ban nãy còn bảo cậu canh cửa nhà vệ sinh hộ, bây giờ không thèm nói gì, dùng hành động bảo cậu giữ điện thoại cho anh?

Cũng không biết ở đầu bên kia Kim Chung Cha nói gì, Kim Taehyung chỉ "ừm" mấy tiếng liên tiếp, sau đó nhìn Jeon Jungkook, rồi trả lời với điện thoại: "Cháu biết rồi."

Nói xong, Kim Taehyung quay đầu về.

Jeon Jungkook biết anh đã nghe xong điện thoại, bèn đưa máy về bên tại mình: "Ji Yoo?"

"Jungkook." Giọng nói ở đầu bên kia lại là Kim Chung Cha.

Jeon Jungkook vội nói: "Tổng Giám đốc Kim."

Kim Chung Cha: "JungKook, ngại quá, cô phải dùng xe của cháu, để tạ lỗi, ban nãy cô đã nói với Kim Taehyung rồi, lát nữa nó bắt buộc phải đưa cháu về nhà an toàn."

Hóa ra, cuộc điện thoại vừa rồi giữa Kim Chung Cha và Kim Taehyung là về chuyện này?

Biết thế cậu đã vứt điện thoại vào nồi canh rồi, cho nó hỏng ngay và luôn.

Jeon Jungkook: "Tổng Giám đốc Kim, cô khách sáo quá, cháu có thể gọi lái xe khác đến đón."

Kim Chung Cha: "Tối muộn thế này phiền phức lắm, huống chi, cô cũng thật sự rất ngại."

"Nhưng..." Jeon Jungkook mặc cả lần cuối, "Kim Taehyung là tên mù đường mà."

Kim Chung Cha: "Cháu mở loa ngoài giúp cô."

Jeon Jungkook không biết Kim Chung Cha muốn làm gì, đành làm theo.

Một giây sau, giọng nói của Kim Chung Cha từ trong điện thoại vọng ra: "Kim Taehyung, cháu nói với JungKook là cháu mù đường à? Cháu mù đường từ khi nào vậy? Sao cô không biết. Lúc năm tuổi cháu bỏ nhà ra đi, đi được mười cây số, cuối cùng nhớ ra chưa lấy máy chơi game nên lại quay về. Lúc mười tuổi cháu nhắm mắt cũng có thể vẽ được bản đồ cả Daegu, cháu nói cho cô biết cháu mù đường ở đâu? Ngày nào cháu cũng làm việc người ngoài hành tinh, nói tiếng người ngoài hành tinh."

Kim Taehyung vô duyên vô cớ bị mắng: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC