64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gõ cửa Điền Chính Quốc bèn đứng đợi ở bên ngoài, trong phòng không có động tĩnh gì, sau khi đợi gần nửa phút, cậu hít sâu một hơi rồi gõ cửa phòng tiếp.

Lúc này cậu nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên trong, từ từ đi tới cửa, sau đó cửa phòng được người ta mở ra từ bên trong.

Khoảnh khắc Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Chính Quốc, vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng con ngươi bỗng nhiên co rút lại, áo khoác âu phục trên người đã bị anh cởi ra, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng ra, tay áo cũng được xắn lên một đoạn, phía dưới là quần tây, nhưng trên chân lại mang dép lê của khách sạn.

Tay anh đặt trên tay nắm cửa không buông ra, anh đứng ở cửa gọi tên Điền Chính Quốc: "Chính Quốc ."

Điền Chính Quốc buông thõng tay, đứng rất ngay ngắn, cậu nói: "Anh Hanh , em có lời muốn nói với anh."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, không có động tác gì: "Lời gì?"

Điền Chính Quốc nhìn vào trong phòng: "Em có thể vào trong rồi nói không?"

Kim Thái Hanh dường như chần chờ một chốc, rồi mới hoàn toàn mở cửa phòng ra đứng ở bên cạnh, sau khi Điền Chính Quốc bước vào, anh mới đóng cửa phòng lại, rồi theo sau cậu đi vào trong.

Gian phòng này là một phòng cao cấp, bên ngoài có phòng khách và một phòng để đồ riêng, bên trong là phòng ngủ và phòng vệ sinh, gian phòng có một cái cửa sổ sát đất từ sàn cho đến trần nhà, có thể ngắm cảnh đêm của thành phố từ trên cao.

Điền Chính Quốc đi thẳng vào phòng ngủ, đi tới trước cửa sổ, từ mặt kính của cửa sổ sát đất cậu có thể nhìn thấy Kim Thái Hanh dừng lại ở chiếc bàn bên cạnh tủ TV, anh khoanh hai tay trước ngực dựa vào bàn.

Cậu xoay người lại phía Kim Thái Hanh, nói: "Anh ly hôn rồi." Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Kim Thái Hanh hơi rủ mắt xuống, tầm mắt anh rơi trên tấm thảm trải sàn sạch sẽ, nói: "Đúng vậy."

Điền Chính Quốc hỏi anh: "Trước khi anh vào đoàn phim đã ly hôn rồi ư?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Phải. "

Điền Chính Quốc: "Sao anh không nói với em ?"

Lúc này Kim Thái Hanh không trả lời ngay, anh im lặng một lát rồi nói: "Ngoài người nhà, tụi tôi chưa nói với ai cả, do một số lý do cá nhân."

Điền Chính Quốc nhìn anh: "Em không đáng để anh nói ư ?"

Kim Thái Hanh ngước lên nhìn cậu.

Trong phòng chỉ bật một cái đèn tường màu vàng sẫm, ánh sáng dịu nhẹ, trên cửa sổ sát đất chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ ở bên cạnh là mở được, nhưng lúc này vì mở điều hòa mà đóng chặt lại, nên toàn bộ căn phòng giống như đang cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không khí cũng rất ấm áp, lẫn trong đó có một chút hương thơm rất nhạt, có lẽ là mùi nước hoa mà đêm nay Kim Thái Hanh đã dùng.

Vì Kim Thái Hanh không trả lời, nên Điền Chính Quốc bước một bước về phía anh, chất vấn anh: "Có đáng không ?"

Kim Thái Hanh cuối cùng cũng mở miệng, giọng anh trầm thấp nồng hậu: "Không phải là đáng hay không, mà là không cần thiết."

Điền Chính Quốc bị câu nói này làm tổn thương, cậu áp sát từng bước đi thẳng tới trước mặt Kim Thái Hanh, cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, thẳng thắn nói: "Anh làm em tổn thương rồi đó."

Cánh tay Kim Thái Hanh buông ra khỏi ngực, hai tay tách ra chống lên mép bàn.

Điền Chính Quốc gật đầu, cậu giống như đang an ủi chính mình: "Không cần thiết, không liên quan," tiếp đó cậu lại nói: "Em có thể hỏi vì sao hai người ly hôn không ?"

Lần này Kim Thái Hanh trực tiếp trả lời cậu: "Tính cách không hợp."

Điền Chính Quốc không hiểu, cậu nhìn anh hỏi: "Trước khi kết hôn hai người không biết tính cách của đối phương ư ?"

Thật ra khoảng cách của bọn họ hơi gần, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Kim Thái Hanh dù đang cách một lớp áo quần, cậu nhìn vào mắt Kim Thái Hanh, đồng thời cũng nhìn sống mũi, môi, cả hầu kết của anh nữa, chúng đều rất đẹp, hấp dẫn ánh mắt Điền Chính Quốc làm cậu không nỡ rời đi.

Kim Thái Hanh nói: "Vì yêu và cưới là hai chuyện rất khác nhau, cưới ngoài tình yêu ra còn có cả cuộc sống và trách nhiệm nữa, lúc trước Viên Thiển chưa nhận ra điều đó, sau này mới dần dần hiểu ra."

Điền Chính Quốc nói: "Là anh muốn ly hôn hay chị ấy muốn ly hôn ?"

Lông mi Kim Thái Hanh chớp một cái: "Là cô ấy, tôi cố gắng cứu vãn, tôi từ chối rất nhiều phim để ở bên cô ấy, nhưng cô ấy cảm thấy đây không phải cuộc sống mà cô ấy muốn."

Trái tim Điền Chính Quốc đau đớn, làm lồng ngực cũng phát đau, cậu nói: "Vậy anh còn yêu chị ấy không ? Sao không tiếp tục cứu vãn nữa ?"

Kim Thái Hanh nói: "Lúc quyết định ly thân tôi đã buông tay rồi."

Điền Chính Quốc cảm thấy anh không trả lời câu hỏi của mình, nên không nhịn được muốn truy hỏi đến cùng: "Buông tay không phải là hết yêu đúng không ?"

Kim Thái Hanh bỗng nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy lọn tóc rớt xuống trán Điền Chính Quốc sang một bên, lúc tối Điền Chính Quốc tạo kiểu tóc xịt không ít gel, lúc này sợi nào sợi nấy rất cứng, giống như trái tim của cậu đêm nay, nhất định phải bức bách Kim Thái Hanh đến cùng.

Sau khi đẩy lọn tóc kia ra, tay Kim Thái Hanh đặt lên vai Điền Chính Quốc: "Chính Quốc , khi đến tuổi tôi cậu sẽ hiểu, tình yêu không phải là không khống chế được mà nhất định phải đâm đầu vào làm tan xương nát thịt, buông tay có nghĩa là quên đi, nếu không nhìn, không nghĩ cũng không cố chấp nữa, thì tình cảm sẽ dần dần nhạt đi. Nên câu chuyện về Romeo và Juliet chỉ có thể xảy ra ở tuổi mười bốn, bọn họ mới chống lại một cách oanh oanh liệt liệt như vậy."

Điền Chính Quốc biết anh đang ám chỉ gì, nhưng cậu không muốn bị Kim Thái Hanh dẫn dắt, cậu kiên trì hỏi cho xong chuyện mà mình muốn hỏi: "Vậy anh có từng động lòng với em không, dù chỉ là một chút thôi ?"

Đôi mắt đang nhìn thẳng vào mắt cậu của Kim Thái Hanh giống như một vũng hồ sâu, sâu thẳm tĩnh mịch không thể nhìn thấy đáy, vốn vẻ mặt của anh có thể bình tĩnh một cách hoàn hảo, nhưng sau một hồi im lặng, rốt cục anh vẫn nhắm mắt lại, sau khi mở ra, vũng hồ sâu này từ từ gợn sóng, anh nói: "Có."

Vành mắt Điền Chính Quốc lập tức đỏ lên, cậu gật đầu, ở trong lòng tự nhủ, đúng vậy cậu không đoán sai, Kim Thái Hanh cũng thích cậu, cậu không hỏi Kim Thái Hanh vì sao nữa, mà chỉ tha thiết nói: "Được, vậy em cho anh hai sự lựa chọn, hoặc đêm nay để em ở lại, hoặc bây giờ anh đuổi em ra ngoài, em sẽ không làm phiền anh nữa."

Kim Thái Hanh ngưng thở, anh ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, môi bất giác mím chặt, một lát sau lúc mở mắt ra lần nữa, thì đã không nhìn thấy cảm xúc chập chờn lúc nãy đâu nữa rồi, anh giơ tay nắm chặt cổ tay Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân mình giống như phạm nhân đang đợi bị tuyên án, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh nắm chặt tay mình, không nhịn được mà hơi choáng váng, ngay sau đó, Kim Thái Hanh kéo cậu đi ra ngoài.

Cậu bị xử tử hình rồi.

Điền Chính Quốc hít thở không thông, bước chân cũng lảo đảo bị Kim Thái Hanh kéo ra bên ngoài, lúc sắp đi tới cửa, Điền Chính Quốc trở tay bắt Kim Thái Hanh dừng lại, cậu nghĩ mình không thể đi ra ngoài được, một khi ra khỏi cánh cửa này, cậu sẽ không còn lý do để đến tìm anh nữa, cậu không cam tâm.

Giọng nói cậu hơi bất ổn: "Có thể cho em lựa chọn thứ ba không ?"

Kim Thái Hanh nhìn cậu.

Điền Chính Quốc nói: "Anh ngủ với em, chỉ một lần thôi, để cắt đứt ý nghĩ của em, em cũng sẽ không có gì phải hối tiếc." Cậu biết dáng vẻ hiện tại của mình trong mắt Kim Thái Hanh chắc chắn rất thảm hại.

Kim Thái Hanh định trả lời cậu, nhưng trước khi anh nói ra khỏi miệng, cậu đã hạ quyết tâm nói: "Anh mà không chịu em sẽ lập tức ra ngoài tùy tiện tìm đàn ông ngủ, dù sao cũng chỉ chơi đùa chút thôi mà."

Một giây sau, Điền Chính Quốc liền nhìn thấy vẻ mặt Kim Thái Hanh bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, cánh tay anh cũng nắm chặt lấy cổ tay cậu.

______________________________________
Thương em bé của toiiii quá 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC