Chương 21 : Đều là anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đúng là không biết xấu hổ gì hết, đánh nhanh thắng nhanh của anh là chạy à?"

"Anh đúng là lợi hãi, lợi hại đến lên được trời luôn!"

"Anh còn chẳng bằng con thỏ bé nhỏ là tôi đây, hai thằng ăn mày ấy tôi thừa sức hạ!"

"Anh yếu như sên ấy..."

"Muốn chạy anh tự đi mà chạy, tôi không chạy được nữa đâu, mau buông tôi ra..."

"Này anh vẫn chạy đấy à? Anh có dừng lại không hả? Hai tên kia đâu có đuổi kịp..."

"..."

Trong tiếng mắng mỏ của Jeon JungKook, Kim Taehyung chạy liên tục ba mươi phút mà mặt không đỏ tim không đập, buông một câu cụt lủn: "Đừng nói nữa."

"Không muốn nghe tôi nói hả? Thế thì buông tôi ra đi, anh không cho tôi nói là tôi không được nói à? Tôi không cần thể diện nữa, tôi cứ nói đấy..." Jeon JungKook vẫn không ngớt miệng, chợt ôm bụng dừng lại.

Kim Taehyung kéo cậu đi, tiếp tục chạy: "Dễ bị đau sốc hông lắm đấy."

Jeon JungKook đang bị đau sốc hông, chỉ muốn dùng một từ để biểu thị tâm tình: Đệt.

Tên chó chết này rõ ràng là cố ý, cố ý đợi cậu nói đến lúc sắp đau sốc hông thì vờ vịt nhắc nhở. Trên đời sao lại có hạng khốn kiếp thế không biết?

Về tới nhà thì đã mất bốn mươi phút.

Lúc lên gác, hai chân Jeon JungKook run rẩy như không thuộc về cậu nữa, vừa vào cửa đã ngồi phịch xuống đất.

Trái với Jeon JungKook cả người rã rời, thở không ra hơi, Kim Taehyung chỉ như vừa xuống làng đi dạo một vòng, tựa vào tủ giày, nói với cậu nhóc ăn mày đang ngồi dưới chân: "Đứng dậy, đi mấy vòng đi."

Jeon JungKook mệt đến không nói ra lời, nằm lăn ra thay cho câu trả lời.

Nhìn cậu nhóc nằm dài dưới chân, Kim Taehyung phì cười: "Đi lại một lát, bằng không sáng mai cậu sẽ đau chân chết đấy."

"Muốn đi thì anh đi mà đi, chuyện ngày mai để mai lo."Jeon JungKook đã chạy đến khát khô cả cổ, lết đến bàn trà.

Cặp mắt Kim Taehyung càng lấp lánh ý cười, anh đứng thẳng dậy, dấn lên hai bước, cúi xuống tóm cổ áo Jeon JungKook, xách cậu lên.

Trong tiếng chửi mắng hụt hơi và sự giãy giụa yếu ớt của Jeon JungKook, Kim Taehyung kéo cậu đi vòng quanh phòng khách mấy vòng rồi quăng xuống sô pha, tiện tay lấy cốc nước đưa đến trước mặt cậu: "Uống nước đi!"

Jeon JungKook "A" một tiếng, giật lấy cốc nước cậu chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, như anh hùng trong game Vương giả vinh diệu vừa về đến giếng đang hồi máu, từ từ lấy lại được sức lực.

Một giây trước khi đầy máu, Jeon JungKook chợt nghĩ ra, rời khỏi bến tàu điện ngầm, băng qua một con đường là khu nhà bọn họ ở.

Vậy mà Kim Taehyung lại kéo cậu vòng qua đường lớn, chạy mất bốn mươi phút.

Jeon JungKook ngẩng phắt lên: "Từ bến tàu điện ngầm về nhà chỉ mất năm phút, vậy mà anh kéo tôi chạy bốn mươi phút, cố tình chơi tôi đúng không?"

Kim Taehyung: "Không, tôi mù đường."

Jeon JungKook: "Mù đường cái quái gì, sáng nay lúc đi ăn sáng anh đi thoăn thoắt có thua ai đâu!"

.

.
.

Chuyện đã năm năm, nhớ lại mà Kim Taehyung vẫn thấy tức cười.

Anh đã nhìn thấu trò mèo của cậu ngay từ đầu.

Cậu ra sức chọc giận hai tên ăn mày, để đổ vạ cho anh...

Nên lựa đúng lúc cậu vừa vỗ tay vờ vịt cổ vũ cho mình vừa định lựa lúc chuồn đi, anh đã nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tay cậu kéo đi chạy một mạch cho đã.

Bấy giờ, anh và cậu cũng chưa biết nhiều về nhau, tính ra cũng chỉ chạm mặt nhau được mấy ngày.

Nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cậu đã đem tới cho anh xem vô số bất ngờ.

Lần đầu gặp mặt, anh cảm thấy cậu chỉ là một cậu nhóc lanh lẹ năng động trẻ tuổi. Dáng vẻ giống như mối tình đầu trong mơ của vô số thiếu nữ.

Kết quả tối hôm ấy cậu đã làm thay đổi hoàn toàn định kiến của anh, cậu nhóc này hóa ra chẳng phải dạng vừa, không vừa ý là mắng té tát, suy nghĩ kỳ cục còn hay đông dài lại ngây ngô chưa hiệu việc đời.

Cứ nghĩ cậu hóa ra cũng chỉ đến vậy, thì lại được một phen kinh ngạc ở tàu điện ngầm.

Cậu nào có phải tình đầu gì, rõ ràng là đồ bẩn bựa.

"Đồ ăn đến rồi..."

Tiếng Min Yoongi gọi ăn trưa cắt ngang dòng suy tưởng của Kim Taehyung.

Kim Taehyung định thần lại, mở màn hình điện thoại dạng khóa ra, đặt tạo hình ăn xin của Jeon JungKook làm ảnh đại diện.

Lúc đứng dậy đi ăn, chẳng hiểu sao trong đầu Kim Taehyung hiện ra một câu:

Xưa nay chưa từng nghĩ sẽ chia tay, nhưng về sau vẫn chia tay.

__________

Jeon JungKook không sao ngờ được đoạn video mình đưa đứa bé kia vào viện được Ji Yoo đăng lên mang lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy.

Song thứ thu hút chú ý thực sự không phải đoạn video Ji Yoo đăng lên mạng, mà là một đoạn video đã bị người nào đó trên mạng biên tập lại.

Đoạn video đó chỉ có mươi mấy giây, tập trung vào cảnh cậu bế đứa bé chạy chân trần dọc hành lang bệnh viện. Người biên tập rất tinh tế, lúc cậu nhấc chân lên đã phóng to bàn chân xước xát của cậu.

Người đầu tiên đăng tải đoạn video này là một blogger được rất nhiều người theo dõi, thường tiết lộ một vài tin tức trong giới giải trí, nói lần nào chuẩn lần nấy nên được rất nhiều giang cư mận quan tâm, cũng coi như một người khá có ảnh hưởng trên X-app.

Tên là Chị Jee.

Đoạn video chị ta đăng lại không phải điểm nóng, lời bình đi kèm mới là điểm nóng.

"Tôi rất ít khi bày tỏ cách nhìn với những việc riêng của ngôi sao, song hôm nay thực không kìm nổi nữa.

Trước khi video được đăng lại, giang cư mận nói một đằng sau khi video đăng lên lại nói một nẻo.

Những kẻ lúc trước chửi mắng thậm tệ, giờ lại khen ngợi hết lời.

Tôi thực không hiểu vì sao chưa từng tiếp xúc chỉ nhìn qua màn hình mà lại có nhiều kẻ diễn tuồng chửi rủa một con người như vậy.

