Chương 59 : Sẽ Có Người Lo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook đang cúi đầu tập trung gắp hành tây, bỗng nhiên đặt đôi đũa trong tay xuống.

Đũa và đĩa chạm vào nhau phát ra âm thanh khe khẽ, làm Ji Yoo thót tim: "Sao không ăn nữa."

"Không ngon miệng." Jeon Jungkook rút khăn giấy ra lau khóe miệng, rồi lau ngón tay.

Ji Yoo muốn nói lại thôi, một lúc sau, cô ấy thì thầm vào tai Jeon Jungkook: "Chị biết em không quen chuyện này, nhưng em xem cả bữa tiệc này đi, có ai dám đứng ra xen vào việc của người khác đâu, trước đây em cũng nhiều lần giúp người ta, nhưng sau đó thì sao? Khi em bị cư dân mạng bôi nhọ nào là ngủ với đạo diễn này, nào là ngủ với ngôi sao đang hot kia, rồi lại đến đại gia các thứ, những người em từng giúp ấy, có ai đứng ra nói đỡ cho em không? Có người âm thầm gửi tin nhắn an ủi em đã tốt lắm rồi, xã hội này chính là vậy đấy, người ta không muốn đắc tội với em, cũng không muốn đắc tội với gã ta, người ta chỉ muốn bo bo giữ mình..."

"Cái cô mặc áo đỏ vừa nói rồi đấy sao, cô ta và Hera học cùng trường, còn thân hơn cả chị và em, nhưng bây giờ cô ta vẫn cười ngọt ngào mời rượu đạo diễn đấy thôi?"

"Không phải chúng ta kiêng dè gì gia thế của Shong Jan Di, mà là gã ta quá bỉ ổi, dùng thủ đoạn vừa bẩn thỉu vừa đê tiện, trong giới này người ta hay nói một câu, em đừng nói với chị em không biết, 'thà đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội Shong Jan Di', em tưởng mọi người sợ tí tiền rách nát của ông già nhà gã à, điều mà ai cũng sợ là bốn chữ tiểu nhân khó chơi."

"Em còn nhớ Kang Han không? Hồi xưa cậu ta cũng đắc tội với Shong Jan Di, bây giờ vẫn đang nằm viện đấy..."

Jeon Jungkook bỗng bật cười: "Ji Yoo, chị lo quá rồi, em chỉ ăn no thôi, em thấy trong phòng hơi bí, ra ngoài hóng gió đây."

"Chị đi cùng em."

"Không cần."

Jeon Jungkook đưa tay giữ chặt Ji Yoo đang định đứng dậy lại, rồi cầm áo khoác ra ngoài.

Ji Yoo lo nơm nớp nhìn chằm chằm bóng lưng Jeon Jungkook, sợ cậu nhân lúc mình không chú ý, dùng chân phá cửa nhà vệ sinh.

Cho đến khi thấy cậu bình tĩnh ra khỏi phòng ăn, Ji Yoo mới thở phào một hơi.

Lúc mang món ăn lên cho hai vị khách ở tầng hai, ông chủ nhà hàng gia đình thân thiện nhắc nhở: "Bà Kim, anh Taehyung, tầng hai không có nhà vệ sinh, lát nữa nếu hai vị muốn dùng nhà vệ sinh thì vào phòng tôi ở tầng ba, tôi vừa mở khóa rồi."

Nghe ông chủ nói thế, Kim Chung Cha ngẩng đầu lên: "Sao thế? Nhà vệ sinh ở tầng một bị hỏng à?"

Kim Taehyung ngồi đối diện với Kim Chung Cha thì ngược lại, một tay anh gác trên lưng ghế bên cạnh, tay còn lại thỉnh thoảng lướt điện thoại.

Ông chủ nhà hàng gia đình nói: "Không phải là hỏng, tầng một xảy ra một chút chuyện nhỏ, hơi khó giải quyết."

Nhà hàng này hầu như thường xuyên tiếp đón người trong giới giải trí, ông chủ quen khá nhiều người nổi tiếng. Kim Chung Cha cũng hay đến đây, nên khá quen thân với ông chủ, ông chủ cũng kể lại hết: "Một ngôi sao nhỏ vừa mới gia nhập giới giải trí, hình như vô tình xích mích với anh Jan Di, anh Jan Di kéo ngôi sao đó vào nhà vệ sinh rồi."

Dù ông chủ nhà hàng không nói rõ ràng, nhưng Kim Chung Cha vẫn loáng thoáng đoán được: "Shong Jan Di?"

Ông chủ nhà hàng: "Đúng thế, còn anh Jan Di nào vào đây nữa!"

Kim Taehyung từ đầu đến giờ không nói gì, chợt ngẩng đầu lên: "Cái tên này nghe quen quen."

Ông chủ nhà hàng: "Bố của anh Jan Di khá nổi tiếng, hồi xưa khai thác than đá, sau này làm bất động sản..."

Kim Taehyung: "Tôi nhớ ra rồi."

Ông chủ cứ tưởng Kim Taehyung nhớ ra bố Shong Jan Di là ai, định nói, đúng đúng đúng, ông ta chính là Shong Hwang Woo đó.

Nào ngờ chưa kịp nói gì,Kim Taehyung vừa ung dung lướt điện thoại vừa nói: "Chính là tên Shong Jan Di hồi cấp hai bị tôi đánh đến nỗi gọi tôi là bố suốt cả học kì."

Ông chủ nhà hàng:"..."

Kim Chung Cha bật cười: "Đúng, chính là tên đấy."

Ông chủ: "Hóa ra anh Taehyung và anh Jan Di quen nhau."

Kim Taehyung: "Không quen."

Ông chủ nhà hàng: "..."

Không quen, thế mà hồi cấp hai anh còn đánh người ta, lại còn bắt người ta gọi mình là bố suốt cả học kì.

Kim Taehyung như đọc được suy nghĩ của ông ta: "Lúc gã gọi tôi là bố thì quen."

Kim Chung Cha bật cười thành tiếng, bà sợ ông chủ cứ tiếp tục nói chuyện với Kim Taehyung sẽ phát điên mất, bèn lên tiếng: "Shong Jan Di làm vương làm tướng như thế mà không ai ngăn lại à?"

Ông chủ nhà hàng: "Ai dám cản chứ, gã rượu vào là giở thói, tửu lượng cực kì kém, uống say là gây chuyện, lần trước ở nhà hàng của tôi, vì có người nói chuyện làm phật lòng gã, gã bắt đầu sinh sự, gây gổ đánh nhau, có nữ minh tinh vừa mới làm mũi, bị đẩy vào tường, mũi bị lệch luôn..."

Kim Taehyung phì cười.

Ông chủ nhà hàng gia đình thấy anh cười liền khựng lại, rồi mới nói tiếp: "Gã mà uống rượu vào, mọi người chạy không kịp, ai rảnh mà lo bao đồng nhiều thế chứ, hơn nữa, nhà sản xuất, đạo diễn, cả mấy nhà đầu tư đều ở đấy, có ai không có tiếng nói hơn nữ diễn viên đó, nhưng họ đều không lên tiếng, người khác càng không dám nói. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiếng xấu của Shong Jan Di đúng là lan xa."

Kim Taehyung hứng thú: "Tiếng xấu lan xa?"

Rồi anh tặc lưỡi một cái, "Xem ra cái tên 'anh Jan Di' này nổi tiếng nhỉ. Tôi thấy hơi hâm mộ rồi đấy."

Hồi trước anh ngày nào cũng lên hot-search mà lại nói hâm mộ người khác?

Ông chủ nhà hàng gia đình: "..."

Dưới tầng có người giục lên món, Kim Chung Cha không vòng vo với ông chủ nhà hàng nữa, hỏi thẳng ông ta: "Nói đi, cần tôi giúp đỡ đúng không?"

Ông chủ nhà hàng: "Bà Kim, đúng là không gì giấu được bà, tôi muốn nói, nếu anh Jan Di làm gì quá đáng, mong bà hãy qua đó xem thế nào, gã chắc chắn sẽ nghe lời bà, đương nhiên bây giờ vẫn chưa cần phải làm phiền bà... Chủ yếu là tôi sợ chết người..."

Kim Taehyung không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu. Qua ô cửa sổ, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra khỏi phòng ăn.

Hóa ra cậu nhóc này đang ở tầng dưới á?

Anh bỗng nhiên bật cười: "Không cần cô Kim lo nữa đâu."

Nét mặt ông chủ nhà hàng đơ ra: "Hả?"

Kim Taehyung nhìn chằm chằm bóng hình ở dưới tầng mấy giây, sau đó rời mắt đi, thong thả nói: "Nhưng lát nữa vẫn phải phiền cô Kim thu dọn chiến trường hộ cháu."

Kim Chung Cha lấy làm lạ: "Ô, thiếu gia đây muốn tự mình ra tay ư?"

Kim Taehyung trả lời với một vẻ mặt cực kì bình tĩnh: "Không."

Ông chủ nhà hàng mắt tròn mắt dẹt: "Anh Taehyung, anh muốn làm gì vậy, anh không cho bà Kim nhúng tay vào, cũng không muốn quan tâm... Tôi, tôi miễn phí bữa anh này cho hai người được không? Cả bữa cơm sau cũng miễn phí..."

Khi ông chủ nhà hàng sắp tuyệt vọng đến nơi, ngón tay gầy gầy xương xương của Kim Taehyung thong thả bấm màn hình, nhân lúc bảng tin đang được làm mới, anh thờ ơ nói: "Yên tâm, sẽ có người lo."

Kim Taehyung nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu trai đó cứ đi qua đi lại tại chỗ, càng ngày càng nóng ruột, rõ ràng sắp nổi điên rồi...

Không thấy anh trả lời, Kim Chung Cha bèn đưa tay gõ vào màn hình điện thoại của Kim Taehyung: "Hỏi cháu đấy!"

Kim Taehyung rời mắt đi, nhìn đăm đăm Kim Chung Cha mấy giây mới mấp máy môi.

Nét mặt anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, như đang nói đến chuyện trong nhà, làm Kim Chung Cha và ông chủ nhà hàng tưởng rằng anh sẽ tiết lộ tên người ấy. Nào ngờ, họ lại nghe thấy anh trả lời: "Cô đoán xem?"

Ông chủ nhà hàng gia đình mồm chữ O, mắt chữ A trước câu trả lời của anh: "... Anh Kim, anh đúng là biết cách úp úp mở mở."

Kim Chung Cha cười lấy lệ ha ha một tiếng: "Không phải nó úp úp mở mở, là nó đang ngứa đòn."

Ông chủ nhà hàng không kiềm chế được nữa, phì cười thành tiếng.

Dù tiếng cười ấy ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để mỗi người ở đây nghe thấy, ông ta nhận ra làm vậy không lịch sự với khách hàng, liền vội vàng mím môi lại, căng thẳng nhìn Kim Taehyung.

Ngược lại Kim Taehyung không hề để ý, thậm chí sau khi nghe Kim Chung Cha nói vậy, anh còn nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên: "Được rồi, sắp đến rồi."

Khi Kim Chung Cha và ông chủ nhà hàng vẫn không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì, Kim Taehyung quay lại nhìn ông chủ: "Tầng hai có nơi nào nhìn xuống được tầng một không?"

Ông chủ nhà hàng: "Có, ở chỗ cầu thang đằng kia, có thể nhìn thấy hết."

Kim Taehyung khóa màn hình điện thoại, đút vào trong túi, rồi đứng lên: "Đi thôi, cô à, để cháu đưa cô đi xem một màn cực kì bất ngờ."

... Bạn nhỏ nhà cháu sắp diễn một màn cực kì bất ngờ rồi.

Seoul giữa thu, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, dù Jeon JungKook đã mặc áo khoác, nhưng vừa bước ra khỏi phòng ăn, cậu vẫn bị rùng mình bởi gió lạnh phả thẳng vào mặt. Có lẽ trong lòng đang bực bội, nên Jeon JungKook không thấy lạnh mấy, ngược lại còn làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn nhiều. Cậu hiểu Ji Yoo cản cậu lại vì muốn tốt cho cậu, cậu cũng hiểu người không vì mình trời tru đất diệt, chuyện không liên quan đến mình thì đừng quan tâm.

Cậu cũng không đồng tình với cách làm của một số người rõ ràng không có khả năng, nhưng vẫn mù quáng đâm đầu vào giúp đỡ. Song hôm nay thì khác, tối nay có vài người ở đó có thể giúp cô ấy, nhưng họ lại lựa chọn im lặng, vì nữ minh tinh ấy bé nhỏ không đáng giá, họ không muốn chuốc thù với Shong Jan Di chỉ vì một người mới.

Jeon JungKook vốn định ra ngoài lấy lại bình tĩnh, nào ngờ tâm trạng càng ngày càng bức bối hơn.

Lúc bực tức, cậu hay đi bộ, diện tích ở cửa nhà hàng gia đình không rộng, cậu bèn đi vòng quanh.

Cậu không biết mình đã đi bao nhiêu vòng, bước chân ngày một sốt ruột hơn, tiếng giày da vang vọng bên tại cậu.

Căn phòng phía sau ăn uống linh đình, vui vẻ ầm ĩ.

Cửa nhà vệ sinh vẫn chưa mở ra, tuy cậu đang đứng bên ngoài, nhưng khi đi qua cửa sổ nhà vệ sinh, vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nức nở kìm nén, không dám khóc to của Hera.

Jeon JungKook chợt dừng lại, cậu đứng quay lưng với cửa nhà hàng mấy giây, bỗng nhiên chửi thề: "Chết tiệt."

Một lúc sau: "Mình đúng là đồ chết tiệt!"

Dứt lời, cậu quay người, sải bước đẩy cửa vào nhà với gió lạnh bên ngoài.

Jeon JungKook đẩy cửa hơi mạnh, làm khá nhiều người trong phòng quay đầu lại nhìn.

Trong ánh mắt của mọi người, Jeon JungKook nhìn thẳng vào mắt Ji Yoo. Từ nét mặt của Ji Yoo, cậu nhìn thấy sự căng thẳng, bất an và lo lắng.

Cậu và Ji Yoo nhìn nhau hai giây, rồi cậu kéo khẩu trang ban nãy đeo vào xuống, nói với Ji Yoo: "Ji Yoo, em xin lỗi."

Cả phòng đều không hiểu Jeon JungKook nói vậy là sao, khi mọi người hoặc đang ngạc nhiên, hoặc đang sửng sốt, Ji Yoo vô thức đứng bật dậy.

Nhưng đáng tiếc, Ji Yoo và Jeon JungKook cách nhau quá xa, cô ấy chưa kịp đẩy chiếc ghế phía sau ra, Jeon JungKookk đã đi đến trước cửa nhà vệ sinh trong cái nhìn trân trối của mọi người, cậu giơ tay gõ mạnh mấy tiếng "cốc, cốc, cốc" rất khí thế. Cả tầng lập tức im phăng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Jeon JungKook.

Tiếng khóc của Hera, tiếng mắng chửi của Shong Jan Di trong nhà vệ sinh nghe càng chói tai hơn.

Jeon JungKook bình tĩnh chờ nửa phút, thấy người bên trong không để ý đến mình, bèn mất kiên nhẫn giơ tay lên lần nữa, đập cửa bùm bụp.

"Mẹ kiếp, đứa nào!" Tiếng gõ cửa làm Shong Jan Di bực bội, gã gắt lên quát: "Chán sống rồi hả? Gõ cái đầu mày mà gõ!"

Jeon JungKook mặc kệ gã, tiếp tục đập cửa.

Đập hồi lâu, lòng bàn tay đau nhói, Jeon JungKook tiếc đôi giày da đắt tiền mới mua của mình, nên lấy luôn chai rượu vang nặng trịch, đứng trước cửa nhà vệ sinh, đập cửa không theo một quy luật nào.

Âm thanh khi cao khi thấp khi dài khi ngắn, đúng là tạp âm trong tạp âm.

Kim Chung Cha chau mày, không chịu nổi nữa bèn lấy tai nghe bluetooth ra đeo vào.

Ông chủ nhà hàng giơ tay lên, xoa cái tai bị hành hạ đáng thương của mình, thì thầm hỏi: "Anh Taehyung, đây là người mà anh nói sẽ đứng ra giúp sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bts #taekook