chương 3.Hay dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là tròn 4 tháng hắn tán tỉnh em,cũng là ngày em cho hắn biết được đáp án là gì.Làm hắn cười như điên cả buổi tối hôm qua,cười cả lúc làm việc,nhìn trông yêu đời đấy nhưng mà nhìn lâu chắc người ta tưởng bị bệnh thần kinh.

Hơn 5h sáng hắn đã lục đục dậy hắn tin cho em,cứ soạn rồi xóa,bấm rồi lại xóa,hắn không biết nói gì trước cả.Sợ nhóc con bên kia chưa dậy.

-------
5:14

Taehyung :
- dậy chưa nhóc?

Jungkook :
-em dậy rồi.
-em đang làm bài thực hành.

Taehyung  :
-dậy từ mấy giờ?(و ˃̵ᴗ˂̵)و

Jungkook:
-em dậy từ hơn 4h cơ,làm
mãi không xong
-cuộc sống người lớn
stress quá.

Taehyung:
-về đây chú nuôi em.
-không stress,không mệt mỏi.

Jungkook :
-thật á?chú nuôi em không
nổi đâu(ര̀ᴗര́)و ̑̑

Taehyung:
-tôi nói điêu em làm gì?
-tôi đầy tiền nhé=))

Jungkook:
-vậy từ nay bao nuôi em đi
-ra trường đỡ khỏi đi làm,
lúc  nào chú đá đít em thì
em tự lực gánh sinh.

Taehyung:
-bao nuôi em là điều
đơn giản
-nhưng cái tôi cần là câu
trả lời của em.

Jungkook:
-câu gì cơ chú?

Taehyung :
- tháng trước có thằng nhóc
khuyên tôi đi ngủ sớm và
hứa cái gì đó.
-♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱

Jungkook:
- à,đồng ý luôn.
-chú bao nuôi em đi
-em thất nghiệp rồiii

Taehyung :
- tôi nuôi cả đời nhà em.
- mà em có nghiệp để thất à?
- thô nhưng thật đấy,em thiết
kế xấu vậy chó nó mua.

Jungkook:
- đòi yêu mà chả khen người
ta được câu nào
-hở ra là nói đểu
-chả thương người ta gì cả.

Taehyung:
-tôi mamg em về cho
mẹ thôi=))

Jungkook:
-(๑•̀ㅂ•́)و✧

--------

Một lớn một nhỏ,suốt ngày cãi nhau.Nhắn tin được một tiếng thì chắc dành ra 59 phút cà khịa,1 phút để chờ phản hồi tin nhắn.Dù bất kể thế nào,dù đúng hay sai thì kim taehyung vẫn luôn nhường bé jeon kookie phần thắng,vì bé còn nhỏ mà,đặc biệt bé nhà hắn rất hiếu thắng nha,không thắng được là coi như xù lông.

---------

"Này! Dỗi cái gì ơ,ai làm gì mà chú dỗi"-jungkook lay lay cánh tay taehyung.

"Không biết."- taehyung nhàn nhạt trả lời.

"Đấy,tán người ta xong yêu xa 6 ngày mới được gặp,trước thì ngọt ngào lắm,bây giờ chẳng thèm quan tâm người ta.Đúng là thi xong không ai muốn học mà."

"Nhảm nhí."

"Chúuuuuuuuuuuuuuu,em làm gì đâu"

"Tự xem lại bản thân đi."

Yêu nhau được 6 ngày thì hôm nay em bé mới được gặp chú kim của ẻm.Trước khi gặp,em mới mua được bộ màu xịn để tô màu cho bản thiết kế của em,đang test màu thì em nhìn thấy hắn,thế là nhào đến ôm,ngòi màu trên tay ẻm vẫn mở và ẻm làm một đường quyền trên áo vest của chú.

"Chú không nói chuyện với cháu thì thôi,cháu đi về,chú chẳng lãng mạn với cháu gì cả."

Đấy,cứ giận là lại đổi sang chú-cháu ngay được.Còn không phải là lỗi do em à?ai bảo cà chớn không để ý làm gì,bộ vest đắt tiền của người ta.

"Này,quay lại. Hở ra là dỗi,trẻ con à?"-hắn kéo tay em.

"Ừ đấy,cháu với chú chia tay đi.Chú như người lớn ấy."

"Xin lỗi,được chưa?"

"Đã xin lỗi rồi còn hỏi được chưa,chú kim không thật lòng."

"Đấy! Về đi,em sai trước nhé."

"Đếch về nữa,chú định ngoại tình à?"

"Ừ,định ngoại tình nếu em không bỏ kiểu chú cháu đấy đi đấy nhé"

"....." - em im lặng.

"Ai làm gì mà im lặng?"

"Chú chẳng nhường em gì cả,em nhỏ hơn chú mà."

"Lằng nhằng ăn đấm"

"Em xin lỗi chú..tại nhớ chú quá nên em quên đóng nắp màu."

"Thế có phải nhanh hơn không?cứ lằng nhằng mãi."

"Nhưng chú chẳng thương em gì cả,chú toàn nạt em."

"Ông đây nào dám,chẳng phải thằng nhóc nào đó như trẻ trâu à?"

"Ớ...chú đi chơi mình đi, bín bín ."

Em ra sức đẩy hắn đi nhưng mà không đẩy được,hắn cao to cộng thêm việc nặng hơn em nữa thì em tuổi gì?

"Thôi không đùa em nữa,chú đưa em đi ăn."

"A...thật ạ?"-em đang đẩy hắn bỗng dừng lại.

"Ừ,chú với em đi hẹn hò chứ có phải đi cãi nhau đâu."

Nói rồi một tay lớn,một nay nhỏ.Mười ngón tay đan chặt vào nhau ,dắt nhau đi quanh phố dưới cái thời tiết 28°C này.
"Chú...chú ăn lẩu "- cái môi em cứ chu ra gọi chú.

"Không ! ăn thịt"

"Ăn lẩu đi chúuu . "

"Ăn thịt".

"Lẩu ạ".

"....."

"Chú,ăn lẩu nhé nhé. Chú cho em ăn lẩu thì em sẽ yêu chú to như này này"-em vừa nói ai tay vừa quơ lên trời miêu tả tình yêu em dành cho chú.

"Trẻ con."

"Trẻ con nhưng mà là người yêu chú"

Hắn im lặng không nói gì,nói thật ra không biết đối đáp sao cho vừa lòng bạn nhỏ.Cãi nhau với bạn nhỏ thì không có đường nào mà cãi lại vì bạn nhỏ nhà hắn thuộc dạng cãi cùn,cãi dai,cãi mất lí trí luôn rồi.

Đến quán ăn,hắn chọn chỗ ngồi gần một khung cửa sổ,kéo ghế cho em ngồi xuống rồi mới ngồi vào ghế của mình đối diện với em.

"Ăn cái gì?gọi đi."-hắn đẩy menu sang chỗ em.

"Chú bảo ăn thịt mà,chú phải chọn chứ?"-em đẩy lại cho hắn.

"Đòi ăn lẩu cơ mà?Không muốn nữa à?"

"eww....thật ạ?Em gọi nhé."

Em cầm quyển menu lật từng trang,em chọn rất nhiều món cho nồi lẩu của ẻm.Thi thoảng còn hỏi "chú ăn gì không" nữa.Ví tiền của hắn sắp cạn kiệt vì em đến nơi rồi.Khi vào đông chắc ví tiền của hắn là chỗ để em thanh toán cho mọi mặt hàng quá.

"a...uii..."- em nhả miếng thịt ra,uống ngay một ngụm nước rồi giữ nước ở trong miệng.

"Ngốc à?Mới gắp ra khỏi nồi mà ăn luôn?"

"Em thấy nó nguội rồi mà "

"Đáng đời lắm,cái tội hấp tấp ham ăn."

"Kệ em."
"Mà chú,chú không nhẹ nhàng với em được à,cứ cáu với em thế."

"Không,em là phải cáu cho hết ngốc."

"IQ người ta là 144 đó,người ta đang học thiết kế thời trang đó biết chưa .Ngốc là ngốc thế nào?"

"Một đứa ngốc thịt vừa ra khỏi nồi đã bỏ vào mồm,một đứa ngốc khi ôm người khác mà không đóng nắp bút,một đứa ngốc đi yêu ông chú lớn hơn mình chục tuổi."

"Ư,yêu ai kệ em..miễn chả yêu chú là được."

"Gì cơ?Em nói gì á?"

"Chả biết,có nói gì đâu"

Hắn nhếch môi lên cười,đứa trẻ này cứ như 2,3 tuổi ấy.

--------------------

"Thằng nhỏ đó bao nhiêu tuổi rồi?"- Kim SeokJin,một đàn anh của Kim Taehyung khi học đại học,bây giờ đang làm chủ tịch ở công ty của hắn.

"Sắp 23 rồi nhưng mà như 2,3 tuổi ấy hyung"

"Khụ...khụ...mày nói thật đấy à?Kém mày tận 14 tuổi cơ đấy?".-
SeokJin đang uống rượu mà sặc nhẹ.

"Vâng....nhưng nhiều khi cũng người lớn lắm đấy haha."-Taehyung gãi đầu.

"Thôi uống ly rượu mừng em tôi có bồ nào."- SeokJin rót cho Taehyung một ly.

"Thôi,nhóc kia không thích em uống rượu,tí về call video lại mắng em cho mà xem."

"Gì cơ chú sợ chồng nhỏ à?"-Seok Jin ngạc nhiên.

"Không phải là sợ,mà là tôn trọng nhóc đó đấy anh."

Đang nói chuyện thì điện thoại hắn rung lên hai hồi,sáng cả góc tối chỗ đó.Hắn mở lên,là tin nhắn của đứa ngốc kia.

Instagram

Jungkook :
- chú ơi.
-chú đang ở đâu thế?

Taehyung :
-quán bar.
-có chuyện gì sao?

Jungkook :
-chú đi kiếm gái à?Hay kiếm bạn trai nào?
-chú chán em à?
-hay chú đổi vị?

Taehyung :
-đi kiếm tiền nuôi em.

Jungkook :
-chú làm chuyện ấy... Để kiếm tiền â?
- không cần đâu,chú về đi.
- em nuôi chú.

Taehyung :
-ngốc à?tôi đi cùng anh SeokJin bàn vụ làm ăn.
- tôi đây đầy tiền không cần em nuôi.
-tôi nuôi em thì có.

Jungkook :
- vậy chú về đi.
- chú về nói chuyện với em mụt xíuuu hoi.
- mai chú làm tiếp nha nha.
- em không có ngủ được.

Taehyung :
- không đời nào nhé.

Taehyung tắt máy,đúc vào túi áo.SeokJin thấy cậu em nãy giờ hết mình ấn vào cái điện thoại thì cũng biết là nhắn cho ai rồi.

"Chồng nhỏ nhắn tin à?"-SeokJin cười cười.

"Vâng,chồng nhà em hay nhắn lắm."

"Haha..có chồng nhỏ tâm lí quá còn gì? Uống với anh 1 ly đi,lâu rồi anh em mới có dịp ngồi lâu như này."

"Thôi hyung ạ,để lần sau nhé.Em về đã."-Taehyung đứng dậy chỉnh lại áo.
"Bé nhỏ nhà em đang không ngủ được,em về đây."

Taehyung đi ra phía cửa quán bar,SeokJin cười mỉm.Lâu lắm rồi mới thấy một Kim Taehyung về trước 22h,lâu lắm rồi mới thấy kim taehyung vì người khác mà hạ cái tôi xuống,kể cả người tình trước của hắn,dù có sâu đậm thế nào đi nữa cũng chẳng có được sự cưng chiều này.

--------------------

Chương này viết tận 3 ngày mới xong.Chương này em viết gần tết Nguyên Đán nè


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC