Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Mân vẫn thoải mái nhưng Trịnh Hiệu Tích lại cảm thấy không được tự nhiên. Anh sao có cảm giác anh dâu nhỏ muốn tác hợp anh và Chí Mân thành một đôi thế này ? Hay... là do anh nghĩ quá nhiều ?

"Phác Chí Mân, cậu sao lại dễ tức giận như vậy ?" Bây giờ là vấn đề liên quan đến tánh mạng có biết không ? Anh không hy vọng Viên Viên có chuyện gì. Trịnh Hiệu Tích nhíu mày, đưa tay muốn giật lại.

Phác Chí Mân nghiêng người tránh thoát, trầm mặt quát,"Trịnh Hiệu Tích ! Coi chừng tôi trở mặt !"

Trịnh Hiệu Tích rút tay về nhíu mày nhìn cậu ta, anh cảm thấy càng ngày càng không hiểu Phác Chí Mân suy nghĩ cái gì a ?

"Tôi trở về phòng !" Phác Chí Mân tức giận trừng mắt Trịnh Hiệu Tích một cái rồi xoay người bước đi.

Trịnh Hiệu Tích sờ sờ mũi, rất khó hiểu,"Mẫn Doãn Kỳ, Chí Mân làm sao vậy ?"

Mẫn Doãn Kỳ nhìn anh một cái, âm thanh lạnh lùng,"Cậu còn không biết thì tôi làm sao có thể biết ?"

Trịnh Hiệu Tích nhíu mày,"Tôi sao cảm thấy cậu ta càng ngày càng kỳ quái ? Cậu có cảm giác này không ?"

Mẫn Doãn Kỳ đứng lên, từ từ nói,"Tôi đối với cậu ta không có cảm giác !" Sau đó cũng trở về phòng.

"Phốc... Ha ha..." Điền Chính Quốc nhịn không được cười ra tiếng,"Ngô... Hanh... Đau bụng..." Thật là buồn cười, thật là một đám kẻ dở hơi !

Kim Thái Hanh đưa tay xoa bụng giúp y, trong mắt cũng lộ ra mỉm cười. Không thể trách Trịnh Hiệu Tích trì độn, dù sao làm anh em cũng đã hơn mười năm, đột nhiên có chút thay đổi cậu ta phản ứng không kịp cũng rất bình thường.

Kim Ái Nhi lắc đầu thở dài nói,"... Anh, ngay cả em cũng đã nhìn ra !" Phác Chí Mân vốn không muốn che giấu cái gì nhưng vì sao anh lại trở nên trì độn như vậy chứ ? Hay anh vốn đã trì độn như vậy ? Kim Ái Nhi rất nghi ngờ.

Viên Viên nhìn về phía cô, vẻ mặt khó hiểu,"Nhìn ra cái gì ?"

Tốt ! Lại thêm một tên trì độn.

Trịnh Hiệu Tích cũng nhìn về phía Kim Ái Nhi, trong mắt mang theo nghi ngờ, rõ ràng đang chờ cô giải thích.

Điền Chính Quốc đột nhiên lên tiếng,"Ái Nhi, cô và Viên Viên về phòng trước đi ! Cẩn thận một chút !"

"Được !" Kim Ái Nhi kéo Viên Viên đi. Anh không thể trách em a, là anh dâu nhỏ không cho nói." Kỳ thật cô cũng rất muốn xem kịch a !

"Hanh... mình đi thôi !" Nghe vậy, Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc đi về phòng.

Danny · Rock không thú vị nhìn Trịnh Hiệu Tích một cái rồi cũng đi, Trịnh Hiệu Tích không nói gì trừng mắt nhìn, anh biến thành tên ngốc sao ? Sao có cảm giác như chỉ mình anh chẳng hay biết gì ?

Trịnh Hiệu Tích cau mày đi về phòng, thật sự là nghĩ mãi cũng không rõ sao lại thế này. Vừa mở cửa phòng ra lại ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhìn Phác Chí Mân ngã trái ngã phải ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một chai rượu, Trịnh Hiệu Tích sắc mặt trầm xuống. Trực tiếp xách anh lên và đấm một quyền,"Phác Chí Mân, cậu muốn chết có phải không ?" Trong tình huống hiện nay cũng dám uống say như chết, không phải muốn chết thì là gì ?

Phác Chí Mân lau khóe miệng, trong lòng oán giận, xuống tay nặng như vậy làm gì ? Cơ thể mềm nhũn tựa vào người Trịnh Hiệu Tích, đau khổ nói,"Hiệu Tích... tôi rất khó chịu...... cậu giúp tôi có được không ?"

Trịnh Hiệu Tích vẻ mặt buồn bực, anh cảm thấy Phác Chí Mân thất tình, so với Phác Chí Mân anh còn đau khổ hơn. Không chỉ bị cậu ta đánh mà ngay cả toàn bộ rượu trân quý cũng bị mất sạch. Còn nói cái gì muốn ôm một cái để tìm an ủi, lấy vai của anh để gối đầu, hại bả vai anh bây giờ vẫn còn đau nhức. Bây giờ lại uống say như chết, anh không giúp cũng phải giúp, tình huống hiện nay nếu bỏ lại một mình cậu ta, dù có chết như thế nào cũng không biết.

Phác Chí Mân mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh, rất thương tâm hỏi,"Hiệu Tích... Ngay cả cậu cũng không muốn giúp tôi sao ?" Nói xong liền buông tay ra, lay động một cái liền ngã về bên trái. Trịnh Hiệu Tích vội vàng kéo cậu ta lại, tức giận quát,"Cậu cẩn thận một chút !..."

Phác Chí Mân đưa tay ôm lấy anh, cằm cọ trên vai anh, hừ hừ hai tiếng "Hiệu Tích... Cũng là cậu tốt với tôi nhất !"

Trịnh Hiệu Tích xem thường, đột nhiên gian trá cười cười,"Chí Mân, tôi tốt với cậu nhất có phải không ?" Vừa nói chuyện vừa đưa tay sờ sờ bên hông cậu ta rồi lấy ra đồng hồ từ trong túi quần âu, lại nhanh chóng rút tay về.

Trong mắt Phác Chí Mân lóe lên một tia sáng, khóe miệng giơ lên. Biết nhất định không có chuyện tốt nhưng vẫn gật gật đầu, nghiêng đầu liền hôn lên mặt anh một cái, ha ha cười nói,"Đây là thưởng cho nga..."

Trịnh Hiệu Tích đen mặt, người này sẽ không cho rằng anh là người phụ nữ nào chứ ? Không nên tức không nên tức ! Đưa tay vỗ vỗ ngực kết quả lại ôm lấy lưng Phác Chí Mân, Trịnh Hiệu Tích dừng lại động tác, hít một hơi thật sâu, tiếp tục dụ dỗ,"Chí Mân... Cậu còn nhớ cậu lấy rượu của tôi uống hết không ?"

Phác Chí Mân ngầm xem thường, giống như nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới gật gật đầu, Trịnh Hiệu Tích cười cười, tiếp tục nó,"Cậu xem cậu lâu như vậy cũng chưa đền cho tôi, có phải là cậu không đúng không ?"

"Uh" Phác Chí Mân đồng ý gật đầu rồi đột nhiên ngã về phía sau, ngã xuống sô pha vô tình kéo Trịnh Hiệu Tích ngã theo, thật không khéo môi lại chạm môi. Có kinh nghiệm lần trước nên Trịnh Hiệu Tích rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, đẩy Phác Chí Mân ra, đang muốn đánh cậu ta hai quyền lại phát hiện cậu ta đang ngủ.

Sắc mặt Trịnh Hiệu Tích rất khó coi, sao sớm không ngủ trễ không ngủ lại cố tình ngủ vào lúc này ? Này không thể được ! Anh đưa tay ôm lấy hai vai của Phác Chí Mân mà lay,"Chí Mân... Không cho phép ngủ... nói cho xong rồi hãy ngủ tiếp..."

Phác Chí Mân thấy anh hoàn toàn đã quên nụ hôn kia nên tâm tình liền tốt, mơ mơ màng màng tỉnh lại trong sự lay động của anh,"Hiệu Tích ?"

Nhìn cậu ta vẻ mặt mê man, Trịnh Hiệu Tích nhíu mày, cậu ta sẽ không đem lời vừa mới nói quên sạch hết chứ ? Lúc nãy nói thế nào rồi nhỉ ? Đúng rồi, là cậu ta không đúng !

"Khụ khụ..." Trịnh Hiệu Tích hắng giọng, tiếp tục nói,"Nếu là cậu không đúng vậy có phải nên tỏ ý chút không ? Nếu không thì đền gấp đôi là được !"

Nói xong mở to đôi mắt tròn nhìn Phác Chí Mân không chớp mắt. Đây là mấu chốt a ! Trong lòng không ngừng thúc giục mau nói được, một chút cũng không chú ý tới tư thế giữa hai người có bao nhiêu ái muội.

Phác Chí Mân cố gắng nín cười, vẻ mặt mê man gật đầu. Trịnh Hiệu Tích nhịn không được nhíu mày, gật đầu không được a ! Không có chứng cớ, chờ cậu ta tỉnh lại nhất định sẽ quỵt nợ !

Đang suy nghĩ nên dùng biện pháp gì khiến cậu ta mở miệng thì Phác Chí Mân lại hiểu ý mở miệng phun ra một chữ,"Được"

Trịnh Hiệu Tích thở phào nhẹ nhõm, ấn nhẹ lên đồng hồ đeo tay, vẻ mặt gian kế thực hiện được. Sau đó muốn đứng lên nhưng lại không được vì Phác Chí Mân đang ôm thắt lưng của anh.

Hiện tại Trịnh Hiệu Tích tâm tình tốt đương nhiên không so đo cái gì với cậu ta, chỉ lo chuyển cậu ta lên giường. Phác Chí Mân ôm anh không buông tay, anh cũng tùy ý cậu ta.

Phác Chí Mân âm thầm nhếch môi, tâm tình đang vui nhưng tiếng chuông di động của Trịnh Hiệu Tích lại không đúng lúc vang lên, khiến Phác Chí Mân nhịn không được nhíu mày, trong lòng có chút nghiến răng nghiến lợi, tốt nhất đừng nên là cái cô Viên Viên kia !

Nhưng hiển nhiên là ông trời không có nghe thấy tiếng lòng của cậu,"Viên Viên..." đúng lúc Trịnh Hiệu Tích bật ra hai chữ này.

Một nơi khác Viên Viên rất khó xử nhìn về phía Kim Ái Nhi, ánh mắt dò hỏi,"Thật sự phải gạt anh Hiệu Tích sao ?" Cô cảm thấy trong lòng bất an a !

Kim Ái Nhi ở một bên nói rất nhỏ,"Tôi không phải đã nói rồi sao ? Này không phải gạt, chị thật sự bị thương không phải sao ?"

Viên Viên nhìn sang ngón tay cái có miếng dán, chỉ là lúc gọt trái cây không cẩn thận cô bị đứt tay mà thôi a !

Ánh mắt Kim Ái Nhi thúc giục cô nói mau, nói càng nghiêm trọng càng tốt !

Trong phòng có hai người đàn ông khác đang đánh cược, Danny · Rock rất tin tưởng nói,"Trịnh Hiệu Tích nhất định sẽ đến !" Anh nhìn ra Trịnh Hiệu Tích đối với Viên Viên rất tốt, chỉ cần Viên Viên nói nghiêm trọng, cậu ta nhất định sẽ đến !

Mẫn Doãn Kỳ nhíu mày, thản nhiên phun ra hai chữ,"Sẽ không !" Cho dù cậu ta muốn đến Chí Mân cũng không cho cậu ta có cơ hội đó. Trong bụng Phác Chí Mân có bao nhiêu đen tối anh biết rõ, bằng không cũng sẽ không bị lão đại cử làm phó tổng tài Tuyệt Thế !

Viên Viên dưới sự thúc ép của Kim Ái Nhi, bất đắc dĩ nói,"Anh Hiệu Tích, em bị thương."

"Bị thương ?" Trịnh Hiệu Tích kích động muốn ngồi dậy nhưng vì bị Phác Chí Mân giữ chặt nên không thể thành công. Phác Chí Mân không vui nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, Hiệu Tích với cô Viên Viên kia dường như không đồng dạng.

Viên Viên lại liếc mắt nhìn Kim Ái Nhi, móm miệng nói,"Anh Hiệu Tích, anh có thể đến thăm em không ?" Cô thật sự không có cách nói mình sắp chết a.

Trịnh Hiệu Tích vốn định nói sẽ lập tức đến thăm cô nhưng nghiêng đầu nhìn Phác Chí Mân, anh không thể để Phác Chí Mân say như chết ở đây một mình, nếu bình thường thì không sao nhưng hiện tại sẽ gặp nguy hiểm gì cũng không ai biết.

"Anh bảo Mẫn Doãn Kỳ đến xem em !" Nói xong liền tắt điện thoại, vội vã gọi cho Mẫn Doãn Kỳ.

Khóe miệng Phác Chí Mân giương lên, đầu cọ cọ vào cổ anh. Trịnh Hiệu Tích đương nhiên không phát hiện ra.

"A ?" Viên Viên cầm điện thoại móm móm miệng, anh Hiệu Tích sao lại như vậy ?

"Thế nào ?" Kim Ái Nhi vội vàng truy vấn.

Viên Viên còn không chưa kịp trả lời thì di động Mẫn Doãn Kỳ đã vang lên. Mẫn Doãn Kỳ đưa tay lấy di động ra, ngay cả xem cũng chưa xem liền nhíu mày nói với Danny · Rock,"Anh thua !"

Danny · Rock nhìn thoáng qua liền thấy trên màn hình di động nhảy lên ba chữ Trịnh Hiệu Tích, nhịn không được nhíu mày, Trịnh Hiệu Tích này làm sao vậy ?

Danny · Rock do dự nói,"Viên Viên bị thương đương nhiên cần bác sĩ là cậu, cậu ta chỉ gọi điện thoại cho cậu mà thôi, cũng chưa nói không đến !"

Mẫn Doãn Kỳ không nói gì, chỉ ấn nút nghe, sau đó mở loa lớn lên, tiếp đó mọi người đều nghe thấy thanh âm của Trịnh Hiệu Tích,"Mẫn Doãn Kỳ, Viên Viên bị thương rồi, cậu đến xem thế nào đi !"

Mẫn Doãn Kỳ vẫn lạnh như băng như cũ hỏi,"Sao cậu không tự mình đi ?"

"Chí Mân uống rượu, cậu sẽ không bảo tôi để cậu ta ở nơi này chứ ? Hơn nữa cậu là bác sĩ nha !" Mẫn Doãn Kỳ trực tiếp tắt điện thoại, nhíu mày nhìn về phía Danny · Rock.

Danny · Rock nhíu mày nói,"Phác Chí Mân lúc này còn uống rượu ? Cậu ta sao có thể sống đến bây giờ ?" Một chút ý thức nguy hiểm cũng không có.

Trong mắt Mẫn Doãn Kỳ lướt qua ý cười, sao Phác Chí Mân có thể không có chừng mực như vậy, anh dám khẳng định Phác Chí Mân giả bộ !

Còn Phác Chí Mân nghe Trịnh Hiệu Tích nói không thể không bội phục chính mình đã tính toán trước, chỉ biết Trịnh Hiệu Tích tuyệt đối không có khả năng để anh chịu chết, hơn nữa có vẻ như cậu ta đã chiếm không ít tiện nghi.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh có vẻ không may, không giống mấy người kia nhàn nhã như vậy, lúc này đang đại chiến với người máy.

Vốn Điền Chính Quốc tính ngủ nhưng khi hai người vừa vào cửa liền phát hiện trong phòng có một đám người máy chờ bọn họ. Cửa phía sau rất nhanh liền đóng lại, sau đó một đám người máy không nói hai lời liền xông tới.

Điền Chính Quốc từ trên người Kim Thái Hanh tuột xuống, nâng tay ngăn cản một công kích của người máy nhưng nhịn không được nhíu mày. Không có biện pháp, người làm sao có thể so sánh với người máy ? Dù sao cũng là cơ thể máu thịt, sẽ đau a !

Hết chương 89


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net