Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thạc Trân dừng tay lại, thở dài một tiếng, cậu có lẽ không biết đám phụ nữ kia là ghen tị bộ dáng cậu xinh đẹp mới có thể xa lánh cậu đi ! Trong lòng suy nghĩ nếu không thì đem đám phụ nữ kia đổi thành đàn ông ? Quyền này thì anh vẫn có ! Nhưng mà kia càng không được, nhìn cậu trai trước mắt như búp bê, nếu đều đổi thành đàn ông thì không phải đều làm đồ ăn cho cậu à ?

"Tiểu Trân..." Tuấn Chung Quốc rầu rĩ gọi hồn của anh về, bĩu môi bất mãn nhìn anh, biết là anh chỉ an ủi cậu thôi !

"Quốc nhi ..."

Tuấn Chung Quốc hít hít mũi, ngắt lời anh,"Anh không cần an ủi tôi, dù sao tôi cũng không phải rất khó chịu !"

Mắt rưng rưng lại quật cường không cho nó rơi xuống, bộ dáng đáng thương kia làm cho Kim Thạc Trân lắc đầu bật cười, như vậy còn nói không khó chịu, suy nghĩ một chút nói,"Từ nay cậu đi theo bên người tôi là được, không cần lại ở cùng một chỗ với những người đó !" Tuy rằng anh có đặc biệt dặn dò qua nhưng anh vẫn là sợ đám phụ nữ kia lại tìm cách làm khó y !

"Vì sao ?" Tuấn Chung Quốc khó hiểu nhìn anh, như bây giờ tốt lắm a !

"Tôi sợ cậu bị người ta bắt nạt !" Anh thật sự là xem cậu trai đáng yêu này như là em trai của mình rồi, tuy rằng thân thế của y rất khả nghi !

"Tôi mới không bị người ta bắt nạt !"

"Phải không ?" Thật sự là ngốc mà ! Bây giờ ở chỗ này thấy cậu lại liên tưởng đến vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy nữ giúp việc kia cười gian, anh chỉ biết cậu trai ngốc này bị người ta bắt nạt !

Tuấn Chung Quốc đột nhiên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, chớp mắt to ngập nước hỏi,"Tiểu Trân, đi theo anh có thể lười biếng hay không ?"

"Ha ha..." Kim Thạc Trân trên mặt xuất hiện ý cười mà gật đầu,"Có thể !"

"Vậy được rồi ! Tôi từ nay sẽ theo anh lăn lộn, anh cần phải che chở cho tôi thật tốt!"

"Hử ?" Kim Thạc Trân nhíu mày,"Những lời này làm sao mà học được ?"

Tuấn Chung Quốc khó hiểu sờ sờ đầu,"Tôi nói sai rồi sao ? Trên tivi đều là nói như vậy a !"

Kim Thạc Trân buồn cười lắc đầu, anh mấy ngày nay sớm đã biết đến năng lực học tập của y cao bao nhiêu rồi ! Cũng có lẽ trước khi cậu mất trí nhớ vốn đã như thế, đối với thân thế của y anh rất ngạc nhiên, chỉ dựa vào việc Kim Nam Tuấn tra không ra thân thế của cậu cũng đủ để chứng minh thân thế của cậu không đơn giản, hy vọng không phải kẻ thù càng tốt !

"Quốc nhi, tôi còn có việc, cậu trước xuống dưới chơi một chút đi, không cần nghe lời những người kia !"

"Nga, được !" Ngoan ngoãn mà gật đầu, dọc theo thang xoay tròn mà đi xuống, tấm lưng kia rất nhanh biến mất, hiển nhiên đã quên vừa mới mất hứng !

Kim Thạc Trân đưa tay gõ gõ cửa, sau khi được sự chấp thuận, mới mở cửa ra rồi đi vào.

"Vân Môn ?" Kim Thái Hanh vừa mặc áo khoác tây trang lên người vừa nói,"Để cho Phác Chí Mân đi giải quyết, cậu ta cùng Vân Thiên quan hệ không phải tốt lắm sao ?"

"Vâng !"

Kim Thạc Trân đang muốn đi ra ngoài lại bị Kim Thái Hanh lên tiếng gọi lại,"Về sau để cho người Tuấn Chung Quốc kia hầu hạ cho tôi là được, những người khác không có việc gì không cho phép lên lầu hai !"

"Ách..." Kim Thạc Trân có chút kinh ngạc, ông chủ cư nhiên nhớ rõ tên Quốc nhi ? Nhưng anh vừa mới nói với y, bây giờ lại để cho cậu ấy đi chăm sóc ông chủ, tiểu tử kia có thể giận anh hay không a ?

"Có vấn đề ?"

Kim Thạc Trân phục hồi tinh thần lại,"Ách... Không có !"

*****

"Cốc cốc..." Tuấn Chung Quốc nhàm chán nằm ở trên giường lăn lộn, nghe được tiếng đập cửa, hai mắt sáng ngời, chạy ra cửa còn chưa có thấy rõ ngoài cửa là ai liền cao hứng hô,"Tiểu Trân..."

