Chương 94 : Anh theo đuổi em được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã quên rồi, nhưng không quên được."

Trái tim Jeon JungKook như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đập từng nhịp nặng nề.

Đã quên rồi, nhưng không quên được.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy đây không còn là ảo giác của mình, mà là trực giác bẩm sinh, sự tự tin và bình tĩnh không biết từ đâu ra nói cho cậu biết rằng, Kim Taehyung đang nói cho cậu nghe.

Anh mượn cách trò chuyện này để bộc lộ với cậu những tâm sự chôn giấu trong lòng, cũng như người say rượu mượn những câu chuyện cười để thổ lộ lòng mình, hay có những người mượn trò vui của ngày Cá tháng Tư để tiết lộ bí mật điên rồ.

Kim Taehyung không nói thêm gì, bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu, những câu thoại bằng tiếng Anh vang vọng khắp phòng chiếu phim, nhưng chẳng lọt vào tai Jeon JungKook được câu nào.

Một lúc sau, cậu khẽ quay đầu lại.

Kim Taehyung đã ngồi thẳng lại, tiếp tục chăm chú nhìn màn hình lớn phía trước, thoạt nhìn có vẻ vừa tập trung vừa nghiêm túc. Nếu không phải tai Jeon JungKook vẫn còn nóng bừng, cậu còn tưởng rằng hai câu ban nãy Kim Taehyung thì thầm bên tai cậu chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.

Jeon JungKook nhìn chằm chằm góc mặt Kim Taehyung, rất lâu sau mới chuyển sang nhìn màn hình lớn phía trước.

Cậu vừa rời mắt được một giây, giây tiếp theo Kim Taehyung liền hơi nghiêng đầu sang nhìn góc mặt cậu.

Đã quên rồi, nhưng không quên được.

Từng vô số lần muốn quên em, nhưng cũng vô số lần không thể nào quên được.

Cảm giác muốn quên mà không thể quên ấy xen lẫn sự tủi thân, suy sụp, cứ kiềm chế mãi nhưng hết lần này đến lần khác nó lại trào dâng. Không chỉ một lần anh tự nhủ với mình, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa. Nhưng lại chẳng bao giờ làm được việc ấy.

Một giờ hai mươi bảy phút sáng, bộ phim kết thúc.

Dòng chữ giới thiệu diễn viên không ngừng chạy qua màn hình, nhưng Kim Taehyung không hề có ý định đứng dậy. Jeon JungKook thấy anh bất động, cậu cũng không nhúc nhích.

Sau khi dòng chữ giới thiệu diễn viên cuối cùng biến mất, màn hình lớn tự động tắt, phòng chiếu phim chìm trong bóng tối.

Jeon JungKook vô thức ngồi thẳng dậy: "À ừm, chúng ta ra ngoài thôi nhỉ?"

Kim Taehyung vẫn không nói gì.

Trong bóng tối, thính giác trở nên nhạy bén hơn nhiều, Jeon JungKook có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai.

Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, vậy anh muốn sao đây?

Jeon JungKook chờ một lát, đang định mở miệng, bỗng nhiên điện thoại trong tayKim Taehyung phát sáng. Ánh sáng từ màn hình điện thoại của anh vô cùng chói mắt giữa bóng tối. Nhờ ánh sáng ấy, Jeon JungKook nhìn thấy đường nét hoàn hảo của khuôn cằm anh, cũng nhìn thấy Kim Taehyung vốn bất động đang chầm chậm quay đầu sang nhìn cậu.

Không biết nhờ ánh sáng của điện thoại, hay do xung quanh tối đen như mực, mà ánh mắt anh sáng ngời, như chứa cả dải ngân hà trong ấy.

Anh nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, mắt khẽ chớp như có thể phóng điện: "Tại sao lại khóc?"

"Hả?"

Jeon JungKook không ngờ Kim Taehyung sẽ hỏi câu ấy.

Tại sao cậu khóc?

Ban đầu khi nhận ra mình khóc, cậu đã rất xấu hổ, sau đó cậu lại nghĩ, mình khóc vì tức giận, hay mình khóc vì tủi thân vậy? Đúng là nguyên nhân ấy, nhưng cũng không hoàn toàn là nguyên nhân ấy...

Có điều sau khi chuyện đó xảy ra, anh cứ luôn ở bên cậu, làm cậu không kịp suy nghĩ kỹ càng điều gì.

Bây giờ anh hỏi vậy, Jeon JungKook đã loáng thoáng đoán ra được một vài điều, nhưng lại không chắc chắn lắm. Cậu rời mắt đi, né tránh ánh mắt của anh, sau đó vô tình nhìn thấy băng dán cá nhân trên ngón tay mình, liền vô thức trả lời anh: "Vì ngón tay bị đau."

Chỉ mấy chữ, nhưng trong nháy mắt giúp cậu tìm được cớ. Cậu gật đầu, nói chắc nịch như đang tự thuyết phục bản thân: "Thật sự do ngón tay bị đau, sứt cả một miếng thịt, chảy bao nhiêu là máu, đau lắm..."

"Do bị đau ngón tay thật à?" Kim Taehyung cắt ngang lời nói dối của Jeon JungKook. Giọng nói của anh ôn hòa, nhưng không hiểu sao làm cậu không nói được bất cứ điều gì.

Jeon JungKook cảm thấy chột dạ. Cậu cảm thấy bí mật chôn sâu trong lòng mình đã bị anh nhìn thấu rồi. Thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng chưa hiểu rõ hết bí mật đó.

Phòng chiếu phim lại chìm vào bóng tối, màn hình điện thoại của Kim Taehyung đã tự động tắt, nhưng chỉ giây lát sau, anh lại bật nó lên.

Anh vẫn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt lẳng lặng và sâu xa.

Ánh mắt anh làm Jeon JungKook hơi sợ, cậu bất giác định đứng lên né tránh, nhưng dường như có một lực nào đó ấn cả người cậu xuống ghế, làm cậu không thể nào cử động được.

Cậu quen biết anh lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh tạo cho cậu cảm giác thế này. Cậu cũng không rõ rốt cuộc mình đang sợ gì, nhưng trong nỗi sợ của cậu còn có cả sự hoang mang không thể nào diễn tả được, cậu cảm thấy bản thân không còn là Jeon JungKook nữa.

Cậu rất muốn nói: "Em muốn về nhà", "Em buồn ngủ rồi", "Sao anh lại nhìn em như thế?", nhưng cổ họng nghẹn ứ như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nào nói được gì.

Tim cậu đập ngày một nhanh hơn, khi cậu sắp không chịu nổi bầu không khí này, Kim Taehyung bất ngờ lên tiếng. Giọng nói của anh rất khẽ, nhưng lại như sấm sét đánh bên tai cậu.

Anh nói: "Jeon Geun, em ghen đúng không?"

Ghen...

Trước đây anh cũng dùng từ này.

Khi ấy cậu rất tức giận, vừa mắng nhiếc anh, vừa sỉ vả anh không đáng một xu.

Nhưng bây giờ nghe thấy từ "ghen" này, cậu há hốc miệng, nhưng không thể nào mắng được, ngược lại trong lòng thảng thốt không thôi.

Ghen...

Cậu khóc vì ghen ư? Ngoài tủi thân và tức giận ra, còn có cả ghen vì không thích thấy bên cạnh anh có bạn khác giới ư? Nguyên nhân làm cậu khóc đến nỗi không kịp suy nghĩ thấu đáo chính là... ghen ư?

Khi Jeon JungKook nổi giận, Kim Taehyung không nghĩ nhiều, khi cậu khóc, anh chỉ thấy đau lòng, muốn dỗ dành cậu, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống, anh mới nhận ra, phản ứng của cậu tối nay rất khác thường.

Mà phản ứng khác thường của cậu làm anh vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.

"Jeon Geun."

Thấy cậu mãi không trả lời, Kim Taehyung lại lên tiếng: "Anh vốn định chờ thêm, chờ cho đến khi thời cơ chín muồi, chờ cho đến khi anh nắm chắc hoàn toàn..."

Câu sau của anh không ăn khớp với câu trước, Jeon JungKook chớp mắt, không hiểu gì. Chờ thêm... chờ gì cơ?

"Nhưng em giỏi lắm." Kim Taehyung cười khẽ: "Khóc một cái là làm anh không chờ nổi nữa."

Jeon JungKook chau mày, dường như đoán được Kim Taehyung muốn nói gì.

Tim cậu càng đập nhanh hơn, lý trí mách bảo cậu, đừng nghe những gì Kim Taehyung nói, nhưng miệng không nghe lời bộ não, cậu vô thức buột miệng hỏi: "Không chờ nổi thứ gì?"

"Không chờ nổi nữa, muốn theo đuổi em ngay lập tức."

Màn hình điện thoại của Kim Taehyung lại tự động tắt, anh không ấn nó lên.

Trong bóng tối, Jeon JungKook nghe thấy anh nói: "Jeon Geun, bắt đầu từ bây giờ, anh theo đuổi em một lần nữa, được không?"

Jeon JungKook đờ đẫn theo Kim Taehyung ra khỏi phòng chiếu phim, đờ đẫn nhìn Kim Taehyung giúp mình thu dọn hành lý, đờ đẫn đi theo Kim Taehyung xuống bãi đỗ xe ngầm, rồi đờ đẫn ngồi vào xe Kim Taehyung để anh đưa về nhà. Suốt cả quãng đường, cậu còn đờ đẫn nói với anh rất nhiều.

Về đến nhà, cậu đứng trước tủ giày không khác gì một hồn ma, một lúc sau mới bật đèn. Cậu đi tới phòng ngủ chính, bấy giờ mới nhận ra mình chưa thay giày, thế là cậu lại quay về tủ để giày. Cậu đờ đẫn tẩy trang, tắm rửa, chăm sóc da, rồi lại đờ đẫn rót nửa cốc nước ấm để uống mấy viên vitamin, cuối cùng tắt điện, lên giường, đắp chăn, nhắm mắt.

Jeon JungKook thẫn thờ nằm trên giường một lúc, rồi lẳng lặng duỗi tay về phía chân, véo mình một cái thật mạnh. Cơn đau thấu tim làm cậu hít một hơi thật sâu, song lại làm cậu tỉnh táo hơn nhiều, cũng giúp cậu nhận ra câu nói "Jeon Geun, bắt đầu bây giờ, anh theo đuổi em một lần nữa, được không?" của Kim Taehyung không phải là mơ.

Vừa nãy quá căng thẳng làm cậu chẳng nhớ được gì, bây giờ tỉnh táo lại, trí nhớ như bộ phim chất lượng HD quay trở lại đầu cậu.

Những gì Kim Taehyung nói đã làm Jeon JungKook hoảng hốt, làm cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn ngang, ngoài thẫn thờ nhìn anh ra, cậu chẳng thể nói được gì. Có lẽ Kim Taehyung cũng muốn cho cậu thời gian "tiêu hóa" lượng thông tin này nên không nói gì thêm nữa.

Trong phòng chiếu phim tối đen như mực, anh và cậu ngồi vai kề vai, mặt đối mặt với nhau rất lâu, cuối cùng vẫn là Kim Taehyung phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Đi thôi, không còn sớm nữa, để anh đưa em về nhà."

Cho đến khi chiếc xe của anh chạy trên đường lớn, Jeon JungKook mới nhận ra mình vẫn còn thở, cậu không rõ mình đang căng thẳng hay hoảng loạn.

Trong lòng hơi bí bách, cậu liền hạ cửa sổ xuống một chút, gió đêm lành lạnh lùa vào trong xe, làm cậu tỉnh táo lại đôi phần.

Cậu nhìn Kim Taehyung đang lái xe qua kính chiếu hậu, sau đó bỗng nhiên quay sang nói với anh: "Xin lỗi, Jeon đại thiếu gia em không ăn lại cỏ cũ."

Kim Taehyung đang lái xe, nghe cậu nói vậy liền sững người, sau đó khẽ bật cười.

Đúng lúc này chiếc xe phía trước đi hơi chậm, Kim Taehyung liền thành thạo đánh lái sang làn đường bên cạnh, tăng tốc vượt qua chiếc xe đó, cho đến khi cách chiếc xe đó một đoạn, anh mới nói: "Không sao, cỏ cũ sẽ đi đường vòng, vượt xe khác."

Jeon JungKook: "..."

Cậu vẫn chưa chịu thua, một lát sau lại nói tiếp: "Em đã nói rõ ràng trên mạng rồi, không thể tự tát vào mặt mình được."

Kim Taehyung: "Nếu thật sự đến ngày ấy, anh sẽ chịu bị tát thay em."

Jeon JungKook: "..."

Khi xe sắp đến khu Trimage, Jeon JungKook không cam tâm tình nguyện lấy điện thoại ra, tìm từng tin nhắn một, đưa cho Kim Taehyung xem: "Nhìn thấy chưa, có nhiều người theo đuổi em lắm đấy, đây là lời tỏ tình mà chiều nay em vừa nhận được..."

"Chỉ để theo đuổi em mà mấy hôm trước cô ta còn mua cả xe cà phê do em làm đại diện... Còn người này nữa, lúc em quay phim, ngày nào anh ta cũng nhờ người đến đoàn làm phim đưa trà chiều cho em... Cả người này nữa, chú cô ta tỏ tình với em, cô ta cũng tỏ tình với em... Em đang nghĩ mình có nên nói với ông chú đó việc cháu ông ta cũng thích em, sau đó cũng nói với cô cháu việc chú cô ta cũng thích em, tiếp đó để chú cháu hai người họ xích mích..."

"Còn người này nữa, anh nhìn thấy không, anh ta đã tỏ tình với em rất nhiều lần rồi, ngày nào cũng gửi tin nhắn cho em..."

Tranh thủ lúc phía trước không có xe, Kim Taehyung liếc mắt nhìn qua điện thoại của Jeon JungKook.

"Anh có thể yêu em được không? Thưa cậu Jeon JungKook?"

"Hôm nay cũng là một ngày anh nhớ em."

Kim Taehyung trề môi, tiếp tục nhìn phía trước, anh đánh vô lăng, rẽ vào bãi đỗ xe ngầm bên dưới khu Trimage.

Jeon JungKook: "Em không bốc phét đâu nhé, hầu như ngày nào em cũng nhận được tin nhắn thế này, cứ dăm ba ngày em lại phải xóa tin nhắn một lượt, nếu không bộ nhớ điện thoại sẽ nổ tung mất..."

Chiếc xe dừng lại trước cửa vào thang máy lên tòa nhà Jeon JungKook ở.

Kim Taehyung khẽ cười, cởi dây an toàn ra, quay sang hỏi cậu: "Vậy tại sao em không xóa tin nhắn của anh?"

Câu hỏi đột ngột của anh làm nét mặt Jeon JungKook cứng đờ, sau đó cậu cúi đầu, nhận ra Kim Taehyung đã nhìn thấy hết danh sách tin nhắn của mình.

Từ sau khi cậu và anh thêm KaKao của nhau, họ rất ít khi gửi tin nhắn, tin nhắn cuối cùng của anh là vào năm ngoài...

Nhìn nét mặt cừng ngắc của cậu, Kim Taehyung kìm lòng không đặng bật cười thành tiếng.

Còn cười à? Tên khốn này còn dám cười cậu cơ à?

Vành tai Jeon JungKook ửng đỏ, cậu thầm nghiến răng mấy cái, rồi nói bằng giọng không mấy vui vẻ: "Anh có nắm được trọng điểm không hả, trọng điểm em muốn nói là, tuy danh tiếng trên mạng của em chẳng ra sao, nhưng em vẫn có giá lắm đấy, người thích em nhiều lắm, anh..."

Kim Taehyung lại phì cười.

Bị Kim Taehyung phát hiện ra cậu chưa hề xóa tin nhắn của anh, Jeon JungKook vốn đã xấu hổ lắm rồi, giờ anh lại cứ cười như thế, cậu lập tức không muốn để ý đến anh nữa.

Jeon JungKook tháo dây an toàn, lấy đồ xuống xe mà không buồn quay đầu lại.

Jeon JungKook vừa vòng qua đầu xe thì cổ tay bị Kim Taehyung kéo lại. Cậu chưa kịp giãy ra thì bị anh đè lên đầu xe.

Sau đó mùi hương dễ chịu vấn vít quanh người cậu, cánh môi của anh kề sát vào tai cậu: "Nếu em cho anh xem những tin nhắn ấy chỉ để anh ghen, vậy anh nói cho em biết, em đã đạt được mục đích rồi, bây giờ anh đang ghen lồng ghen lộn."

Dường như anh đang thì thầm, giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm rãi, hơi thở của anh mơn man vành tai cậu, làm nhen nhóm ngọn lửa trong lòng cậu.

Kim Taehyung đúng là hồng nhan họa thủy tái thế, có thể đánh gục người khác bất cứ lúc nào.

Trái tim Jeon JungKook bắt đầu loạn nhịp mà không thể nào kiểm soát, chân tay cũng bắt đầu bủn rủn, cậu cố gắng ra vẻ mình là người được theo đuổi, lặng lẽ nuốt nước miếng, giữ giọng điệu thật bình tĩnh trả lời lại anh: "Anh sai rồi, mục đích của em là muốn anh biết khó mà lui."

Kim Taehyung nhìn làn da trắng ngần mềm mại ngay trước mắt mình, giọng trở nên khàn khàn: "Có ngốc không cơ chứ. Theo đuổi em là việc của anh, khó hay không cũng là việc của anh, em nhọc lòng thay anh làm gì? Nếu thật sự không muốn anh theo đuổi thành công, vậy em hãy chạy đi, chạy bạt mạng, chạy thật nhanh vào..."

Kim Taehyung cúi đầu xuống, đôi môi của anh gần như chạm vào tai Jeon JungKook: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong chuyện theo đuổi em, nếu anh từ bỏ thì coi như anh thua."

Hơi thở của Jeon JungKook càng hỗn loạn hơn. Cậu ngẩn ngơ nhìn bờ vai của Kim Taehyung, không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc.

Kim Taehyung chậm rãi đứng thẳng dậy, tiện thể cũng kéo cậu đứng lên cùng, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu, thủ thỉ: "Ngủ ngon nhé, thế giới mà anh đang theo đuổi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC