Chương 46 : Tôi lấy chăn cho em nhé.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taehyung kinh ngạc trước hành động khó bề tưởng tượng của cậu, anh tức khắc đưa tay muốn kéo cậu ra khỏi gầm bàn.

Sợ bị Kim Taehyung lôi ra ngoài, Jeon JungKook nắm lấy cánh tay anh đang vươn về phía mình trước, sau đó ló đầu ra dưới bàn, ngẩng đầu ra hiệu im lặng với anh rồi nói bằng khẩu hình: "Tôi trốn ở đây một lát, đừng để người khác phát hiện, sẽ gây ra scandal đấy."

Kim Taehyung nhìn chăm chăm vào bàn tay cậu đang nắm lấy cánh tay mình trong chốc lát rồi mới chuyển sang mặt cậu, dù không biết nửa câu đầu là gì, nhưng chỉ với bốn chữ "gây ra scandal", anh vẫn đoán ra ý cậu ngay.

Anh không đáp lại mà dời mắt kín đáo nhìn vào tay cậu nắm lấy tay anh.

Sự im lặng của Kim Taehyung làm Jeon JungKook hiểu lầm anh không đọc được khẩu hình của mình, bèn kéo mạnh tay anh, lôi người anh xuống thấp hơn, thì thào nói: "Cô anh còn được, nhưng còn người khác nữa, lỡ như chuyện này đồn ra ngoài, tôi lại bị cư dân mạng mắng."

Ngón tay Kim Taehyung cứng đờ, anh thoáng ngừng lại mới quay đầu nhìn vào mắt Jeon JungKook.

"Kim Taehyung, cháu đang ở trong phòng sách hả?" Giọng Kim Chung Cha vang lên ngay ngoài cửa.

Jeon JungKook sợ Kim Taehyung không chịu yểm trợ cho mình, không có thời gian để xác định vừa rồi anh có nghe được lời mình nói hay không, sốt sắng vươn tay còn lại choàng qua cổ Kim Taehyung, ghì đầu anh xuống, sau đó kề mặt đến sát mặt anh, nói thật nhỏ: "Tôi và anh đều mạnh miệng đăng bài trên mạng, vì mục tiêu không bị vả sưng mặt, anh phải che giấu giúp tôi."

Tay cậu mềm mại, lúc vòng qua cổ anh, hương thơm nhẹ nhàng đặc biệt từ người cậu thoáng chốc bao trùm cả người anh.

Môi cậu gần như dán vào má anh, lúc nói chuyện hơi thở dịu dàng lướt qua da thịt anh, còn trí mạng hơn cả nụ hôn phơn phớt.

Kim Taehyung nghẹt thở, ánh mắt trong veo trước giờ bỗng trở nên tối đen như mực, yết hầu anh lên xuống vài lần, cất lời với giọng khản đặc: "Nếu tôi không che giấu thì sao?"

Jeon JungKook sốt ruột khi loáng thoáng nghe thấy tay nắm cửa chuyển động, lúc nghe được lời này của Kim Taehyung, cậu chỉ muốn đánh anh.

Tên chó chết này rốt cuộc có biết phân biệt tốt xấu không vậy, đến lúc này rồi còn thích làm trái ý cậu à?

Jeon JungKook cố dằn lại ý muốn nhổ sạch tóc trên đầu Kim Taehyung, nghiến răng nghiến lợi nhìn gò má anh gần trong gang tấc, lắc lư cánh tay anh, nói với giọng nũng nịu: "Em xin anh đấy."

Người Kim Taehyung cứng đờ như bị điểm huyệt.

Cửa phòng sách được mở ra, Jeon JungKook thính tai buông tay thả Kim Taehyung ra, trốn vào gầm bàn.

Sợ Kim Taehyung không chịu phối hợp, cậu còn lật bàn tay anh lại, khẽ gãi vào lòng bàn tay anh.

Khốn kiếp, cậu nhóc này muốn giày vò anh sao!

Kim Taehyung bình ổn hơi thở, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người.

"Taehyung, cháu đang ở trong phòng sách mà không nghe thấy cô gọi sao?" Kim Chung Cha vừa nói vừa đi đến trước bàn: "Cháu đang cúi người làm gì vậy?"

Jeon JungKook núp dưới bàn nghe thấy bèn lấy trong túi một cây bút, nhét vào tay Kim Taehyung, sau đó thuận tay vỗ chân anh.

Kim Taehyung hoàn hồn lại, thong thả ngồi thẳng người lên: "Nhặt bút ạ."

Kim Chung Cha "à" một tiếng.

Kim Chung Cha: "Ơ? Sao cây bút của cháu lại màu tím?"

Jeon JungKook sợ thót tim.

Kim Chung Cha: "Của ai tặng cháu hả?"

Kim Taehyung: "Không phải."

Kim Chung Cha: "Tự cháu mua à?"

Kim Taehyung khẽ "vâng".

Thấy Kim Chung Cha không phát hiện ra gì, Jeon JungKook yên tâm hơn nhiều.

Kim Chung Cha nhỏ giọng cằn nhằn: "Trước đây cháu toàn dùng đồ màu đen mà giờ mua bút màu tím làm gì? Không phải cháu độc thân lâu nên có vấn đề về tâm lý đấy chứ?"

Kim Taehyung: "..."

Jeon JungKook cười hả hê. Tuy nhiên Kim Taehyung không muốn tiếp tục chủ đề về cây bút với Kim Chung Cha nữa mà dứt khoát hỏi: "Sao cô tự dưng lại đến đây?"

"Cô bảo này, nếu cháu cảm thấy tâm lý có vấn đề thì đi khám bác sĩ tâm lý sớm đi." Kim Chung Cha vẫn tiếp tục đề tài cũ xong mới trả lời Kim Taehyung: "Cô và chú đem cho cháu mấy con cua, định xách vào đây nhưng nghĩ lại không hợp nên bảo chú cháu để trong phòng bếp rồi."

Nghe thấy đối phương là chú Kim Taehyung, Jeon JungKook không còn căng thẳng nữa, nhưng cậu đã mất công núp đi rồi, không lý gì lại chui ra.

"Còn cả rượu vàng, mai dì giúp việc làm cua cho cháu ăn thì cũng hâm lại rượu uống giải hàn, tốt cho cơ thể." Kim Chung Cha nói xong thì gõ lên bàn.

Âm thanh "cốc, cốc, cốc" kia vang trên đỉnh đầu làm Jeon JungKook nghe mà kinh hồn bạt vía.

"Còn nữa, hạn chế thức đêm đi. Cháu đừng tưởng bây giờ mình còn trẻ tuổi, sức khỏe tốt, mấy năm nữa thôi cháu sẽ không chịu nổi đâu. Vậy mà cháu còn có mặt mũi mà làm cái gì khám chữa bệnh trong khi sức khỏe lại kém hơn ai hết."

Đại khái Kim Chung Cha thấy đã khuya mà Kim Taehyung vẫn còn ở phòng sách nên than phiền: "Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mấy năm trước cả nhà bảo cháu kết hôn, cháu không chịu, giờ đêm dài đằng đẵng đành phải ở trong phòng sách thôi."

Kim Taehyung á khẩu. Jeon JungKook trố mắt.

Cô Kim Chung Cha độc miệng thật!

Kim Chung Cha: "À còn nữa, lần trước cháu gọi điện thoại bảo cô đến Itaewon Club giải quyết chuyện bạn trai cũ của cháu đánh nhau, cô đã giải quyết xong rồi. Cô đã nói chuyện với Song Hwang Woo, ông ấy đã đánh con trai mình một trận trước mặt cô, xem chừng sau này Song Jan Di sẽ ngoan ngoãn hơn chút. Dĩ nhiên cô cố ý nhấn mạnh với Song Jan Di, bảo cậu ta sau này thấy bạn trai cũ của cháu ở đâu thì tránh xa chỗ đấy ra."

Jeon JungKook há hốc mồm, quay đầu nhìn chân Kim Taehyung,

Hóa ra chuyện Song Jan Di do anh đứng ra thu xếp à?

Kim Taehyung: "Cảm ơn cô."

Kim Chung Cha chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng sách lại bị mở ra, một người đi vào. Kim Taehyung gọi "Chú" rồi sau đó trò chuyện với cô và chú mình.

Thời gian ba người họ trò chuyện khá lâu, làm Jeon JungKook trốn chui trốn nhủi dưới gầm bàn tê hết cả chân, không chịu nổi nữa.

Cậu nhúc nhích thử người cho đỡ tê thì suýt ngã, đành đưa tay nắm lấy chân Kim Taehyung theo bản năng, đợi khi thân thể vững lại thì bỏ tay ra.

Năm phút sau, cậu lại vịn chân anh.

Ba phút sau, cậu lại vịn chân anh.

Tuy nhiên lần này lúc cậu định rút tay lại thì tay Kim Taehyung đột ngột buông xuống bàn, giữ lấy tay cậu.

Người Jeon JungKook run run, muốn rút tay ra theo phản xạ, thế nhưng bàn tay cậu vịn vào chân Kim Taehyung vừa rút ra thì đã bị tay Kim Taehyung nắm lại. Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp. Vì đề phòng giãy ra nên anh nắm hơi chặt.

Jeon JungKook cảm giác trái tim mình như bị bóp chặt, làm lỡ nhịp đập. Không biết có phải do cậu đang núp hay không, tay anh và tay cậu lén nắm lấy nhau dưới gầm bàn thế này khiến cho Jeon JungKook hồi hộp đến lạ, tới khi tim cậu đã lấy lại nhịp đập, tốc độ lại trở nên nhanh và mạnh hơn.

Jeon JungKook cảm nhận rõ rệt tai mình đang nóng lên rồi lan đến cổ và gò mà. Co ro dưới gần bàn, rõ ràng không bị ai thấy được, vậy mà cậu lại ngượng ngùng cúi đầu.

Đôi tai cậu vẫn nóng rẫy, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu rối loạn. Cậu cố kiềm nén tiếng mắng chửi, song lại không dằn được lén ngước mắt lên nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.

Lần nhìn thứ nhất, Jeon JungKook nghĩ: Tay Kim Taehyung đẹp thật...

Lần nhìn thứ hai, Jeon JungKook nghĩ: Anh và cậu yêu nhau lâu như vậy, chuyện thân mật hơn cũng đã làm, cậu cần gì phải để ý.

Lần nhìn thứ ba, Jeon JungKook phát hiện: lòng bàn tay Kim Taehyung ra mồ hôi.

Lần nhìn thứ tư, Jeon JungKook chú ý đến hai bàn tay nắm lấy nhau của họ đã trượt lên đùi Kim Taehyung, cánh tay cậu dán sát vào đầu gối anh, còn làn da dưới lớp quần âu của anh lại nóng bỏng đến kinh người.

Đến lần thứ năm, ánh mắt Jeon JungKook nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Kim Taehyung, lại chuyển sang eo anh, sau đó nữa cậu phát hiện chiều cao của cậu đang ngồi ngang bằng eo anh...

Là ảo giác của cậu sao? Sao cậu lại cảm giác tư thế đang ngồi của họ thế này quái dị làm sao ấy?

Jeon JungKook nhìn chằm chằm vào eo Kim Taehyung một hồi, ánh mắt dần dời xuống một chút, cứ thế mặt đỏ bừng bừng.

Trong phòng sách, Kim Taehyung và cô chú mình vẫn tiếp tục nói chuyện. Nhưng đầu óc của Jeon JungKook trống rỗng, không nghe thấy âm thanh nào nữa cả.

Không biết qua bao lâu, Jeon JungKook đang choáng váng nghe được câu "Cô chú đi đây", sau đó Kim Taehyung thả tay cậu ra.

Đến khi cậu hoàn hồn trở lại, Kim Taehyung và vợ chồng Kim Chung Cha đã rời khỏi phòng sách.

Cậu ngơ ngác cúi đầu, nhìn bàn tay được Kim Taehyung nắm lấy khi nãy, bấy giờ mới cảm nhận được bàn tay mình nhớp nháp mồ hôi. Không phải tay Kim Taehyung ra mồ hôi, mà chính là tay cậu ướt đẫm mồ hôi.

Jeon JungKook cứ thế nhìn tay mình không chớp mắt. Mãi cho đến khi cửa phòng sách mở ra lần nữa, tiếng bước chân Kim Taehyung vang lên, lúc này cậu mới lập tức giấu tay ra sau lưng, lau vào quần áo, lau đến khi đau tay mới ló đầu ra, ra vẻ tự nhiên hỏi Kim Taehyung đang đứng bên bàn: "Cô chú anh đi rồi hả?"

Kim Taehyung khẽ "ừ", kéo ghế ra sau tạo không gian rộng cho Jeon JungKook, sau đó chìa tay đến trước mặt cậu, định kéo cậu ra ngoài.

Jeon JungKook phớt lờ tay Kim Taehyung, tự lực gánh sinh cử động thân thể, tuy nhiên hai chân tê buốt, không tài nào chui ra được, cậu đành ngồi lại trong gầm bàn.

Thấy hành động của cậu, Kim Taehyung nhìn lướt qua bàn tay bị người ta bỏ mặc của mình, khẽ cười.

Jeon JungKook càng tức hơn, nhưng vì sĩ diện cậu vẫn không nắm lấy tay Kim Taehyung. Cậu tiếp tục nhúc nhích người, lần này chẳng những không chui ra khỏi gầm bàn được mà còn làm chân bị chuột rút.

Jeon JungKook đau đến xuýt xoa, loạng choạng ngã ngồi xuống sàn nhà.

Kim Taehyung phì cười. Tuy chỉ một tiếng cười ngắn ngủn, nhưng Jeon JungKook vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng cười kia, nỗi căm tức trào dâng tự đáy lòng muốn chém Kim Taehyung hai nhát. Cậu ngẩng đầu lên, quan sát không gian dưới gầm bàn: "Tôi bỗng cảm thấy nơi này rất tốt, ở đây có một cảm giác an toàn khó hiểu."