Nếu không biết đầu đuôi câu chuyện thì đừng tự suy bừa đoán bậy lung tung.

Nếu không làm người tử tế được thì hãy ngậm mồm vào."

Sau khi Chị Jee đăng bài lên, bắt đầu có các blogger khác lục tục chia sẻ lại.

@Hôm nay bạn ăn dưa chưa chia sẻ lại bài của @Chị Jee: "Trong lúc bạn gõ phím giết người thì người bạn giết đang chạy đến trầy cả chân để cứu người đấy.(Biểu cảm trào phúng)

@Nhật ký giải trí chia sẻ lại bài của @Chị Jee: "Chỉ có một cái miệng có thể dùng để an ủi người khác, nhưng rất nhiều người lại dùng để chỉ trích."

@Hôm nay cũng muốn phất một hôm chia sẻ lại bài của @Chị Jee: "Trong thời đại gõ phím không cần chịu trách nhiệm này, ngôn ngữ còn bạo lục hơn cả vũ khí."

"..."

Những blogger nọ đều có rất đông người theo dõi, độ phủ sóng cực cao, chẳng mấy chốc đã được rất nhiều giang cư mận chia sẻ lại, rồi nhanh chóng lên bảng hot-search.

Cùng lúc ấy, Lee Chan cũng đăng bài viết: "Hôm nay tôi không xem điện thoại, tới giờ mới biết chuyện trên mạng phải lên đây giải thích với mọi người ngay, cậu Jeon JungKook chỉ tìm tôi mượn chìa khóa xe, đến giờ vẫn chưa trả lại cho tôi, hi vọng lúc trả có bị chụp lại đăng lên mạng, mọi người cũng đừng hiểu lầm!"

"Lee Chan cũng đăng bài viết rồi..."

Từ sau khi Ji Yoo biết có tài khoản V đứng ra nói đỡ cho Jeon JungKook, cô ấy luôn chú ý sát sao đến động tĩnh trên mạng: "Lee Chan cũng là một người thông minh, chuyện buổi sáng ầm ĩ đến mức đấy mà anh ta không hề giải thích một câu, bây giờ gió xoay chiều rồi anh ta mới xuất hiện, vừa giúp em nói đỡ, vừa ké tí fame từ vụ này."

Jeon JungKook cũng nhìn thấy bài đăng của Lee Chan: "Anh ta không xuất hiện nói đỡ là chuyện bình thường, tấm hình mà nhân viên để lộ ra vừa nhìn đã biết là em, chứ chẳng ai nhận ra Lee Chan, buổi sáng có cả tá người kéo vào, trừ phi anh ta ấm đầu mới dính vào chuyện này."

Lee Chan là người mới, chỉ mới diễn một bộ phim, lại còn là phim chiếu mạng, chỉ đóng vai nam thứ, mới nổi được một tháng, coi như cũng có ít fan trung thành.

Từ những gì anh ta viết trên trang cá nhân, có thể thấy là một người có EQ cao.

Cái câu "Đến bây giờ cậu Jeon JungKook vẫn chưa trả chìa khóa xe cho tôi" đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, chẳng ai nghi ngờ có thật anh ta không biết chuyện cả buổi sáng hay không, mọi người đều chế nhạo anh ta online chỉ để đòi lại chìa khóa.

Jeon JungKook thấy chuyện này sắp kết thúc, bèn thoát ra khỏi X-app, nói với Ji Yoo: "Lát nữa chị giúp em đưa chìa khóa cho Lee Chan nhé."

Ji Yoo thấy Jeon JungKoook cất điện thoại đi, bối rối hỏi: "Em không cần tương tác gì với Lee Chan ư?"

Jeon JungKook: "Không cần, nếu không có mấy tài khoản VIP đứng ra, rõ ràng Lee Chan sẽ im như thóc cho đến cùng. Bây giờ anh ta đã hưởng tí nổi tiếng từ vụ này, coi như em trả ơn vì anh ta cho mượn chìa khóa, còn những chuyện khác thì thôi miễn đi."

Ji Yoo ngẫm nghĩ thấy Jeon JungKook nói cũng đúng, tương tác với nhau, không chừng sau này lại tạo thành scandal, bởi vậy gật đầu: "Cũng đúng, cứ nghe theo lời em."

"Có điều, về phía tổ chương trình, lát nữa chị vẫn phải qua đó nói cho ra nhẽ, nhân viên để lộ hình ra bên ngoài, dù gì họ cũng phải cho chúng ta một lời giải thích. Ngoài ra, lần này em lên hot-search, cũng coi như là chuyện tốt, dù không thể thay đổi hoàn toàn hình tượng của em theo hướng tốt với anti, nhưng dẫu sao cũng có thay đổi tích cực, tiếp theo chị sẽ thử đàm phán với mấy đoàn làm phim, chị nghĩ có thể sẽ nhận được một số vai diễn không tệ."

Ji Yoo nhanh chóng tùy cơ ứng biến vạch lại cho Jeon JungKook con đường phát triển trong giới showbiz dựa vào tình hình hiện tại.

Là người đại diện. Ji Yoo lúc nào cũng chuyên nghiệp.

Người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp. Jeon JungKook không bao giờ hoài nghi về những sắp xếp của Ji Yoo.

Ji Yoo nhìn giờ, đã hơn một giờ trưa, bèn chuyển sang chuyện khác: "Đi nào ăn cơm thôi, buổi chiều còn phải ghi hình."

Jeon JungKook đứng dậy, là một "chú thỏ đẹp trai", trước khi ra ngoài, cậu không quên tút tát lại cho mình.

Lúc đi ra ngoài, Ji Yoo lẩm bẩm: "Chị cứ cảm thấy mình quên gì đó."

Jeon JungKook nghi ngờ nhìn Ji Yoo.

Ji Yoo nghĩ không ra, lắc đầu: "Có lẽ do chị nhạy cảm thôi."

Cho đến khi ăn cơm xong, về đến phòng, Ji Yoo mới nhớ mình đã quên cái gì: "JeiKei, những tài khoản VIP đó bình thường đều phải có tiền mới lên bài, chúng ta còn chưa đưa tiền, sao họ lại đoàn kết một lòng nói giúp em vậy?"

Ji Yoo nói thế, Jeon JungKook cũng cảm thấy kì lạ: "Chẳng lẽ họ cảm động trước Jeon Đại Thiếu Gia lương thiện tốt bụng?"

Ji Yoo đã quen với cách ăn nói hơi tí là "tự sướng" của Jeon JungKook, nên giọng cô ấy cực kì bình tĩnh: "Em nghĩ có khả năng này không?"

Jeon JungKook: "Em thấy không khả thi mấy."

Rất hiếm khi Jeon JungKook không cãi lại, làm Ji Yoo bất ngờ quay sang nhìn cậu. Nhưng chưa kịp rời mắt đi, Jeon JungKook đã nói tiếp: "Nên em nghĩ có lẽ không phải cảm động thôi đâu, mà là rung động từ tận con tim."

Trong đầu Ji Yoo liền hiện lên mấy dấu hỏi chấm: "Rung động từ tận con tim?"

Jeon JungKook khẳng định chắc nịch: "Đúng, là rung động từ tận con tim, con tim họ đã rung đông trước nhan sắc đẹp trai này của em rồi."

Ji Yoo: "..."

...Được rồi, cậu chàng này ngoan ngoãn như thế cũng chỉ để "tự kỉ" hơn thôi.

Jeon JungKook không hề đoái hoài đến nét mặt "cạn lời" của Ji Yoo, vẫn hăng say nói tiếp: "Mấy tài khoản VIP đó, số fan cộng lại chắc cũng lên mấy triệu người nhỉ? Họ đều đăng bài lên trang cá nhân đúng không? Không đúng, thứ họ đăng là tiền đấy..."

"Ai có thể làm tất cả bọn họ cảm động như thế trong giới chúng ta ngoài mấy minh tinh, diễn viên có lượng fan hùng hậu ra thì còn ai nữa?

Chính là Jeon đại thiếu gia em! Bởi vậy, chắc chắn có người say đắm vẻ đẹp của em, yêu em đến phát rồ phát dại nên mới tiêu tiền như nước như thế!"

Ji Yoo nghe mà tròn mắt há mồm, cảm thấy câu nào cũng vớ vẫn, nhưng không thể tìm được từ để phản bác.

Jeon JungKook thầm nghĩ mình phân tích rất có lý, nên nói rất hùng hồn: "Ji Yoo, không nói đến ngành công nghiệp K-Pop, trong cả giới diễn viên này, người dựa vào vẻ đẹp để giành được sự ưu ái chắc cũng chỉ có mình em thôi nhỉ? Em đúng là giỏi quá đi..."

Ji Yoo không nghe nổi nữa, bèn ngắt lời Jeon JungKook: "Đúng đúng đúng đúng, em là người giỏi nhất, mời quý ngài mau sửa soạn lại, còn phải đi ghi hình."

"Vội gì chứ, còn một tiếng nữa cơ mà." Jeon JungKook bước tới mép giường cầm điện thoại lên: "Em phải chia sẻ bí mật này cho người chị em của mình.

Vừa nói, Jeon JungKook vừa mở nhóm chat "Borahae", ngón tay gõ chữ nhanh như chớp.

Jeon JungKook: "Chị Bánh, không hiểu sao hôm nay em được mấy tài khoản VIP bảo vệ, tài khoản của họ đều là tài khoản kiếm tiền, không đưa tiền sẽ không làm việc."

Jeon JungKook: "Chị Bánh, em cảm thấy bọn họ không thể nào tốt bụng đến nỗi lên tiếng giúp em mà không cần gì, nên em nghi ngờ có người yêu thầm em, họ bỏ ra một đống tiền giúp em lấy lại sự trong sạch."

Jeon JungKook: "Chị Bánh, trên thế giới này vẫn còn người giống chị có ánh mắt sáng suốt."

Jeon JungKook: "Chị Bánh, chị nói xem người yêu thầm em, chịu bỏ tiền cho em liệu có phải một người có nhan sắc tuyệt mỹ không?"

Jeon JungKook: "Không được, em phải tém tém lại, nếu người yêu thầm biết em xúc động thế này, hình tượng đáng yêu xen chút, ngầu lòi của em sẽ sụp đổ mất."

Jeon JungKook: "Chị Bánh, quả nhiên em là chú thỏ đáng yêu được người ta thương yêu mà."

__________

Kim Taehyung đang ăn cơm thì điện thoại rung lên không ngừng.

Min Yoongi và Sang-hyun không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn Kim Taehyung với ánh mắt sáng rực hóng hớt.

Kim Taehyung nhìn màn hình, thấy tin nhắn được gửi đến nhóm chat "Borahae", bèn vội vàng cầm điện thoại lên.

Ánh mắt của Min Yoongi và Sang-hyun càng thêm tò mò, chỉ chực nhào tới cướp điện thoại của anh ngay tại trận.

Kim Taehyung để ý đến hai đôi mắt nhìn mình chằm chằm như hổ vồ, bên ngả người về phía sau, lấy tay che điện thoại, mở nhóm chat "Borahae" ra.

Anh đọc tin nhắn Jeon JungKook gửi đến, trong lòng thầm trả lời từng cái một.

...Mấy tài khoản VIP đó đều do anh tìm đấy, nhưng không ai dám đòi tiền.

...Không phải yêu thầm, mà yêu quang minh chính đại.

...Chị Bánh là anh, người yêu thầm là anh, đều là anh cả.

...Là một anh chàng cực kì đẹp trai.

...Ồ, anh biết rồi.

...Ừ, rất muốn yêu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC