96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Thiên Kiệt rút tay về, hắn nói với Điền Chính Quốc: "Không mời tôi vào trong ngồi một lát à?"

Điền Chính Quốc nói: "Anh có gì muốn nói thì nói luôn ở đây đi."

Chúc Thiên Kiệt vẫn tiến lên trước một bước, hắn giơ một cánh tay lên chặn cửa, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Tôi nghe nói cậu bị bệnh nên tới thăm."

Điền Chính Quốc giọng điệu lạnh nhạt nói: "Vì sao tôi bị bệnh còn không phải nhờ anh ban cho à?"

Chúc Thiên Kiệt cười, hắn nhìn xung quanh hành lang, rồi lại tiến vào trong phòng Điền Chính Quốc một chút, nói: "Tôi chỉ muốn dạy dỗ một chút cho cậu hiểu chuyện thôi."

Điền Chính Quốc hỏi hắn: "Tôi phải hiểu chuyện gì?"

Chúc Thiên Kiệt nói: "Người từ chối không nổi thì cậu không nên từ chối, cậu như vậy mà lăn lộn trong giới này, có lẽ sau này sẽ chịu thiệt."

Ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn hắn mang theo chút căm ghét: "Tôi lăn lộn trong giới này sáu bảy năm, lần đầu tiên gặp được loại người như anh."

Vẻ mặt Chúc Thiên Kiệt hơi thay đổi một chút, hình như hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, hắn nhẹ giọng nói: "Chính Quốc , tôi cũng không ngờ cậu sẽ bị bệnh nặng như vậy, nếu không phải tôi thích cậu, thì cũng sẽ không tức giận về chuyện của cậu với Viên Thiển, cậu để tôi vào đi, chúng ta nói chuyện ở đây bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt đâu."

Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi muốn từ chối hắn ngay, nhưng lúc này, cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên mở ra, giọng nói của Kim Thái Hanh vang lên từ bên trong: "Chính Quốc , để cậu ta vào đi."

Chúc Thiên Kiệt rõ ràng rất sửng sốt, hắn không nghe ra là giọng của ai, nhưng lông mày nhíu chặt lại, vẻ mặt hung ác nhìn về phía Điền Chính Quốc.

Lúc Chúc Thiên Kiệt vẫn chưa kịp nói lời chất vấn ra khỏi miệng, Kim Thái Hanh đã từ trong đi ra, trên người anh mặc áo tắm, dưới chân là một đôi dép lê, tóc vẫn đang ướt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Chúc Thiên Kiệt, nói: "Có chuyện gì thì có thể vào đây nói, Thiên Kiệt."

Chúc Thiên Kiệt bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, toàn thân cũng cứng đờ, giống như là bị thứ gì đó đánh trúng. Hắn ngạc nhiên nhìn Kim Thái Hanh, rồi lại quay qua nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt từ nghi ngờ bất an dần dần biến thành sợ hãi, tiếp đó bất giác đứng thẳng người, hai tay định xỏ vào trong túi quần, nhưng không tìm đúng vị trí, trông khá lúng để hai bên người, lộ ra nụ cười rất gượng gạo: "Anh Hanh? Sao anh lại ở đây?"

Ánh mắt Kim Thái Hanh hơi lạnh đi: "Đêm nay tôi ở đây."

Chúc Thiên Kiệt cười gượng: "Hóa ra là vậy, vậy em không làm phiền hai người nữa." Nói xong, hắn xoay người định rời đi.

Nhưng Kim Thái Hanh gọi hắn lại: "Thiên Kiệt, không phải cậu có chuyện muốn nói với Chính Quốc sao? Vào đây rồi nói." Nói xong, anh xoay người đi vào trong phòng trước.

Chúc Thiên Kiệt theo bản năng nghiêng người định rời đi, nhưng lại cảm thấy không ổn, nên cuối cùng vẫn cắn chặt răng đi vào trong cùng Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc để ý thấy trán Chúc Thiên Kiệt đã đổ một tầng mồ hôi, lúc Chúc Thiên Kiệt đi ngang qua người cậu, cậu lập tức đóng cửa phòng lại, may mà từ nãy đến giờ ở bên ngoài không có ai đi qua cả.

Sau khi đóng cửa, Điền Chính Quốc cũng đi vào trong phòng, cậu thấy Kim Thái Hanh ngồi trên sô pha, còn Chúc Thiên Kiệt thì đứng trước mặt anh, còn đang gượng cười, nói với Kim Thái Hanh: "Thật ra muộn lắm rồi, em không nên làm phiền nữa."

Giọng Kim Thái Hanh vừa trầm vừa ôn hòa, anh nói với hắn: "Ngồi xuống nói chuyện đi, cậu có chuyện gì muốn nói với Chính Quốc thì nói đi, tôi cũng có thể nghe một chút."

Hai tay Chúc Thiên Kiệt nắm lại thật chặt, đè ngón tay cái vào trong lòng bàn tay, hắn do dự một hồi lâu, rồi ngồi xuống, nói rằng: "Em nghe nói Chính Quốc bị bệnh, nên tới thăm cậu ấy."

Điền Chính Quốc từ từ đi tới bên giường ngồi xuống, cậu chẳng có chút tinh thần nào cúi người xuống, duỗi thẳng hai chân, giẫm dép lê dưới lòng bàn chân. Lúc này trong đầu cậu rất thư giãn, gần như chẳng cần suy nghĩ gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Kim Thái Hanh và Chúc Thiên Kiệt mà thôi.

Cậu phát hiện Chúc Thiên Kiệt thật sự rất căng thẳng, mặc dù hắn đang ngồi trên sô pha, nhưng hai tay đặt trên đầu gối vẫn không ngừng xoa đầu gối.

Kim Thái Hanh thì dựa trên sô pha, trên mặt không nhìn ra nhiều cảm xúc lắm, ánh mắt anh trầm tĩnh, nhưng lại làm người ta cảm thấy rất ngột ngạt.

Điền Chính Quốc nghĩ áo tắm của Kim Thái Hanh hở hơi rộng quá, cậu rất muốn kéo lên giùm anh.

Kim Thái Hanh nói với Chúc Thiên Kiệt: "Cậu nói muốn dạy dỗ Chính Quốc vậy cậu dạy được cái gì cho em ấy rồi?"

Động tác trên tay Chúc Thiên Kiệt dừng lại, hắn nói: "Em chỉ đùa với Chính Quốc thôi ạ."

Kim Thái Hanh hỏi hắn: "Đùa gì? Trò đùa của cậu làm em ấy sốt nằm viện luôn à?"

Sắc mặt Chúc Thiên Kiệt hơi trắng bệch, vốn hắn mặc đồ rất nhiều, máy điều hòa trong phòng cũng mở nhiệt độ rất cao, nên mồ hôi hột không ngừng thấm ướt cánh mũi hắn, từ từ tụ lại thành một giọt thật lớn, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên mũi, thấp giọng nói: "Anh Minh, em xin lỗi, em thật sự không biết quan hệ của anh và Điền Chính Quốc, em cứ nghĩ ——" hắn chỉ nói một nửa chứ không nói hết.

Điền Chính Quốc cảm thấy cổ họng hơi ngứa, nên nhẹ ho mấy tiếng.

Kim Thái Hanh quay đầu qua nhìn cậu, hỏi: "Em lạnh à?" Giọng nói trở nên rất dịu dàng.

Điền Chính Quốc lắc đầu, cậu nói: "Cổ họng hơi khô."

Kim Thái Hanh đứng dậy, đi đến phía trước quầy bar nhỏ trong gian phòng rót một ly nước nóng, sau đó đi tới cạnh giường đưa cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhận lấy, uống từng ngụm nước.

Chúc Thiên Kiệt đứng lên đi tới trước mặt Điền Chính Quốc hắn nói: "Chính Quốc , hôm qua tôi thật sự không cố ý, trong lòng tôi nghĩ đến chuyện khác, nên mới phạm sai lầm, những câu nói ban nãy chỉ là lời vô nghĩa thôi, cậu đừng coi là thật."

Điền Chính Quốc uống hết nước, đưa ly cho Kim Thái Hanh rồi liếc nhìn Chúc Thiên Kiệt.

Vẻ mặt của Chúc Thiên Kiệt thật sự rất chân thành, nhưng Điền Chính Quốc chẳng thèm tin lời hắn nói, cậu chỉ không muốn để Chúc Thiên Kiệt ở lại đây lãng phí thời gian của bọn họ, nên mới kéo ống tay áo của Kim Thái Hanh nói: "Anh Hanh, mời Chúc tiên sinh về đi, hôm qua không có chuyện gì đâu, em cũng không muốn tính toán."

Nghe Điền Chính Quốc nói như vậy, Chúc Thiên Kiệt lập tức nịnh nọt, nói: "Vậy hai người nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay em đi trước đây."

Trước khi Chúc Thiên Kiệt đi Kim Thái Hanh nói với hắn: "Người cũng không làm được, thì làm sao mà đóng phim được đây?"

Khuôn mặt trắng bệch của Chúc Thiên Kiệt ửng đỏ, hắn lúng túng mỉm cười, rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc giơ tay đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm, lúc vào trong phòng, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh ngồi bên giường, anh hơi nhíu mày. Cậu bèn từ cuối giường trèo lên giường, bò đến bên cạnh Kim Thái Hanh, xoay người gối lên đùi anh ngửa mặt lên trên nằm xuống, nhìn mặt Kim Thái Hanh từ phía dưới.

Kim Thái Hanh sờ trán cậu: "Chiều nay lúc anh hỏi em, sao em không nói với anh?"

"Nói gì đây?" Điền Chính Quốc thoải mái cọ cọ lòng bàn tay anh: "Em nói Chúc Thiên Kiệt bắt nạt em, anh phải giúp em báo thù à?"

Kim Thái Hanh nói: "Ít nhất cũng phải cho anh biết xảy ra chuyện gì chứ."

"Thôi mà," Điền Chính Quốc nhẹ nhàng chớp mắt: "Lúc anh ta đè em xuống dưới nước lạnh, em vẫn luôn tự nhủ bản thân là phải chịu đựng, phải cố gắng đóng phim, một ngày nào đó em mới có thể đạp Chúc Thiên Kiệt dưới bàn chân, có thể tha hồ làm nhục anh ta."

Kim Thái Hanh nghe thấy vậy thì mỉm cười, anh cúi đầu nhìn cậu: "Lòng trả thù mạnh vậy luôn hả?"

Điền Chính Quốc thở dài một hơi: "Anh nhìn đi, đêm nay anh ta nể mặt anh nên mới xin lỗi em, nhưng trong lòng vẫn xem thường em. Có lẽ anh ta nghĩ em theo anh hay là theo Viên Thiển chẳng có gì khác nhau cả, vì vậy trong lòng em không cảm thấy sảng khoái."

Kim Thái Hanh gật đầu: "Anh không ngờ cậu ta sẽ đánh chủ ý với em, Chúc Thiên Kiệt xét cho cùng vẫn là người có vấn đề về nhân phẩm."

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, rồi hỏi Kim Thái Hanh: "Anh ta sẽ không công khai với truyền thông chuyện của tụi mình để trả thù chứ?"

"Cậu ta không dám đâu," Kim Thái Hanh im lặng một lúc, rồi nói: "Chính Quốc , nếu như tụi mình muốn ở bên nhau, thì sẽ rất khó giấu người trong giới, khó tránh khỏi những tin đồn nhảm sẽ xuất hiện, nhưng cách để bảo vệ bản thân tốt nhất, chính là đừng để bị người ta chụp ảnh."

Điền Chính Quốc gật đầu: "Em hiểu."

Kim Thái Hanh nói: "Yêu kiểu này càng lâu, chắc chắn sẽ cảm thấy uất ức."

Điền Chính Quốc nghiêm túc trả lời anh: "Uất ức cũng không sao, chỉ cần có thể luôn ở bên nhau, thì chuyện đó tốt hơn tất cả mọi thứ."

Nét mặt của Kim Thái Hanh hơi thất vọng: "Đây chính là thân bất do kỷ."

