Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Tịch Nhan vô tri vô giác rời khỏi tập đoàn Vũ Văn, trong đầu đều là khuôn mặt Điền Chính Quốc mang theo ý cười, lúc ẩn lúc hiện làm cho cô hận không thể xé nát gương mặt ấy !

Không, cô không muốn như vậy, cô không muốn cả đời đều bại bởi Điền Chính Quốc. Có lẽ, không có Điền Chính Quốc, anh sẽ thích cô, chỉ cần Điền Chính Quốc biến mất anh rất nhanh sẽ quên nó, đến lúc đó anh sẽ phát hiện cô so với Điền Chính Quốc còn tốt hơn !

*****

Điền Chính Quốc nhìn hai người thân thiết trên sô pha, không nói gì liếc xem thường, "Phiền hai người vào phòng được không ? Nếu dạy hư cục cưng hai người bồi thường nổi không ?"

"Ách ? Anh dâu nhỏ anh từ đâu xuất hiện ?" Trịnh Hiệu Tích bị hoảng sợ, đã hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện một người, rất dọa người a !

Điền Chính Quốc ngồi xuống sô pha sờ sờ bụng, "Từ trên lầu đi xuống !" Bây giờ y đã có thói quen thích sờ bụng tuy bụng của y vẫn chưa lộ rõ.

Phác Chí Mân vẫn ở trên người Trịnh Hiệu Tích như cũ không chịu động, miễn cưỡng hỏi, "Lão đại đâu ?" Từ sau khi anh dâu nhỏ mang thai lão đại không phải đều một tấc cũng không rời sao ?

Trịnh Hiệu Tích đưa tay đẩy đẩy anh, Phác Chí Mân lại bất động, Trịnh Hiệu Tích cũng tùy ý anh.

Điền Chính Quốc nghe Phác Chí Mân nói thì vuốt bụng thở dài,"Hanh không cần tôi và cục cưng !"

"Ha ?" Khóe miệng Trịnh Hiệu Tích run run, "Anh dâu nhỏ, anh suy nghĩ quá nhiều phải không ?" Lão đại lại không cần y ? Làm sao có thể ?

Điền Chính Quốc sờ sờ bụng, thở dài một tiếng, "Thật sự ! Không thấy Hanh !"

"Không thấy lão đại ?" Phác Chí Mân nhìn Trịnh Hiệu Tích, Trịnh Hiệu Tích nhún vai, cậu cũng không biết sao lại thế này ?

"Bé cưng..." Đang nói liền thấy Kim Thái Hanh từ bên ngoài đi vào.

Điền Chính Quốc định nhào vào trong lòng anh nhưng Kim Thái Hanh lại lên tiếng ngăn cản, "Đừng tới đây !" Động tác Điền Chính Quốc dừng lại, mím môi, "Xem đi ! Tôi biết tôi và cục cưng bị ghét bỏ mà !"

Nhìn bộ dáng Kim Thái Hanh bất đắc dĩ, Phác Chí Mân nhịn không được cười ra tiếng. Sao cảm giác anh dâu nhỏ sau khi mang thai lại có bộ dáng mất trí nhớ vài phần làm người ta thật bất đắc dĩ, chẳng lẽ kia mới thật sự là y ?

Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng Điền Chính Quốc ai oán thì dịu dàng nói, "Trên người anh có mùi máu tươi, anh sợ em sẽ nôn !"

Mùi máu tươi ? Phác Chí Mân nhìn anh, "Lão đại, anh hơn nửa đêm chạy đi giết người ?"

Trịnh Hiệu Tích nghĩ nghĩ, trong mắt mang theo một tia sáng tỏ, lão đại hẳn là đi xử lý ba người kia. Người tổn thương anh dâu nhỏ, lão đại làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ ?

Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh, vừa chầm chậm đi lên lầu vừa nói nhỏ, "Cục cưng, chúng ta đi ngủ, không cần cha !"

"Ha ha... Lão đại, anh bị vứt bỏ !" Phác Chí Mân cười đến có chút đáng đánh đòn.

Kim Thái Hanh thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái. Đột nhiên nói, "Hiệu Tích, cậu về tổng bộ nghỉ ngơi vài ngày đi !"

Trịnh Hiệu Tích sửng sốt, chuyện gì liên quan tới cậu ? Về tổng bộ nghỉ ngơi ? Về tổng bộ không phải mệt chết mệt sống sao ?

"Lão đại, tôi sai rồi được không ?" Phác Chí Mân vẻ mặt ai oán. Lão đại học xấu theo anh dâu nhỏ, này vốn chính là mượn đao giết người a ! Hiệu Tích không hung hăng đánh anh mới là lạ !

Kim Thái Hanh vốn không để ý tới anh mà trực tiếp lên lầu. Trịnh Hiệu Tích trừng mắt Phác Chí Mân, một quyền vung tới, Phác Chí Mân vội vàng tránh ra "Hiệu Tích... Tôi thực sự không phải cố ý !"

*****

"Bé cưng... Em muốn làm gì ?"

Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh đi đến biệt thự bên cạnh, "Chúng ta đi xem sân huấn luyện."

Kim Thái Hanh kéo y vào trong lòng, "Em không phải đều đã xem rồi sao ?"

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nhìn anh nói, "Không phải em muốn xem, là cho cục cưng xem ! Dưỡng thai rất quan trọng biết không ?"

Kim Thái Hanh vẻ mặt bất đắc dĩ, nào có nhân tiến hành dưỡng thai như vậy chứ ? Quên đi, y vui vẻ là tốt rồi ! Hơn nữa đứa nhỏ bọn họ vốn không thể là người thường, giáo dục kia đương nhiên cũng không có khả năng giống với người thường.

Điền Chính Quốc vừa đi vừa hỏi, "Tập đoàn Vũ Văn thế nào ?"

Kim Thái Hanh vén sợi tóc của y ra sau tai, không chút để ý nói, "Sắp rồi !"

Sắp đóng cửa ! Động tác của Phác Chí Mân luôn không chậm. Tuy Phác Chí Mân nhìn qua cà lơ phất phơ nhưng thật sự rất tàn nhẫn, cũng không có mấy người chấp nhận được. Nếu không có chuyện của Trịnh Hiệu Tích, Phác Chí Mân tuy sẽ không làm trái ý Kim Thái Hanh nhưng xuống tay cũng sẽ không tàn nhẫn như vậy. Nhưng chuyện Trịnh Hiệu Tích thiếu chút nữa mất mạng hoàn toàn chọc giận anh, mặc dù Vũ Văn Lạc không phải cố ý nhằm vào Trịnh Hiệu Tích, thật sự ra tay cũng không phải anh ta nhưng anh ta cũng có phần. Có lẽ có chút giận chó đánh mèo, cũng có lẽ có chút vô tình nhưng lúc trước khi nghe tin Trịnh Hiệu Tích chết, trong lòng Phác Chí Mân rất đau. Cho dù Vũ Văn Lạc từng là anh em của anh anh cũng không thể tha thứ, hơn nữa vốn là là Vũ Văn Lạc vứt bỏ tình cảm anh em giữa bọn họ trước.

Kim Thái Hanh nhíu mày, Điền Tịch Nhan ? Nhìn về phía Điền Chính Quốc có chút hưng phấn, nhẹ giọng hỏi, "Bé cưng, Điền Tịch Nhan điện thoại, muốn nghe không ?"

Điền Chính Quốc vươn tay nhận điện thoại của anh, "Chị..."

Trong giọng nói của Điền Tịch Nhan mang theo một tia ưu sầu, "Chính Quốc, chúng ta có thể nói chuyện không ?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, chẳng lẽ Điền Tịch Nhan cũng muốn xin y giúp đỡ ? Muốn Tuyệt Thế đừng tìm tập đoàn Vũ Văn gây phiền phức ? "Được !"

Trong giọng nói Điền Tịch Nhan mang theo một tia vui sướng, "Vậy em khi nào rảnh ? Có thể đến nhà Vũ Văn không ? Lạc không cho chị ra ngoài !"

Điền Chính Quốc nhíu mày, đi nhà Vũ Văn ? Điền Tịch Nhan muốn làm cái quỷ gì ? "Ân, em sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian !"

"Vậy... Em nhanh được không ? Chị sợ tập đoàn Vũ Văn..."

"Được !"

Hết chương 121


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net