49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc đóng máy vào buổi tối ngày《Tiệm Viễn》đóng máy, Hà Chinh và Điền Chính Quốc đều uống rất nhiều rượu, sau đó Điền Chính Quốc đi cùng Hà Chinh lên sân thượng hút thuốc. Nhà hàng này có một sân thượng rất lớn, nhưng chỉ có hai người họ ở trên đó.

Điền Chính Quốc hỏi Hà Chinh: "Đạo diễn Hà, anh từng nói đây là câu chuyện của bạn anh."

Hà Chinh lười biếng nằm nhoài trên sân thượng, một tay kẹp điếu thuốc giơ ra khỏi hàng rào bảo vệ, hắn nhìn về phía xa xôi, chỉ nhẹ "Ừ" một tiếng.

"Vậy --" Điền Chính Quốc dường như không biết hỏi chuyện này có thích hợp hay không: "Sau cùng bọn họ thật sự không đến với nhau ư? Ý em là nguyên mẫu nhân vật của Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương ấy ạ."

Hà Chinh đưa điếu thuốc tới bên môi, ngậm lấy hút một hơi thật sâu, rồi lại lười biếng duỗi thẳng cánh tay khoát lên hàng rào của sân thượng, hắn mới không nhanh không chậm nói: "Đã là tác phẩm nghệ thuật, thì lúc nào cũng phóng đại hóa hiện thực lên."

Điền Chính Quốc nói: "Em có thể hỏi là phần nào không ạ?"

Lúc này Hà Chinh nhìn cậu, dùng tay vỗ vai cậu nói: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, đừng hỏi nữa."

Vì câu trả lời này của Hà Chinh, mà Điền Chính Quốc lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cậu nhìn về phía trước.

Hà Chinh nói tiếp: "Thật sự rất khó khăn, không chỉ những năm đó, mà đến giờ vẫn rất khó khăn, ai không thể tiếp tục được cũng là chuyện rất bình thường."

Điền Chính Quốc đút hai tay vào túi áo khoác, cậu nói: "Em hiểu."

Quay xong phim, công việc của Điền Chính Quốc cũng kết thúc, cậu lên máy bay vào sáng hôm sau để quay về, xuống máy bay nhìn thấy rất nhiều fans tới sân bay đón mình, trong đó có không ít người mang theo máy ảnh một mạch đuổi theo cậu để chụp ảnh.

Từ lúc tham gia diễn phim của Hà Chinh cho tới giờ, cậu có thể cảm nhận được sự nổi tiếng của mình đang không ngừng tăng lên. Thật ra chuyện này hơi lạ, bởi vì phim của Hà Chinh cho tới giờ vẫn chưa có bất cứ một hoạt động tuyên truyền nào, tin đồn đều do truyền thông và fans tự khai thác được.

Trước kia mỗi lần sự nổi tiếng tăng lên đều là sau khi phim được công chiếu, chỉ có lần này vẫn đang trong giai đoạn quay phim mà cậu đã thu hút được fans mới, Điền Chính Quốc hoàn toàn không hiểu vì sao, chỉ có thể tổng kết là do mức độ quan tâm mọi người dành cho Kim Thái Hành và Hà Chinh quá cao.

Hôm nay cậu không makeup, dùng khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt không che đủ lộ ra vẻ mệt mỏi, hơn nữa còn chẳng có chút ánh sáng nào. Dọc đường đi ra ngoài cậu đều vẫy tay với fans, cho đến tận khi ngồi lên xe bảo mẫu tới đón mình.

Hoàng Kế Tân giúp cậu kéo vali, sau khi cậu lên xe thì chất toàn bộ vali vào trong xe, sau đó lên xe ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, bảo tài xế lái xe đi.

Điền Chính Quốc ngã ra sau tựa lưng vào ghế, giơ tay lấy khẩu trang xuống.

Hoàng Kế Tân nhìn cậu chằm chằm, lúc này mới nói: "Nhìn cậu vô cùng đáng thương."

Điền Chính Quốc chẳng hiểu gì: "Gì cơ?"

Hoàng Kế Tân nói: "Cả người gầy đi trông thấy."

Điền Chính Quốc thở dài một hơi: "Tại trời nóng đó, ăn cơm cũng chẳng có khẩu vị gì, quay phim cũng mệt nữa."

Hoàng Kế Tân không nói gì, chỉ nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Anh nhìn em làm gì thế?"

Hoàng Kế Tân nói với cậu: "Cậu có muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian không?"

Điền Chính Quốc ngạc nhiên nhìn anh: "Anh đối xử tốt với em từ lúc nào vậy, chủ động bảo em nghỉ ngơi cơ? Nghỉ bao lâu đây?"

Ngón tay Hoàng Kế Tân gõ gõ trên đùi, nói: "Nửa tháng nhé, cho cậu thời gian đi du lịch một chuyến."

Điền Chính Quốc dựa sát vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, một lúc lâu sau mới nói: "Không được, cứ làm việc đi."

Hoàng Kế Tân "chậc" một tiếng: "Thế này đi, cậu quay về ngủ hai ngày, sau đó anh sẽ tới tìm cậu nói về chuyện công việc."

Điền Chính Quốc gật đầu.

Sau khi đưa Điền Chính Quốc về nhà, Hoàng Kế Tân rời đi trước.

Vali chất đống trong phòng khách Điền Chính Quốc cũng lười dọn, cậu trực tiếp đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó chỉ mặc một cái quần lót quay lại trong phòng nằm xuống ngủ.

Ban đầu nằm rất lâu mà vẫn không ngủ được, rõ ràng thân thể rất mệt mỏi, nhưng trong não lại có một loại hưng phấn khác thường.

Mấy ngày trước bận rộn quay phim không có thời gian nghĩ quá nhiều, giờ an tĩnh lại, trong đầu đều nghĩ tới mấy cảnh cuối của bộ phim bọn họ quay trước khi Kim Thái Hành rời đoàn phim.

Cậu nhớ tới cảnh tượng ngồi trên xe buýt nhìn Kim Thái Hành ở ven đường tìm mình, đôi mắt và xoang mũi lập tức bắt đầu chua xót, cậu cố gắng ngăn cản mình nghĩ tiếp, giơ tay cầm lấy điện thoại đang sạc pin trên tủ đầu giường.

Điện thoại bị cậu cài chế độ im lặng, cậu nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn wechat, toàn là bạn của cậu biết cậu về nên hẹn ra ngoài ăn cơm, trong đó có một tin do mẹ cậu gửi tới, hỏi cậu có muốn về quê một chuyến không.

Điền Chính Quốc trả lời tin nhắn wechat của mẹ, bảo để xem lịch làm việc tiếp theo đã, còn lại những tin nhắn kia cậu tạm thời bỏ qua một bên.

Ngón tay cậu liên tục vuốt qua biểu tượng trên màn hình điện thoại, sau đó mở weibo ra, có rất nhiều lượt share, comment và cả tin nhắn inbox, cậu không có thời gian để xem kỹ, nhưng cũng lướt qua một chút, sau đó mở danh sách follow của mình ra tìm Kim Thái Hành.

Từ sau khi Kim Thái Hành quay xong phim rồi rời đi, không có bất cứ tin tức gì về anh nữa.

Điền Chính Quốc mở weibo của anh ra, thấy weibo của anh cũng chẳng update, bài post mới nhất vẫn là cái weibo anh post lúc vào đoàn phim không lâu.

Mặc dù lý trí biết mình không nên tiếp tục nữa, nhưng Điền Chính Quốc không thể kiềm chế được phản ứng của thân thể, cậu tìm tên Kim Thái Hành, phát hiện vẫn không có bất cứ tin tức gì mới, giống như người này bỗng dưng biến mất khỏi thế giới này rồi vậy.

Cậu thậm chí không biết giờ Kim Thái Hành có còn ở trong nước hay không.

Điền Chính Quốc để điện thoại xuống, cậu lẳng lặng nằm một lúc, rồi lại trở mình cầm điện thoại lên, lúc này dùng weibo tìm một cái tên khác: Viên Thiển. Viên Thiển không mở weibo cá nhân, chỉ có một tài khoản của phòng làm việc, sau khi kết hôn cũng rất ít có tin tức mới.

Nhưng khi tìm kiếm Viên Thiển cậu lại nhìn thấy bức ảnh mà một cư dân mạng đã chụp được cô ấy vào một tuần trước, ở bên ngoài một nhà hàng, không chỉ có một mình Viên Thiển, mà còn có mấy người bạn vừa ăn xong cùng đi ra, nhưng trong đó không có Kim Thái Hành.

Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm bức ảnh kia một lúc, rồi ra khỏi weibo.

Thật ra cậu có wechat của Kim Thái Hành, cũng có số điện thoại của Kim Thái Hành, nhưng Kim Thái Hành chưa bao giờ tiết lộ tình hình cuộc sống của mình trên mạng xã hội, nếu như không chủ động liên hệ, thì cũng tương đương với việc không có quan hệ gì.

Điền Chính Quốc vứt điện thoại qua một bên, kéo chăn che mặt lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC