XXXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc thức dậy giữa trưa, ngái ngủ mơ màng rửa mặt, nương theo mùi thức ăn đi vào phòng bếp. Hắn ngáp một cái, nói với Kim Thái Hanh đang bận rộn: "Hôm nay ăn gì vậy?"

Chỉ thấy Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng: "Em nói xem?" Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn anh, mới liếc một cái, nguyên bản mắt vẫn đang lim dim lập tức trừng lớn.

Kim Thái Hanh đang đeo tạp dề xào nấu, Điền Chính Quốc chỉ nhìn được bóng lưng đối phương, thế nhưng riêng bóng lưng này thôi cũng đủ khiến hắn rung động, bởi vì bên trong tạp dề Kim Thái Hanh cái cũng không mặc !

Nếu không tính cả dép lê thì thật sự là trừ tạp dề ra cái gì cũng không mặc. Điền Chính Quốc nhìn tấm lưng bóng loáng kia, cặp mông căng chắc kia, đôi chân dài hữu lực kia, cảm thấy mũi ngưa ngứa.

Mới sáng sớm đã kích thích người ta? ! Hắn cảm giác anh bạn nhỏ của mình bắt đầu rục rịch ! Ngày nào cũng thế này chẳng mấy mà tinh tẫn nhân vong a !

Điền Chính Quốc cảm thấy có dùng nhiều dấu chấm than hơn cũng không thể diễn tả được nội tâm chấn động bấy giờ, từ khi hắn khai trai đến nay chưa từng trải qua loại chuyện như thế này !

Kim Thái Hanh quay lại mỉm cười nhìn hắn, cười đến độ trái tim Điền Chính Quốc phát run. Anh bưng đĩa trứng ốp la đi tới, vài bước ngắn ngủi này trong mắt Điền Chính Quốc lại chẳng khác gì mấy pha quay chậm dưới ánh đèn ái muội kiều diễm trong phim, khiến hắn có một loại cảm giác hoảng hốt.

Kim Thái Hanh đặt trứng ốp lên bàn, lấy sốt cà chua vẽ gì đó lên trên miếng trứng. Điền Chính Quốc quan sát thấy cơ ngực Kim Thái Hanh từ trong tạp dề lộ ra, hắn đột nhiên minh bạch tâm tính đáng khinh của nhóm thẳng nam khi tăm tia khe ngực vô tình lộ ra của đám con gái.

Ngón trỏ Kim Thái Hanh dính một ít sốt cà chua, anh dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm láp, ánh mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc tràn đầy ý cười. Điền Chính Quốc tưởng tượng đầu lưỡi màu phấn hồng kia liếm không phải ngón tay mà là chính mình, vừa nghĩ như vậy, thân thể hắn bắt đầu nóng lên.

Kim Thái Hanh liếm sạch ngón tay dính sốt cà chua, còn đút ngón tay vào miệng mút một cái, động tác này khiến Điền Chính Quốc nhìn mà miệng khô lưỡi khô, không ngừng nuốt nước miếng.

Kim Thái Hanh nhe răng cười, răng nanh trắng tinh như sò biển, từng chiếc lóe sáng động nhân, Điền Chính Quốc thấy không nhịn được cũng cười theo.

"Em muốn ăn cơm, hay là muốn ăn tôi?" Kim Thái Hanh chớp mắt, thanh âm đè thấp tràn ngập dụ hoặc.

Tiểu yêu tinh !

Điền Chính Quốc che mũi, trong lòng có vô vàn tiểu tinh linh đang gào thét hò hét. Mẹ nó ! Hắn cư nhiên cứng rắn !

Hắn cuối cùng đã hiểu vì sao Kim Thái Hanh nổi danh, anh ta như vậy đừng nói là tiểu thụ, ngay cả hắn cũng chịu không nổi !

Kim Thái Hanh hai tay chống lên bàn, vì trọng tâm dồn hết về tay nên cơ bắp trên tay căng chặt, thoạt nhìn càng có cảm giác hữu lực. Anh ghé sát vào mặt Điền Chính Quốc, khẽ cắn môi, mỉm cười hỏi hắn: "Hửm?"

Thanh âm này chẳng khác gì cọng rơm đè chết lạc đà, Điền Chính Quốc nghe xong chân liền nhuyễn.

"Ăn ăn ăn !"

Điền Chính Quốc thật sự muốn khóc, biết vậy vừa rồi không thay quần áo. (Bởi vì thay xong vẫn phải cởi =]] )

Điền Chính Quốc nhào tới, một tay vén tạp dề một tay thò vào trong sờ loạn. Bị hắn cầm tính khí, Kim Thái Hanh tí thì trợn trắng mắt, hiển nhiên đối với bộ dáng cấp bách của Điền Chính Quốc không biết nên làm thế nào, dù gì cũng là anh trêu chọc trước, nhưng anh vốn chỉ muốn trêu đùa tình thú chút thôi, nào biết Điền Chính Quốc không hiểu phong tình như vậy.

Bây giờ không làm tới cùng cũng không được, nếu mà cự tuyệt tên này cũng rất miễn cưỡng, đứng trước dục vọng, Điền Chính Quốc có thể nói là phản ứng chân thành một cách vô sỉ.

Điền Chính Quốc hai ba nhát liền đem tạp dề vướng víu ném đi, bận rộn gấp rút châm lửa trên người Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh ôm eo hắn xoa xoa, nói: "Chậm một chút."

Điền Chính Quốc niết mông Kim Thái Hanh một phen, ôm chặt cổ anh thở hổn hển nói: "Lúc này sao mà chậm được !" Nói xong liền nhắm miệng đối phương hôn lên, đầu lưỡi thò vào dây dưa.

"Ưm... ư !"

Điền Chính Quốc thân thể run lên, hắn hưng phấn có phần khó kiềm chế, mang theo ngữ điệu cầu xin nói với Kim Thái Hanh: "Mau... Nhanh lên."

Kim Thái Hanh thò tay xuống định sờ tính khí Điền Chính Quốc, hắn theo bản năng tránh ra, ánh mắt Kim Thái Hanh lóe lóe, đành phải chuyển sang vỗ về mặt sau.

Điền Chính Quốc không chú ý tới hành động của mình, hắn run rẩy cởi quần, xoay người dán mông lên tính khí Kim Thái Hanh cọ cọ, hai tay chống bàn, eo hạ thấp, hắn đã quá quen thuộc với tư thế sát nhập từ đằng sau.

Kim Thái Hanh đặt tính khí đã cương lên kẽ mông Điền Chính Quốc, hai tay vói vào trong áo, từ bụng một đường mò đến ngực, nắm lấy hai núm vú cứng rắn xoa nắn nghiền áp. Ngón trỏ vuốt ve đầu núm một vòng, hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa nhẹ nhàng kéo ra, dẫn tới Điền Chính Quốc kinh hô một tiếng, hơi thở càng rối loạn.

Kim Thái Hanh cọ cọ tính khí trên mông Điền Chính Quốc, áp người dán lên lưng hắn, cắn cắn sau gáy, nói: "Thật sự muốn làm? Phòng bếp không có bao."

"Ư..." Điền Chính Quốc đầu ngả ra sau, dùng má cọ cọ tóc Kim Thái Hanh, hắn đè nén nội tâm xao động, thanh âm buồn bực đáp: "Làm... Nhanh lên !"

Kim Thái Hanh bỗng nhiên tách khỏi thân thể hắn, Điền Chính Quốc mất đi chỗ tựa ấm áp thì có chút sững sờ, chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu sột soạt, ngay sau đó một cỗ chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống mông.

Điền Chính Quốc người run run, liếc nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt tỏa ra hơi nước ướt át động lòng người. Kim Thái Hanh nhịn không được dán lên nắm chặt mặt hắn hôn mấy cái.

"Tại sao... trong bếp lại có gel bôi trơn?" Điền Chính Quốc bị hôn thở hổn hển, vẫn không quên nói ra sự nghi ngờ của mình.

Kim Thái Hanh dùng ngón tay đem bôi trơn chen vào kẽ mông Điền Chính Quốc, hôn hôn mặt hắn, nói: "Tiện tay vứt đó."

"Vứt... hay thật, về sau... ưm !" Điền Chính Quốc bị ngón tay xâm nhập khẽ kinh ngạc, hít sâu một hơi, nói: "Về sau để nhiều một chút... Dự bị."

Kim Thái Hanh khóe miệng nhếch nhếch, tươi cười có chút kỳ quái, nếu Điền Chính Quốc nhìn thấy nhất định sẽ nói đây là cười gian.

Kim Thái Hanh đút vào hai ngón tay, móng tay nhẹ nhàng cào vào vách ruột Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc eo đều nhuyễn, nửa người trên hầu như là tì vào bàn.

"Nhanh lên... Tiến vào !"

"Đừng nóng nảy."

Điền Chính Quốc làm sao mà nhẫn được, hắn thò tay ra sau túm lấy Kim Thái Hanh, vội la lên: "Còn không tiến vào chắc tôi bắn mất !"

Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, đút ngón tay vào sâu hơn, chậm rãi nói: "Bắn đi."

Điền Chính Quốc tâm muốn chết đều có, cảm giác Kim Thái Hanh cố ý trêu cợt hắn, nhất thời nổi giận, giãy dụa muốn đứng lên. Kim Thái Hanh sợ làm hắn bị thương, nhanh chóng rút ngón tay ra.

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc xoay mặt hắn lại, thấy hắn đang hung tợn trừng mắt nhìn mình thì không khỏi bật cười, nói: "Đột nhiên phát cáu cái gì?"

Điền Chính Quốc chỉ trừng mắt không nói lời nào, nỗ lực dùng ánh mắt biểu đạt bất mãn.

Kim Thái Hanh nghĩ nghĩ, lập tức hiểu rõ nguồn gốc cơn giận của hắn, anh lấy tính khí cọ cọ lên mông Điền Chính Quốc, cười nói: "Chút nữa mà đau em cũng đừng trách tôi."

Điền Chính Quốc trừng mắt nhìn, tựa hồ biết mình hiểu nhầm người ta, trong lòng hơi chột dạ, ánh mắt nhất thời dịu đi, cọ cọ lên người Kim Thái Hanh lấy lòng, tiến lại gần muốn hôn anh. Kim Thái Hanh được hắn hôn, không nhịn được muốn cười nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, tiếp tục làm khuếch trương cho hắn.

Đến khi cảm thấy đã đủ, Kim Thái Hanh cầm quy đầu đặt ngay hậu huyệt Điền Chính Quốc, đẩy hắn gục xuống bàn, bóp eo hắn, bất ngờ đâm mạnh một cái.

Điền Chính Quốc kêu đau một tiếng, tay chống bàn cũng run lên, tuy nhiên đau đớn chỉ trong nháy mắt bởi vì Kim Thái Hanh sau khi đâm vào lập tức ngừng lại, thấy Điền Chính Quốc mặt áp lên bàn, lông mi vẫn còn run rẩy, anh hỏi một cách ác ý: "Biết sai chưa?"

Điền Chính Quốc hừ hừ: "Ừ..."

Kim Thái Hanh cười rộ lên, cảm giác bộ dạng hắn lúc này cực kỳ đáng yêu, anh có xúc động muốn va chạm điên cuồng, khiến hắn trở nên càng đáng yêu hơn, nhưng chung quy là không đành lòng, Kim Thái Hanh vuốt ve thân thể Điền Chính Quốc, cúi đầu cùng hắn hôn môi, kiên nhẫn chờ hắn thích ứng.

Kim Thái Hanh có thể nhẫn nại, Điền Chính Quốc thì không.

Hắn chờ đến khi thích ứng được liền vội vàng tự mình động, động tác có phần không lưu loát nhưng hắn vẫn đong đưa trước sau làm cho Kim Thái Hanh cũng động theo.

Kim Thái Hanh đè Điền Chính Quốc lại, thở dài nói: "Hôm nay không đến quán ?"

Điền Chính Quốc cắn chặt răng, đáp một tiếng.

Kim Thái Hanh rút tính khí ra một nửa sau đó hung hăng đâm đi vào, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng được như mong muốn.

Hai người làm tình nhiều lần, dần dần có chút ăn ý, mỗi một động tác đều sẽ khiến đối phương dồn dập, đặc biệt là Điền Chính Quốc, bị Kim Thái Hanh làm cho dục tiên dục tử.

Đang lúc bọn họ chiến đấu kịch liệt, Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua trứng ốp la trên bàn, bỗng nhiên cảm thấy đói, nhất thời không khỏi thúc giục Kim Thái Hanh nhanh hơn.

Kim Thái Hanh lui ra ngoài, một tay ôm lấy hắn bước nhanh ra phòng khách, đặt hắn lên sô pha, sau khi tách mở hai phiến mông liền đâm vào lút cán.

Điền Chính Quốc có chút vô lực, dù sao hắn cũng đói bụng thực sự, dồn hết sức lực phối hợp với Kim Thái Hanh, cố gắng co rút tràng nhục lấy lòng anh, hi vọng anh nhanh chóng "Tước vũ khí".

Kim Thái Hanh nhìn ra ý đồ của hắn, khẽ cười, dùng tính khí ma sát nhẹ nhàng, đến điểm mẫn cảm thì cọ mạnh một cái, chính là không cho hắn thống khoái.

Điền Chính Quốc nhất thời hiểu được cái gì gọi là đâm đầu vào chỗ chết.

Thôi, đói thì đói, đói một lúc hắn vẫn có thể nhịn được.

"Buổi tối... Tôi muốn ăn tôm hùm..."

Kim Thái Hanh hung hăng đâm chọc vào điểm mẫn cảm, Điền Chính Quốc kêu oai oái, cả người run run, hắn bắn.

"Ôi... Ôi..." Đầu óc Điền Chính Quốc nhất thời ngừng hoạt động, thân thể mềm nhũn nằm trên sô pha.

Kim Thái Hanh lui ra, lật hắn lại đối diện với mình, cầm đùi hắn đặt lên vai mình, sau đó lại động thân đâm vào.

Điền Chính Quốc kêu hừ hừ, tư thế này đi vào càng sâu, hắn sau khi bắn tinh càng trở nên mẫn cảm. Kim Thái Hanh lại không mang bao, từng chút từng chút va chạm khiến hắn có cảm giác vách ruột sắp bị mài rách rồi. Hình dạng tính khí cảm giác được đặc biệt rõ ràng, nóng ướt ma sát tựa như ếch trong nồi nước sôi(??), thân thể Điền Chính Quốc bất giác rướn lên.

Hắn vừa mới bắn, tính khí vẫn chưa cương, phía sau cảm giác có chút thống khổ nhưng trong lòng lại dâng lên càng nhiều dục vọng, loại cảm giác lực bất tòng tâm này rất là mệt mỏi.

Hắn rất muốn khóc, lúc này hắn chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc giơ tay ra muốn tìm Kim Thái Hanh, tiếng thở dốc mang theo âm nức nở. Kim Thái Hanh buông chân hắn xuống, cúi người xuống cho hắn ôm, Điền Chính Quốc ôm chặt thân thể anh, ghé vào lỗ tai thì thào: "Kim Thái Hanh... Kim Thái Hanh..."

Một tiếng kêu này so với thuốc kích dục còn hữu dụng hơn, Kim Thái Hanh ôm chặt hắn, dùng lực đâm chọc vài chục cái, rốt cuộc cũng bắn ra.

Điền Chính Quốc bị trận này kích thích, tính khí run run rẩy rẩy lại dựng lên, phía sau gắt gao co rút, cao trào khoái cảm mãnh liệt sau khi hoan ái khắc sâu vào lòng thiếu chút nữa khiến hắn ngất đi.

Móng tay Điền Chính Quốc hầu như bấm vào da thịt Kim Thái Hanh, hắn tìm kiếm môi đối phương như muốn xác định gì đó, tựa hồ ngoài phương pháp dùng hết khí lực toàn thân hôn lên, hắn không biết nên làm sao.

Kim Thái Hanh không biết vì sao Điền Chính Quốc lại hôn mình nóng bỏng như vậy, chỉ cảm thấy hắn đang bất an, anh thong thả nhẹ nhàng vuốt ve lưng Điền Chính Quốc để hắn thả lỏng một ít.

Điền Chính Quốc hôn rất ác liệt, đem môi Kim Thái Hanh cắn nát, vị máu rốt cuộc cũng khiến hắn thanh tỉnh một chút, hắn nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt lộ vẻ mê mang cùng khó hiểu.

Kim Thái Hanh sờ sờ đầu Điền Chính Quốc, liếm vết máu trên môi hắn, cười cười, kéo hắn vào lòng, dán lên lỗ tai hắn nhẹ nhàng thở dài: "Tôi yêu em."

Điền Chính Quốc chôn đầu trong lòng Kim Thái Hanh, thân thể bất an vặn vẹo. Tính khi Kim Thái Hanh theo đó trượt ra, hắn hừ một tiếng, cắn lên ngực Kim Thái Hanh một ngụm, hắn khóc.

Mới đầu chỉ yên lặng chảy nước mắt, sau đó là khóc thút thít, đến khi Kim Thái Hanh phát hiện thì hai mắt hắn đã đẫm lệ mông lung.

Kim Thái Hanh nhất thời đau lòng, một bên lấy tay giúp hắn lau nước mắt, một bên an ủi nói: "Rất đau sao? Không có việc gì, để tôi xem xem."

Điền Chính Quốc lắc đầu, vẫn ôm anh, đem nước mắt nước mũi bôi hết lên người Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh không biết sao lại thế này, đành phải ôm hắn an ủi. Điền Chính Quốc cảm xúc lẫn lộn không hiểu ra sao, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

Sau một lúc lâu, Điền Chính Quốc không phát ra tiếng động, Kim Thái Hanh nâng mặt hắn lên, người này cư nhiên ngủ, khóe miệng thỉnh thoảng còn chóp chép. Kim Thái Hanh cười, hôn hôn trán Điền Chính Quốc, bế hắn về phòng.

Thời điểm Điền Chính Quốc tỉnh lại Kim Thái Hanh đã không còn ở đây. Nhìn căn phòng trống rỗng, hắn bỗng buồn bã vô cớ, trong lòng cũng giống như căn phòng này, thật vắng vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net