(Thân bất do kỷ: thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là không có tự do được làm theo ý muốn của mình.)

Điền Chính Quốc trở mình ngồi dậy, cậu ngồi xếp bằng trên giường đối mặt với Kim Thái Hanh, áo tắm bị nới lỏng để lộ ra hơn một nửa bên vai, cậu đổi đề tài: "Sao Chúc Thiên Kiệt lại nghĩ em là gay nhỉ? Em thấy lạ quá."

Ánh mắt Kim Thái Hanh lại rơi trên hình xăm của cậu, giống như nhìn thế nào cũng không ghét nổi, anh nói: "Em với cậu ta đã làm gì rồi?"

Điền Chính Quốc nói: "Quay phim như bình thường thôi, có một khoảng thời gian hay cùng nhau ăn cơm, nhưng em không chủ động tiếp lời anh ta."

"Không phải em có cảnh hôn với cậu ta sao?" Kim Thái Hanh nói với giọng điệu bình thản.

Điền Chính Quốc sửng sốt: "Sao anh cứ nhớ chuyện này mãi vậy, em đã nói với anh là hôn giả rồi mà."

Không ngờ Kim Thái Hanh lại tiếp dùng giọng điệu vừa trầm thấp vừa bình tĩnh nói: "Em còn mặc váy trước mặt cậu ta nữa, anh chưa nhìn thấy em mặc váy bao giờ."

Điền Chính Quốc nhìn anh, không nhịn được mà bật cười: "Sao anh hẹp hòi vậy?"

Kim Thái Hanh giơ tay nắm chặt chân cậu, ngón tay vuốt ve bàn chân cậu: "Váy của em đâu rồi? Mặc cho anh xem một chút."

Điền Chính Quốc cảm thấy bị anh vuốt ve đến ngứa ngáy, cậu cố gắng rút chân về, vừa cười vừa nói: "Ở chỗ người phụ trách trang phục đó, anh đi trộm về đây rồi em mặc cho anh xem."

Kim Thái Hanh nắm chặt chân cậu chẳng chịu buông, anh cố chấp nói với Điền Chính Quốc: "Em đi trộm đi."

Điền Chính Quốc cười đến mức hết hơi, cậu nằm ngã ra giường, vạt áo tắm trượt sang hai bên.

Kim Thái Hanh dừng động tác của mình lại, nói: "Từ nãy đến giờ em không mặc quần lót?"

Điền Chính Quốc nằm ngửa mặt lên trời, chân dán sát trên đùi Kim Thái Hanh, hơi đỏ mặt nhìn anh: "Đúng vậy, dù sao Chúc Thiên Kiệt cũng không nhìn thấy. Anh ta thích em cũng được, chỉ đơn thuần muốn ngủ với em cũng được, dù sao cũng là mơ giữa ban ngày, mãi mãi không bao giờ thành hiện thực."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, vẻ mặt trở nên dịu dàng, một lát sau anh buông chân cậu ra, nói: "Em bị bệnh vẫn chưa khỏe, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

Tối hôm đó, Điền Chính Quốc uống thuốc một lần cuối cùng, rồi dán sát vào lồng ngực Kim Thái Hanh ngủ thiếp đi. Không biết có phải do tác dụng của thuốc cảm hay không, mà một giấc này cậu ngủ rất ngon, cả buổi tối gần như chẳng mơ thấy gì, mà ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau luôn.

Trong phòng rèm cửa sổ vẫn còn đóng chặt, ánh sáng mờ tối, chỉ từ một khe hở nhỏ cũng có thể nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng.

Điền Chính Quốc không xem điện thoại, nên không biết là mấy giờ. Vì đóng phim bị ốm, nên hôm nay cậu vẫn được nghỉ, không cần phải vội quay lại tiếp tục quay phim.

Cậu lặng lẽ quay đầu qua nhìn Kim Thái Hanh thì phát hiện anh vẫn còn ngủ say, mắt nhắm rất chặt, lúc ngủ vẻ mặt của anh rất yên bình.

Thế là Điền Chính Quốc bèn dán sát vào, nhẹ nhàng hôn lên môi Kim Thái Hanh, nhưng không ngờ Kim Thái Hanh lại lập tức mở mắt ra.

"Giấc ngủ của anh nông quá." Điền Chính Quốc gần như dán sát vào mặt anh nói.

Kim Thái Hanh giơ tay ôm chặt cậu, anh nhắm mắt cọ cọ trán cậu, sau đó nói: "Lớn tuổi rồi."

Điền Chính Quốc hàm ý sâu xa nói: "Vậy sao không thấy năng lực của anh suy yếu?"

Kim Thái Hanh nhắm mắt lại bật cười, anh lười biếng nói: "Vậy em muốn anh suy yếu hay là không muốn anh suy yếu?"

Tay Điền Chính Quốc dán sát trên ngực anh, chậm rãi đi xuống: "Anh có suy yếu em cũng không chê anh."

Kim Thái Hanh mở mắt ra nhìn cậu, nghiêm túc đánh giá một lúc, rồi hỏi: "Khỏi bệnh rồi hả?"

Điền Chính Quốc trả lời anh: "Đầu không choáng, tay chân cũng không bủn rủn nữa." Nói xong, cậu dán sát vào tai Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Có thể làm."

Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn cậu, nói: "Được."

Cách nhau thật gần, Điền Chính Quốc mới phát hiện lúc Kim Thái Hanh mỉm cười khóe mắt sẽ có nếp nhăn, cậu không nhịn được mà hôn lên phía dưới mắt Kim Thái Hanh, dáng vẻ rất chuyên chú, sau đó nói một câu làm chính cậu cũng dựng hết lông tơ, cậu nói: "Em yêu anh lắm, ngay cả mỗi nếp nhăn của anh em cũng yêu."

Nụ cười của Kim Thái Hanh dần dần biến mất, anh ôm chặt Điền Chính Quốc nói: "Anh cũng yêu em, Chính Quốc."

Bọn họ lăn lộn trên giường lớn trong khách sạn cả một buổi sáng, Điền Chính Quốc mới khỏi bệnh, lát sau lại cảm thấy toàn thân bủn rủn, cậu mệt mỏi nằm úp sấp trên giường, được Kim Thái Hanh từ sau lưng ôm chặt lấy.

Thân thể cậu bị mồ hôi thấm ướt, nhưng chẳng có sức lực để bò dậy đi tắm.

Đến trưa, Điền Chính Quốc nghe thấy có người gõ cửa, cậu không thể để Kim Thái Hanh đi mở cửa, nên mới bất đắc dĩ bò dậy, uể oải cầm lấy áo tắm vứt dưới chân giường choàng lên người, ngay cả dây áo tắm cũng là Kim Thái Hanh cột lại giúp cậu.

Điền Chính Quốc đi ra ngoài, cậu tưởng là Hoa Hoa đưa cơm tới cho bọn họ. Nhưng cửa phòng vừa mở ra, Điền Chính Quốc lại phát hiện người đứng ngoài cửa không phải Hoa Hoa, mà là Viên Thiển.

Trong tay Viên Thiển ôm một bó hoa, trên mặt vốn mang theo nụ cười, giây phút nhìn thấy Điền Chính Quốc nụ cười của cô nhạt đi, cô hỏi: "Trong phòng có người à?"

Rèm cửa sổ trong phòng vẫn đóng chặt, vừa tối tăm vừa ngột ngạt.

Điền Chính Quốc do dự một lát.

Viên Thiển hiểu ra ngay, cô đưa hoa cho Điền Chính Quốc nói: "Tôi đến thăm bệnh, nhưng xem ra cậu đã khỏe rồi, vậy tôi đi trước đây." Nói xong, cô xoay người dọc theo hành lang đi về phía trước, chẳng hề quay đầu lại.

Điền Chính Quốc đi vào phòng, khoảng khắc cửa đóng lại cậu dựa vào ánh đèn của hành lang nhìn thấy mình ở trong gương lớn, tóc lộn xộn, gò má đỏ chót, môi hơi sưng lên, nhưng mà hình xăm mới và dấu hôn đè lên nhau trên xương quai xanh của cậu càng rõ hơn, toàn thân đều là khí tức dâm mị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC