Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mân rất lễ phép nói,"Cô Tần, phòng lão đại ở lầu 3..." Cậu lời còn chưa dứt, Tần Nhu đã đi lên lầu.

Phác Chí Mân nhíu mày nhìn bộ dáng của cô, gấp như vậy, xem ra thật là vội vã muốn cùng lão đại hòa hảo như lúc ban đầu a !

Vốn hôm nay có chính sự cậu phải đến công ty, nhưng cậu nghĩ có thể xem diễn cùng Kim Thái Hanh xong rồi cùng đi công ty, nhưng không nghĩ đến Kim Thái Hanh hôm nay hiếm khi chăm chỉ, đã đến công ty.

"Bang bang bang..."

Tần Nhu nhìn qua dịu dàng nhưng tiếng phá cửa này một chút cũng không thể nói là dịu dàng,"Kim, em đã trở về !"

Tuấn Chung Quốc vốn chưa ngủ đủ, hơn nữa lại bị Kim Thái Hanh ép buộc một lần, lúc này đang ngủ thoải mái lại bị tiếng vang thật lớn như vậy, thật sự làm cho người ta không thể xem nhẹ, bất mãn lầm bầm một tiếng, từ từ nhắm hai mắt mò mò, đúng lúc mò đến áo sơ mi của Kim Thái Hanh, bộ dáng mơ mơ màng màng, ánh mắt mở một khe hở, lảo đảo đi đến cạnh cửa, mở cửa ra, bất mãn nhìn người ngoài cửa quấy rầy y ngủ.

Tần Nhu sửng sốt, như thế nào cũng không nghĩ tới trong phòng Kim Thái Hanh sẽ có nam nhân, dưới chiếc áo sơ mi khổ lớn là cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra làn da trắng nõn, trên khắp da thịt tuyết trắng kia đầy các dấu vết, trước ngực đầy đặn như ẩn như hiện, dưới chiếc áo lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo nét đỏ ửng ngủ say, hai mắt sương mù, dường như vẫn chưa tỉnh táo, bộ dáng này bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều như lửa nóng đốt khắp người.

Phác Chí Mân chậm rãi đi lên liền thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên không phải chảy nước miếng mà rất nhanh xoay người, vẻ mặt bi thương, lão đại sẽ móc hai mắt của cậu hay không ?

Tần Nhu sắc mặt khó coi đến cực hạn, mở miệng chất vấn,"Cậu là ai ?"

Tuấn Chung Quốc nhận thấy cô không có ý tốt, nhíu mày, miễn cưỡng ngáp một cái, mới hỏi,"Cô là ai a ?"

"Tôi là vị hôn thê của Kim, cậu câu dẫn vị hôn phu của tôi lại không biết tôi là ai, thật sự là chê cười !" Tần Nhu yên lặng nhìn người con trai trước mắt, trong lòng đánh giá uy hiếp của cô ta lớn như thế nào.

Tuấn Chung Quốc vô tội nháy mắt mấy cái,"Vị hôn phu của cô là ai a ?"

Tần Nhu hoài nghi y cố ý, nhưng biểu tình kia giống như thật ngốc nghếch, làm cho cô có chút hoài nghi,"Vị hôn phu của tôi đương nhiên là Kim Thái Hanh !"

"Dạ ?" Tuấn Chung Quốc nhíu nhíu mày, lại nhìn người phụ nữ trước mặt liếc mắt một cái.

Tần Nhu xác định y không biết mình, khinh thường nói,"Kim không có nói với cậu sao ? Xem ra cậu ở trong lòng anh ta cũng không quan trọng ! Tôi hiểu được đàn ông luôn không chịu nổi cô đơn, tôi không ở đây, anh ta tự nhiên sẽ tìm người khác để giết thời gian, này tôi sẽ không trách anh ta, nhưng hiện tại tôi đã trở về, cậu cũng nên rời khỏi." Nói xong tìm ở trong ví, sau đó viết một tờ chi phiếu, đưa cho Tuấn Chung Quốc, khinh miệt nói,"Đây là một trăm vạn, cầm rồi nhanh rời đi đi !"

Phác Chí Mân nhíu nhíu mày, cũng không dám quay đầu, muốn nói cái gì nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng.

Tuấn Chung Quốc đưa tay tiếp nhận tờ chi phiếu kia, ngây ngốc hỏi,"Một trăm vạn rất nhiều nha ?" Thứ lỗi cho y, y thật sự không biết, y sau khi mất trí nhớ cũng rất ít khi ra ngoài, quần áo gì đều là Kim Thái Hanh giúp y chuẩn bị, y không mua qua cái gì, mơ hồ biết một trăm vạn này hẳn là hơi nhiều.

Tần Nhu nhìn y trong mắt nghi hoặc, hiểu được cậu ta không phải đang trêu đùa mình, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ nam nhân này là đứa ngốc sao ? Trong miệng lại khinh thường như cũ nói,"Đủ cho cậu dùng một thời gian !"

Tuấn Chung Quốc vẫn còn nghiên cứu tờ chi phiếu kia, Tần Nhu tiếp tục nói,"Tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là nhận lấy..."

Cô ta còn chưa nói xong, Tuấn Chung Quốc liền gật gật đầu,"Được."

Tần Nhu vui vẻ, không nghĩ tới nam nhân này giải quyết dễ như vậy, Phác Chí Mân lại nhịn không được nhíu mày, trong lòng có chút phẫn nộ, chẳng lẽ anh dâu nhỏ cũng có thể là người vì tiền phản bội lão đại sao ?

Trong lúc nhất thời, cậu cũng không quản được nhiều như vậy, xoay người, lạnh lùng nhìn Tuấn Chung Quốc, chất vấn,"Anh một chút cũng không để ý lão đại có thể khổ sở hay không sao ?" Chỉ một trăm vạn, giá trị con người lão đại cư nhiên chỉ trị giá như vậy sao ?

Phác Chí Mân càng nghĩ càng tức giận nhưng lại nghe thấy Tuấn Chung Quốc rất vô tội, thật nghi hoặc hỏi,"Tôi kiếm tiền, Hanh vì sao sẽ khổ sở ?"

Phác Chí Mân nhìn y bộ dáng nghi hoặc, nghĩ y cá tính có chút mơ hồ, thử hỏi,"Anh có nghe rõ cô ta nói cái gì không ? Nhận một trăm vạn này, anh phải rời khỏi lão đại."

Tuấn Chung Quốc không chút nào đỏ mặt nói,"Nhưng tôi chỉ đáp ứng cô ta nhận lấy tiền, không đáp ứng cô ta phải rời khỏi Hanh a !"

Nhìn y biểu tình vô cùng vô tội, Phác Chí Mân rút khóe miệng thật mạnh, hóa ra anh dâu nhỏ không chỉ là tiểu ác ma mà bụng còn đầy đen tối, chỉ lấy tiền không làm việc, so với xã hội đen còn đen hơn a !

Tần Nhu nghe được lời của y thoáng chốc đen mặt, nổi giận nói,"Tiện nhân cậu cư nhiên dám đùa giỡn tôi !"

Tuấn Chung Quốc sắc mặt lạnh lùng, Phác Chí Mân cũng đã chống lại trước,"Cô Tần, chú ý lời nói của cô !"

"Hừ ! Cậu ta câu dẫn vị hôn phu của người ta, không phải tiện nhân thì là cái gì ? Cậu giúp đỡ cậu ta như vậy, không phải cũng là cùng một phe với cậu ta chứ ?" Tần Nhu khinh thường nhìn Phác Chí Mân, chẳng qua là thủ hạ của Kim Thái Hanh mà thôi, ở trong mắt cô liền giống như hạ nhân, một hạ nhân cư nhiên cũng dám cùng cô hô to gọi nhỏ !

Kim Thạc Trân nghe tiếng ồn ào, lên lầu thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày hỏi,"Xảy ra chuyện gì ?"

Tuấn Chung Quốc thấy cậu liền ủy khuất cáo trạng,"Tiểu Trân, tiện nhân này mắng em !"

Kim Thạc Trân nhíu mày,"Ở đâu học được những lời này ?"

Tuấn Chung Quốc chỉa chỉa Tần Nhu,"Cô ta mắng em như vậy !" Ngẩng đầu đáng thương nhìn cậu, ý trong mắt là "Anh nhất định phải chủ trì công đạo cho em !"

Kim Thạc Trân vô cùng không vui nhìn Tần Nhu, giọng nói có chút lạnh,"Cô Tần, nơi này không phải Tần gia, xin cô nên tôn trọng một chút !"

Tần Nhu giận không thể kiềm, cô mới là nữ chủ nhân nơi này, những người này cư nhiên đều giúp đỡ tiện nhân này ! "Được lắm ! Nhìn không ra a ! Ngoài mặt một bộ dáng vô tội, cư nhiên câu dẫn nhiều người như vậy, thật sự chẳng biết xấu hổ !"

Tuấn Chung Quốc thật sự tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Nhu, không chút nào che giấu sát ý.

Kim Thạc Trân cũng không biết thực lực của y, nhìn y đột nhiên thay đổi, trong lòng một trận lo lắng, vội vàng lắc lắc y,"Quốc nhi, em làm sao vậy ?"

Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu nhìn anh trong mắt lo lắng, sắc mặt hơi dịu đi một chút, lắc đầu nói,"Em không sao."

Tần Nhu bị ánh mắt của y khóa chặt, đáy lòng nhịn không được phát lạnh, hai chân run run, sắc mặt trắng bệch. Tuấn Chung Quốc thu hồi tầm mắt, cô mới từ từ bình tĩnh, nhưng nghĩ mình cư nhiên bị tiện nhân này dọa, vốn tức giận cuồn cuộn càng không thể kiềm chế thêm, hai bước đi đến bên người Tuấn Chung Quốc, vươn tay muốn cho y một cái tát.

Lãnh Nguyệt Tâm đúng lúc lên lầu thấy một màn này, vốn muốn lên trước ngăn cản nhưng lại không biết vì sao đột nhiên do dự.

"Ầm"

Tuấn Chung Quốc bắt lấy cổ tay của cô ta vung lên, Tần Nhu bị ném ở cầu thang, không thể điều khiển lăn từ cầu thang xuống.

Kim Thái Hanh vốn muốn đi tham gia một hội nghị quan trọng, thảo luận hợp đồng hợp tác lần này nhưng nửa đường lại được đối phương báo trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, hội nghị lùi lại, cho nên anh nửa đường liền trở về, đúng lúc thấy một màn này.

Tầm mắt dừng lại trên người Tần Nhu thê thảm trong một lát, sau đó lại dừng trên người Tuấn Chung Quốc, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Hết chương 26.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net