"Rất nhàm chán sao ?"

Tuấn Chung Quốc gật gật, cũng không có người cùng y nói chuyện, có một chút nhàm chán.

"Ân... Cái kia... Quốc nhi..."

Tuấn Chung Quốc con ngươi trong suốt thấy đáy nhìn thẳng anh, thấy anh nửa ngày cũng nói không ra một câu, đột nhiên hỏi,"Tiểu Trân, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không ?"

"Khụ khụ..." Kim Thạc Trân thiếu chút nữa bị nước miếng làm cho bị sặc, nhìn vẻ mặt chăm chú trên gương mặt nhỏ nhắn của Tuấn Chung Quốc, thanh thanh cổ họng, mới hỏi,"Vì sao hỏi như vậy ?"

"Bởi vì tối hôm qua trong phim truyền hình..."

"Ngừng!" Sao lại là tivi ? Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia mang theo chút ngây thơ, Kim Thạc Trân nói rõ,"Quốc nhi, ông chủ muốn cậu hầu hạ anh ta, cậu muốn không ?" Nếu cậu không muốn, anh có thể đi nói với ông chủ, ông chủ tuy rằng lãnh khốc nhưng đối với thủ hạ người vẫn rất tốt !

Tuấn Chung Quốc cau mày, có chút khó hiểu nói,"Nhưng mà... anh ấy không phải rất chán ghét tôi sao ?"

Kim Thạc Trân nhíu mày, Quốc nhi vẫn nói ông chủ chán ghét cậu nhưng xem như anh thấy thì chưa hẳn, ít nhất cái gọi là chán ghét kia không phải chỉ nhằm vào y, nếu không thì y sao có thể còn sống được tốt chứ, còn nghênh ngang mà xuất hiện trong biệt thự ! "Vậy Quốc nhi cậu đồng ý hay không ?"

Tuấn Chung Quốc cau mày, đưa tay kéo kéo tóc, sau đó gật đầu, anh thu lưu cậu, cậu đương nhiên hẳn là báo đáp anh, nếu anh không chán ghét cậu, cậu cũng không thấy anh liền trốn rất xa như vậy, bây giờ anh để cho cậu đi hầu hạ, đó là không chán ghét cậu phải không ?

Kim Thạc Trân nhìn cậu đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười, trong lòng rùng mình, hoài nghi nhìn kỹ cậu, sau đó cẩn thận hỏi,"Quốc nhi, cậu không phải là yêu ông chủ chứ?" Nghìn vạn lần không nên a ! Ông chủ căn bản là không có tim, nếu Quốc nhi yêu anh cuối cùng khẳng định sẽ bị thương tích đầy mình !

Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ, mà Kim Thạc Trân tâm một chút một chút trầm xuống, tiểu tử ngốc này thật sự sẽ không...

Ngay khi Kim Thạc Trân muốn khuyên cậu nên buông tay thì Tuấn Chung Quốc nghiêm túc nói,"Không thương, bất quá tôi thích anh ấy !"

Kim Thạc Trân nhíu mày nhìn y, vô cùng hoài nghi mà hỏi,"Cậu phân rõ ràng cái gì là thích cái gì là yêu sao ?"

Tuấn Chung Quốc giơ giơ cằm lên, trên gương mặt nhỏ nhắn tất cả đều là kiêu ngạo,"Tôi đương nhiên phân rõ, tối hôm qua trong phim truyền hình kia nói..."

"Ngừng !" Kim Thạc Trân có chút không biết nói gì, như thế nào lại là phim truyền hình ? Tiểu tử kia bây giờ đơn thuần như vậy, anh thật đúng là sợ phim truyền hình này dạy hư cậu thôi !

Kim Thạc Trân nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc nên để cho Quốc nhi đi tiếp cận ông chủ hay không ? Ông chủ quyến rũ như vậy, nếu Quốc nhi bất tri bất giác yêu ông chủ, kia lỗi của anh không phải lớn lắm sao ?

"Tiểu Trân, anh không cần lo lắng cho tôi, tuy rằng tôi không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng tôi rất thông minh !"

"Phốc..." Kim Thạc Trân bật cười,"Có người tự khen mình như vậy sao ?"

Tuấn Chung Quốc khóe miệng giơ lên, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta yêu mến, lại hỏi ra một vấn đề không liên quan,"Tiểu Trân, anh nói xem anh có thể là anh trai tôi thất lạc nhiều năm hay không ?"

"Ân ? Vì sao hỏi như vậy ?" Anh từ nhỏ là cô nhi, nếu cậu thật là em trai của anh, anh ngược lại không loại trừ !

Tuấn Chung Quốc liếc mắt nhìn anh, bộ dáng như anh rất ngốc mà nói,"Phim truyền hình đều là diễn như vậy !"

Kim Thạc Trân là hoàn toàn hết chỗ nói rồi,"Về sau không nên xem phim truyền hình !"

"Vì sao ? Tôi thích xem a !"

Kim Thạc Trân lắc đầu,"Quên đi, tôi còn phải nói cho cậu biết những chuyện cậu cần làm !"

Hết chương 4.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net