Chap 11: Thắng thua không quan trọng, quan trọng là anh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Jungkookie ơi, giáng sinh đi chơi với em đi." Kim Taehyung mè nheo với người đang chú tâm vào màn hình laptop.

Cả hai đang ngồi góc trong quán cafe, Carolina Allspice như nhà ở của Jungkook vậy, sáng học ở trường về nhà nghỉ trưa một chút rồi đến quán ngồi tận tối mới về. Bình thường cậu sẽ lựa góc khuất trong quán để có không gian yên tĩnh hoàn thành bài vở, tìm kiếm thông tin hữu ích cho ngành học, thi thoảng rảnh rỗi sẽ phụ giúp nhân viên pha nước, tính tiền hoặc dọn dẹp.

Còn Kim Taehyung đến quán ba phần làm việc, bảy phần đeo theo ông chủ nhỏ, hắn là trường hợp đặc biệt nên cậu trả lương ít hơn một phần ba so với mọi người, ai bảo lười biếng chưa bị sa thải là may lắm rồi.

"Cậu đi làm nhàn quá nhỉ? Không có việc gì làm thì lấy bài vở ra học đi."

"Gương mặt đẹp trai của em cũng giúp quán anh hút khách hơn cũng là một phương thức làm việc mà." Taehyung vuốt tóc, tự tin phát biểu.

"Nói nhảm nữa tháng này cắt nửa lương."

"Em không cần lương, em chỉ cần người phát lương thôi. Anh đi chơi với em đi mà, đi màaaaaaaa."

Jungkook thôi không nhìn màn hình nữa, nhấp một ngụm nhỏ cafe cho tỉnh táo, nhìn hắn cười khổ tâm:

"Thưa cậu Kim năm nay là năm cuối của tôi, tôi còn phải tranh thủ làm mấy cái luận án tốt nghiệp. Đừng nói cậu muốn tôi ở đợi cậu hai năm để ra trường cùng một lượt với cậu nhé?"

Kim Taehyung lắc đầu, cầm tay trắng mềm của Jungkook vuốt ve:

"Không có mà, từ đây đến lúc anh tốt nghiệp còn tận mấy tháng. Giáng sinh ai cũng đi chơi mà, xả stress một hôm đi."

"Đi đâu?"

"Đua moto."

Ngữ điệu bình thản của hắn làm Jungkook suýt sặc, giáng sinh đi đua xe có lạ quá không vậy?

"Giáng sinh đi đua cho chết cóng hay gì?"

"Đua xe làm ấm người, lạnh thì anh cứ ôm em là được."

"Thấy gớm, không thèm ôm."

"Vậy là chịu rồi nha, hôm đó em tới đón."

Hôn lên mu bàn tay mịn màng của đối phương, nựng cằm nhỏ đầy cưng chiều, Kim Taehyung vui sướng chạy ra ngoài tiếp tục công việc, không làm phiền cậu nữa.

_____

Đúng 8h tối, chiếc BWM S1000RR M Performance đỗ trước cửa nhà Jungkook, Kim Taehyung diện bộ cánh khá đơn giản áo thun quần jean bên ngoài khoác jacket đen cá tính.

Bà Jeon đã quen với sự hiện diện của cậu trai cùng chiếc moto đưa đón con bà về mỗi ngày nhưng hôm nay mới có dịp ra tận cửa chào hỏi. Vì bình thường thằng con bà nó nhanh lắm, xe mới đỗ trước nhà là nó lập tức nhảy xuống hối người ta về nhanh làm bà muốn chạy ra coi mặt mũi cũng không kịp.

Bà Jeon mở cửa, Taehyung tháo nón bảo hiểm,  chào hỏi lịch sự:

"Chào bác, cháu là Kim Taehyung, bác đây có phải là mẹ của anh Jungkook không ạ?"

Bà gật đầu cười hiền hậu, quan sát chàng trai trước mặt nêu nhận xét sơ lược: vóc dáng không tệ, gương mặt đẹp ngang con bà, nhìn cách ăn mặt là biết con nhà giàu, ăn nói cũng phải phép. Nhìn cũng ổn đấy, xứng với cu Jeon nhà bà lắm.

"Bác là mẹ của Jungkook, cháu là bạn trai của nó phải không? Cái thằng kì cục, có rồi cũng không chịu báo cho mẹ nó mừng."

Taehyung gãi đầu, ngượng ngùng: "Dạ chỉ cháu thích anh ấy thôi, còn anh ấy..."

"Hơi đâu chờ cái thằng đó, trời sập không biết nó chịu nói yêu người ta chưa nữa. Phải quan sát hành động, cử chỉ, lời nói của nó, biết chưa? À mà cháu nhỏ tuổi hơn cu Jeon hả?

"Dạ cháu sinh sau anh ấy hai năm."

Hai bác cháu cười đùa vui vẻ, Jungkook từ nhà đi ra vỗ vai mẹ một cái:

"Thưa mẹ con đi."

Bà Jeon giật mình như đang nói xấu con trai mình mà bị nó phát hiện vậy, đá đít cậu một cái rồi lớn tiếng dặn dò:

"Đối xử với Taehyung cho tử tế vào nghe chưa thằng ôn con."

Jungkook miễn cưỡng gật đầu, Taehyung đưa cho cậu nón bảo hiểm giống hệt hắn. Cậu ngoan ngoãn đội vào, trèo lên xe ngồi phía sau hắn hai tay khoanh trước ngực. Bà Jeon thấy ngứa mắt, nhăn mặt chỉ bảo:

"Ngồi sát vô, ôm người ta cho chặt, làm điệu bộ chảnh chảnh nó ụn ga cho mày té chổng mông lên trời bây giờ."

Jungkook nghe lời mẹ nhích xích vào trong, tay để hờ hai bên hông hắn, mẹ Jeon dường như vẫn chưa vừa lòng tiếp tục quát:

"Hai cái tay mày vòng ra đằng trước eo thằng Taehyung rồi đan chặt lại, biết chưa vậy thằng con đầu đất của mẹ?"

Làm theo ý mẹ, cố tình siết thật chặt eo hắn khiến Taehyung hơi khó thở, nở nụ cười từ thiện nhìn bà:

"Vậy được chưa thưa Jeon phu nhân?"

"Tạm duyệt. Đi chơi an toàn nha hai đứa."

Taehyung gật đầu chào tạm biệt bà, lên ga phóng xe đi trên đường lớn, Jungkook cảm thấy cách xa tầm mắt của mẹ rồi mới yên tâm buông tay ra để trên đùi mình.

"Cậu có vẻ thân với mẹ tôi nhỉ?"

"Bác vui tính lắm, lúc nãy bác còn kể hồi đó có người thích anh mỗi ngày đứa thập thò ngoài cửa chỉ để ngắm anh. Sau đó anh tức giận báo cảnh sát bảo nhà có ăn trộm rình rập làm người ta phải nhờ ba mẹ lên giải thích bảo lãnh về."

"Cứ tranh thủ nói xấu con trai không thôi."

Địa điểm đua xe ở ngoại ô Seoul, cách trung tâm thành phố rất xa thường, là chỗ bán mình trên xa lộ của các tay đua trẻ. Đa số thành phần tham gia là các thanh niên đôi mươi ngạo mạn hiếu thắng thích thể hiện bản lĩnh, cổ động viên là các cô nàng diện trang phục hở bạo khoe vóc dáng nóng bỏng.

Để đến được đường đua thì phải chạy qua đoạn đường rừng âm u, Jungkook lần đầu đi đến những chỗ này không khỏi cảm giác lo sợ. Như đoán được suy nghĩ trong cậu, Taehyung lên tiếng trấn an:

"Anh thấy không ổn thì cứ nhắm mắt lại, em sẽ chạy qua khúc này nhanh thôi."

Jungkook nghe lời nhắm chặt mắt, đầu tựa vào lưng hắn, vòng tay siết chặt nhưng tai vẫn nghe được tiếng gió thổi ù ù bên cạnh đó là tiếng của những con thú gào rú trong đêm vẫn làm cậu lạnh sống lưng.

Tầm 10 phút sau, khi không còn nghe những tiếng rợn người ấy nữa, Jungkook mới chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh. Địa hình là đường ôm lấy đỉnh núi cao nhọn, Taehyung chạy đến gần đám đông đang tụ tập đằng kia, trai gái diện đồ đỏ chói làm rực cả khoảng không gian.

Vì hôm nay là Giáng sinh nên mọi người quy định trang phục cho cuộc đua tối nay là màu đỏ, nam thì biến tấu theo concept "hư hỏng" chỉ mặc mỗi quần dài và khoác chiếc áo len đỏ lộ body nóng mắt giữa thời tiết lạnh. Các cô gái cũng không kém nhiệt, váy cúp ngực đỏ bó sát ôm lấy bầu ngực căng tròn, quả váy lại chưa qua khỏi hết mông, trên đầu đội mũ ông già Noel hoặc bờm tuần lộc.

Jungkook nhìn mọi người ai ai cũng đỏ chỉ có hắn và cậu lạc loài liền thắc mắc: "Này, sao không nói cho tôi biết hôm nay phải mặc trang phục đỏ?"

Taehyung khoác vai Jungkook, hôn vành tai đỏ lên vì lạnh của cậu rồi thì thầm: "Chỉ cần anh thoải mái là được, anh không thích màu mè mà."

Lee Yongjin thấy Taehyung từ xa vẫy tay nhiệt tình bảo hắn đến, hắn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Jungkook bao bọc kĩ càng để người kia ấm hơn đi đến chỗ anh em hắn đang đứng. Kim Namjoon, Park Jimin, Lee Yongjin thấy hắn tay trong tay với đàn anh khó tính thì sinh ra cảm giác ái ngại, một lát phải đối mặt với đàn anh mặt than như thế nào đây.

Jungkook ra dáng một người anh thực thụ gật đầu chào ba người bạn của Taehyung trước, không biết ba tên kia nghĩ gì đột nhiên xếp thàng hàng ngang tư thế đứng nghiêm cúi đầu 90 độ, đồng thanh:

"Chúng em chào anh Jungkook ạ."

Cậu nhìn sang Taehyung với vẻ mặt khó hiểu, bạn của thằng nhóc này cũng không bình thường giống nhóc nhỉ. Taehyung táng đầu ba thằng anh em chí cốt, vừa cười vừa mắng:

"Tụi bây bị khùng hả? Chào hỏi bình thường thôi."

Cả đám nghe được lệnh lập tức xả vai, Kim Namjoon nãy giờ vẫn giữ nét mặt lo lắng, rón rén đến cạnh Jungkook nói nhỏ:

"Anh đừng kể cho Seokjin về chuyện đêm nay nha, ảnh cấm em đua xe mà em ghiền quá, em đua lần cuối rồi bỏ nghề. Thề luôn!"

"Ừ, thắng thì đưa cho tôi phân nửa số tiền thưởng là được."

Kim Namjoon khóc trong lòng nhưng không dám nói ra, miễn cưỡng chấp nhận điều kiện oái oăm. Thôi kệ tiền bạc không thành vấn đề, miễn còn cầm moto lái lụa lần cuối là được.

"Hôm nay có động lực ngồi phía sau thì Kim Taehyung chắc suất ẳm quán quân ba năm liền nhé."

Lee Yongjin vỗ vai hắn cười sảng khoái, gì chứ chọc ghẹo bạn bè là nghề ruột của Lee thiếu gia đây.

Giọng nói lanh lảnh của cô gái đứng ở vạch xuất phát vang lên, ra hiệu cho các "quái xế" vào chỗ chuẩn bị. Kim Taehyung đội nón bảo hiểm, cài khoá an toàn cho Jeon Jungkook cẩn thận, chu đáo dặn dò:

"Anh thấy lạnh thì ôm em, sợ thì nhắm mắt lại, cứ tin tưởng vào tay lái của em là được."

Jeon Jungkook bước lên xe, hai tay ôm lấy thắt lưng, cằm tựa lên vai hắn giở giọng dè bĩu:

"Tay lái của cậu đỉnh lắm, lần đầu gặp nhau tông rớt Macbook của tôi luôn. Cậu đứng thứ hai không ai thứ nhất, được chưa."

"Lần đó là sơ suất thôi, hiện tại sau lưng em chở đại bảo bối nên không dám làm càn."

"Nói nhảm vừa thôi."

Đồng hồ điểm đúng 9h tối, hai cô gái đứng hai bên đường phất cờ báo hiệu xuất phát, cuộc đua chính thức bắt đầu. Hàng chục chiếc moto xịn lên ga phóng nhanh, cổ động viên hai bên la hét cổ vũ vang vọng. Vì muốn thử thách trình lái xe của các tay đua và các độ khó cho game, những con đường được xây dựng trên núi vòng vèo, gấp khúc và rất khó đi.

Kim Taehyung vượt lên dẫn đầu với tốc độ khủng, Jungkook ôm chặt lấy người hắn cố gắng mở mắt nhìn mọi thứ vụt qua mắt nhanh như chớp, tai không nghe được gì ngoài tiếng gió vù vù. Cây cối trong khu rừng thẳng tắp cao đến hàng chục mét, tán lá vươn rộng chuyển động nhảy múa theo hướng gió trong màn đêm.

Đang di chuyển thẳng đột nhiên hắn nghiêng người sang trái làm cậu ngã theo, chiếc xe gần như áp sát trên mặt đường bo theo vòng cua thứ nhất. Một trải nghiệm mới lạ xuất hiện trong đầu Jungkook, lần đầu tiên được ngắm toàn bộ khu rừng vào ban đêm, lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác mạo hiểm thả mình vào đường đua.

Đi được hơn nửa quãng đường, Taehyung cảm giác phía sau hơi chao đảo, tay lên ga của hắn nhả ra khiến xe chậm lại, lo lắng hỏi:

"Jungkook, anh có sao không? Em có cảm giác anh không được ổn?"

Phải, Jungkook ngồi phía sau liên tục xóc nảy trên những đoạn gồ ghề còn phải chuyển mình liên tục nương theo những khúc cua vòng vèo nên có chút chóng mặt, buồn nôn.

Mặc dù đã ôm Taehyung nhưng cái lạnh của đêm Giáng sinh khiến mũi cậu đỏ ửng, hơi thở truyền vào nhả ra nghẽn đặc khiến hô hấp khó khăn. Jungkook cố gắng mở miệng nói dù giọng đã bị làm cho biến đổi bởi vì lạnh, nghe như con mèo nhỏ đang làm nũng:

"Tôi chóng mặt."

"Vậy để em chạy chậm lại."

Nói là làm, chiếc xe không còn là con chiến mã xé gió trong đêm nữa, mà duy trì tốc độ ổn định để Jungkook thoải mái hơn.

Xe của Taehyung luôn dẫn đầu từ lúc xuất phát cách phía một đoạn khá xa nhưng lúc này có một xe khác nhân lúc hắn giảm tốc độ mà phóng lên, lúc chạy ngang qua còn cố tình rồ ga lớn tiếng dằn mặt hắn. Thấy vậy Jungkook nhắc nhở:

"Cậu còn đang thi đấu đó."

"Không sao, Jungkook quan trọng hơn mà."

Cuối cùng, xe của Taehyung và Jungkook về thứ nhì, cách xe cán đích thứ nhất 5 giây và Namjoon về thứ ba. Hai chú ngựa non Park Jimin và Lee Yongjin thì khỏi nói, lần nào cũng về áp chót nhưng vẫn thích bon chen thi đấu vì đam mê.



__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net