Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mân lắc lắc chuẩn bị trở về văn phòng của mình, Lục Vân sau một lúc giật mình sững sờ, vội vàng kêu anh hỏi,"Phó tổng tài, tổng tài anh ta, là có ý gì ?"

"Ân ?" Phác Chí Mân nghĩ nghĩ, nhớ lại Kim Thái Hanh bỏ lại một chữ cuối cùng kia, nhịn không được nở nụ cười,"Lão đại là bảo cậu pha sữa đem vào !" Đây là anh dâu nhỏ muốn uống, cậu cười cũng không phải vì vậy, mà là lão đại dưới sự quản thúc của anh dâu nhỏ, cư nhiên bỏ qua cà phê yêu nhất, thay đổi uống sữa ! Trước kia sao không phát hiện lão đại còn có tiềm chất bị vợ quản nghiêm đây !

Nhìn Phác Chí Mân rời đi, Lục Vân ngẩn người, sữa ? Thấy thế nào Kim Thái Hanh cũng không giống người uống sữa a ? Lắc đầu, hướng đến phòng trà, nghiêm túc hoàn thành việc cấp trên trực tiếp dặn dò nhưng lại phát hiện phòng trà không có sữa, lại vội vàng dặn người làm tạp vụ đi mua.

Trở lại vị trí của mình, nhìn cửa đóng chặt kia, nghĩ hay là một lát lúc đưa sữa vào nhân tiện báo cáo lịch trình là được.

Lục Vân là Lăng Vi An sau khi bị ném ra Tuyệt Thế, thư ký mới tuyển dụng, bộ dáng khoảng chừng 20 tuổi, không có nhiều kinh nghiệm công tác nhưng có thể trở thành thư ký Kim Thái Hanh, năng lực tự nhiên không thể xem nhẹ.

...

Tuấn Chung Quốc nhìn về phía chồng ảnh chụp kia, trên ảnh chụp hai người vô cùng thân thiết dán vào nhau. Vừa nhìn chính là đang hôn môi, đúng là một màn Vũ Văn Cận muốn hôn y, pô ảnh bắt được vừa khéo.

Tuấn Chung Quốc nhìn sắc mặt Kim Thái Hanh âm trầm, sau đó cúi đầu, mím môi không nói lời nào, trong lòng có một thanh âm đang không ngừng nói, nếu anh không tin tưởng y, y sẽ không thương anh nữa ! Tuy rằng nghĩ đến phải rời khỏi anh trong lòng y rất khó chịu rất khó chịu nhưng y vẫn quyết định nghe thanh âm từ trái tim.

Thấy y cái gì cũng không nói, Kim Thái Hanh trong lòng lửa giận càng tăng lên,"Tuấn Chung Quốc !"

Anh lại hung dữ với y ! Tuấn Chung Quốc ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt hồng hồng, nhìn qua rất đáng thương, Kim Thái Hanh trong lòng đau nhói, vừa muốn nói gì đã thấy y quay đầu liền hướng chạy ra ngoài.

Chết tiệt ! Y lại muốn chạy !

Tuấn Chung Quốc còn chưa kịp kéo cửa ra liền bị Kim Thái Hanh bắt được, thuận thế đem y đặt ở cánh cửa, trong mắt Kim Thái Hanh tỏa ra lửa giận hừng hực, trong ngực không ngừng phập phồng, có thể nhìn ra được, tức giận đến không nhẹ!

Tuấn Chung Quốc rụt lui cổ, khụt khịt mũi, ủy khuất quát,"Anh buông ra, em không muốn gặp lại anh nữa !"

Kim Thái Hanh cắn chặt răng, kiềm lửa giận trong lòng, anh sợ mình một khi kiềm chế không được sẽ làm y bị thương. Nhưng Tuấn Chung Quốc cũng rất không sợ chết quát,"Anh tránh ra, em không thương anh, anh tránh ra !"

Kim Thái Hanh cương một chút, chậm rãi buông y ra, trong mắt tất cả đều là đau lòng, y sao có thể dễ dàng nói ra không thương anh ?

Tuấn Chung Quốc nhìn anh bộ dáng thương tâm, trong lòng đau nhói, nước mắt lạch cạch rơi xuống, đưa tay ôm lấy anh,"Hanh, anh đừng như vậy, em không phải cố ý, xin lỗi..." Thấy Kim Thái Hanh không phản ứng, Tuấn Chung Quốc khóc càng thêm thương tâm,"Ô ô..." Cuối cùng dứt khoát buông anh ra, ngồi xổm xuống mặt đất rút người lại, ô ô nức nở.

Kim Thái Hanh nhìn y một cái, không chịu được đau lòng, vẫn là đưa tay đem y ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng y nhưng không mở miệng dỗ y.

Tuấn Chung Quốc hoảng hốt cầm áo của anh,"Hanh, anh có phải không cần em không ?"

Kim Thái Hanh thật không biết nên khóc hay nên cười, không phải y muốn rời khỏi anh sao ? Thấy anh không nói gì, Tuấn Chung Quốc rầu rĩ buông tay ra, chậm rãi ngừng tiếng khóc.

Kim Thái Hanh nhìn về phía y đã thấy y sững sờ, ánh mắt giống như đứa nhỏ lạc đường mờ mịt bất lực, trong lòng căng thẳng, đau đớn từng chút từng chút lan ra, anh biết rõ y thương anh, sao còn đi so đo lời nói nóng giận của y ! Tự trách ôm chặt y, dịu dàng nói,"Bé cưng, anh không phải không cần em, ngoan, đừng như vậy, anh sẽ đau lòng."

"Ô ô... Hanh bắt nạt em..." Tuấn Chung Quốc ôm anh lại bắt đầu khóc.

Kim Thái Hanh thở dài một hơi nhẹ nhõm, bộ dáng y vừa rồi thật sự dọa đến anh,"Là anh không tốt." Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt y,"Ngoan, đừng khóc."

Tuấn Chung Quốc cọ cọ bàn tay anh, ôm chặt thắt lưng của anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong lòng anh. Kim Thái Hanh vỗ nhẹ lưng y, lại bắt đầu hỏi tội,"Anh không phải đã nói không cho phép nghĩ rời khỏi anh sao ?"

Tuấn Chung Quốc đuối lý rụt cổ, sau đó lại hùng hồn nói,"Là anh trước không tin em !"

Kim Thái Hanh sửng sốt một chút mới hiểu được hóa ra y lại muốn chạy là vì nguyên nhân này. Ôm y ngồi xuống trên sô pha, bất đắc dĩ nói,"Anh không phải không tin em."

Tuấn Chung Quốc nhìn anh một lúc lâu, móm miệng, lên án nói,"Vậy anh còn hung dữ với em, em đã nói không hung dữ với em, kết quả mỗi lần đều như vậy !"

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ nói,"Ai bảo em mỗi lần đều chọc tức anh ?"

"Em nào có ?"

"Không có sao ? Là ai nói không thương anh ?"

Được rồi ! Là y ! Tuấn Chung Quốc dũng cảm thừa nhận sai lầm,"Rất xin lỗi... Em lần sau sẽ không nói..."

Này không tệ lắm! Vừa lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của y, liếc mắt chồng ảnh chụp kia, trong mắt phát lạnh, nhìn về chàng trai nhỏ trong lòng, nguy hiểm híp mắt,"Nói chuyện gì đã xảy ra ?"

Tuấn Chung Quốc hơi sợ rụt cổ, thật cẩn thận nói,"Chính là lúc em đi gặp người phụ nữ xấu xa kia, không cẩn thận lạc đường..." Y căn bản tìm đường không ra.

Kim Thái Hanh nhìn y một cái, ý bảo y tiếp tục,"Sau đó đúng lúc gặp người kia." Chỉ chỉ chồng ảnh, đến bây giờ y cũng chỉ biết Vũ Văn Cận là tên biến thái mà thôi, căn bản không biết cậu tên là gì.

Nhìn mặt Kim Thái Hanh không chút thay đổi, thành thật nói rõ,"Sau đó em ngồi xe cậu ta đến quán cà phê, lúc trở về lại gặp cậu ta, liền lên xe cậu ta nhưng tên biến thái đó lại bảo em làm bạn trai cậu ta, còn muốn hôn em..." Nhìn sắc mặt Kim Thái Hanh càng lúc càng khó coi, vội vàng nói,"Cậu ta không có hôn được, hơn nữa em đã đánh cậu ta !"

Kim Thái Hanh trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, lại gặp cậu ta ? Anh cũng không biết là có thể trùng hợp như vậy, đi đến chỗ nào cũng có thể tình cờ gặp ! Còn có biến thái là chuyện gì xảy ra ? "Lại bảo em làm bạn trai cậu ta", nói cách khác không chỉ có một lần ?

"Bé cưng, em lúc nào thì quen cậu ta ?" Theo lý thuyết, y không có cơ hội quen lung tung người mới đúng.

Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn nói,"Chính là lần trước lúc đến học viện Già Đế, đụng trong toilet, anh nói có phải biến thái không ? Còn có a ! Cư nhiên thấy em liền bảo em làm bạn trai cậu ta, em cảm thấy cậu ta có thể là bệnh thần kinh rồi !" Vẻ mặt của y rất nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang hại người, y thật có hoài nghi như vậy !

Hết chương 45


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net