Kim Taehyung thản nhiên tiếp lời: "Vậy tôi lấy tấm chăn cho em nhé? Cho em ở đây cảm nhận cảm giác an toàn một đêm?"

Nghe xem, tên chó chết này lại bắt đầu sủa rồi!

Jeon JungKook lạnh lùng kiêu sa "hứ" một tiếng, quay mặt đi với Kim Taehyung.

Đáy mắt Kim Taehyung đong đầy ý cười, anh bước đến, cúi người bế bổng Jeon JungKook ra khỏi gầm bàn.

Jeon JungKook nhanh tay nắm lấy bả vai Kim Taehyung theo bản năng. Kim Taehyung thoáng khựng người, sau đó đặt Jeon JungKook ngồi lên bàn: "Cậu ngốc này, ngồi xổm mỏi chân mà không biết ngồi bệt xuống đất à?"

Cậu ngốc? Ngốc á?

Jeon JungKook không thể nào chấp nhận từ hình dung này về mình, tức xì khói trừng mắt nhìn Kim Taehyung.

Anh mới ngốc ấy!

Thế nhưng Jeon JungKook lại không thể thốt ra bốn chữ kia, bởi vì Kim Taehyung đang nắm lấy chân cậu. Sự đụng chạm của anh khiến ngón chân Jeon JungKook co lại theo phản xạ có điều kiện, càng khiến cơn chuột rút đau hơn, thế nên cậu chỉ thốt ra được một chữ "Anh..." rồi im bặt.

Kim Taehyung nhận thấy cậu đang run, bèn nhanh chóng kéo thẳng chân cậu ra, áp chặt tay lên bàn chân cậu, đồng thời xoa bóp chỗ bị chuột rút.

Jeon JungKook ngại ngùng đỏ ửng tai quay đầu đi, trông có vẻ tập trung chú ý vào tủ sách, nhưng thật ra khóe mắt vẫn luôn quan sát Kim Taehyung.

Đúng là phương pháp kia của Kim Taehyung rất hữu hiệu, cơn đau do bị chuột rút nhanh chóng bay biến. Một phút sau, Kim Taehyung thả chân Jeon JungKook ra: "Khi nãy em định nói gì?"

"Hả?" Jeon JungKook nghệt mặt, vài giây sau mới hiểu được anh đang hỏi cậu chữ "Anh" khi nãy cậu thốt lên.

Vốn định nói "Anh mới ngốc ấy!", sau lại định nói "Anh làm gì thế". Nhưng hiện giờ cả hai câu đều không thích hợp vào hoàn cảnh này nữa rồi.

Đầu óc Jeon JungKook vẫn còn mơ màng trong hình ảnh anh nắm lấy chân cậu, bèn mấp máy môi: "Anh... rất đẹp trai?"

"Cảm ơn, em cũng rất..." Kim Taehyung ngập ngừng, học theo giọng nói lơ mơ của Jeon JungKook: "...xinh đẹp tuyệt vời?"

Jeon JungKook: "...Cảm ơn?"

Sự xuất hiện của vợ chồng Kim Chung Cha đã cắt đứt không khí học hành nghiêm túc của thầy Kim và trò Jeon, đồng thời cũng khiến hai thầy trò ý thức được giờ đã rất muộn.

Vai thầy giáo chấm dứt, Kim Taehyung đưa trò Jeon về nhà rồi quay lại nhà mình.

Anh không đi vào phòng sách nữa mà đến thẳng phòng ngủ, vừa cởi nút áo vừa vào phòng tắm vặn nước ấm. Trong tiếng nước chảy róc rách, anh cởi dây thắt lưng, không hiểu tại sao lại nghĩ đến cảnh khi nãy trong phòng sách.

Không biết cậu nhóc làm gì dưới gầm bàn, tay cứ chốc chốc lại vịn vào chân anh, thời gian dừng lại lúc lâu lúc ngắn. Sợ cậu giày vò tiếp nữa, anh sẽ không cách nào giấu cậu, nên Kim Taehyung đành nắm lấy bàn tay gây rối của cậu. Anh nhớ, khi nãy mình đã nắm tay cậu những... 19 phút 28 giây.

Kim Taehyung bật cười, cởi đồ ra bước đến dưới vòi sen.

Tay cậu nhóc mềm mại, và cả giọng cậu lúc ôm cổ anh nói chuyện cũng nũng nịu.

"Em xin anh đấy!"

Động tác gội đầu của Kim Taehyung khựng lại, ba giây sau, anh chửi thề, giơ tay đổi nước nóng thành nước lạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook
Ẩn QC