Chương 12: Môi cậu ta sao lại hồng như vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc đem cả thân mình cùng chổi đổ ập xuống lưng Kim Thái Hanh, trán đập trúng lưng của hắn, đau muốn xỉu, mà cây chổi trên tay cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, trực tiếp gõ lên đầu hắn một cái, tựa hồ đem đầu hắn bổ ra làm hai.

"Má..." Kim Thái Hanh kiềm chế không được mà văng tục. Sân bóng có cỏ thì có cỏ, nhưng đều là cỏ nhân tạo, cho dù có làm giống cỏ thật cỡ nào thì cũng là cỏ pha kè, làm sao có thể mềm mại như đồ thật. Hắn ngã xuống một cái, mặt trực tiếp cọ với cỏ nhân tạo, cỏ nhân tạo hơi cứng, cọ lên mặt hắn liền thấy đau. Hắn đau ở trên mặt được hai giây, sau đó cảm nhận được có thứ gì đó đè lên người, làm hắn tí nữa là tắt con mẹ nó thở, lại tiếp theo một giây, đầu hắn bị vật gì đó đập lên một cái, ngay lập tức khiến hắn choáng váng. Kim Thái Hanh nằm xụi lơ trên đất, tay chân nằm theo hình chữ đại, chửi xong câu này cũng không còn sức lực nào để nói thêm nữa.

Điền Chính Quốc ôm cái trán đau, rên rỉ vài tiếng. Cho dù lúc té xuống có một cái đệm, nhưng dù sao đệm này vẫn là hình người, cứng như đá, té xuống cỏ còn thoải mái hơn.

Tuy vậy, cậu vẫn nằm trên người Kim Thái Hanh không chịu xuống, không vì cái gì khác, chỉ là cậu mệt gần chết rồi, không muốn động đậy nữa.

Lúc chạy thì không mệt, lúc dừng lại rồi mới biết chân mình đã rã rời, mềm nhũn, mệt đến đầu choáng mắt hoa, không cử động nổi.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc không động không đậy, ở giữa sân bóng nằm chồng lên nhau, nếu như không thấy họ vẫn còn hô hấp, người ta còn tưởng là hai người chết.

Được một lúc, Kim Thái Hanh rốt cuộc lên tiếng:"Cậu xuống được chưa?"

Điền Chính Quốc đang mơ màng sắp ngủ, nghe âm thanh bất thình lình này thì giật mình ngóc đầu dậy, nhìn nhìn một hồi mới nhận ra tình huống hiện tại của mình là như thế nào.

Nhưng cậu cũng không vội leo xuống, vẫn cố chấp nằm lì trên người Kim Thái Hanh:"Mệt đếch chịu được, cho nằm tí nữa đi."

Kim Thái Hanh la lên:"Cậu mẹ nó mệt thì tôi không mệt chắc! Cậu có biết cái thân xác như heo này của cậu đè lên tôi rất nặng hay không! Đè tôi sắp không thở được rồi đây này! Mau xuống ngay nếu không cậu sẽ biết tay tôi!"

Điền Chính Quốc vẫn không động đậy, không trả lời ngược lại còn ngáp một cái. Kim Thái Hanh máu dồn lên não, không nói hai lời dùng sức lật người, Điền Chính Quốc đang sắp ngủ bị đẩy sang một bên, trực tiếp lưng chạm đất, còn lăn thêm một vòng đến đầu óc cũng xoay mòng mòng theo.

Còn chưa kịp định thần, cậu cảm nhận được một thứ gì đó rất nặng đè lên người mình, nhìn lại thì thấy trước mắt xuất hiện một mớ tóc đen thoang thoảng mùi bạc hà.

"Giờ thì cậu hiểu cảm giác bị người ta nằm lên chưa!" Giọng Kim Thái Hanh truyền từ dưới lên, bây giờ hắn đang nằm trên người cậu, đè trực tiếp lên bụng, cậu xíu nữa là tắt thở, giờ thì cậu hiểu cảm giác của hắn rồi.

Đúng là nặng vãi chưởng.

Kim Thái Hanh nói xong thì chống tay sang hai bên cạnh nâng người dậy, từ trên cao nhìn cậu, mái tóc hắn rủ xuống, lộ ra đôi mắt hẹp dài và đôi con ngươi màu hổ phách, nhìn xuống một chút là sóng mũi vừa cao lại vừa thẳng, xuống một chút nữa là đôi môi mỏng. Nhìn kĩ mới thấy, kẻ thù của cậu cũng rất là đẹp trai, coi như xứng đáng là người cạnh tranh với cậu, thế nhưng so với cậu thì vẫn còn thua một bậc.

Nếu như Kim Thái Hanh không tranh với cậu, cậu có thể cùng hắn làm bạn, đáng tiếc người này thế nào cũng không chịu thôi đấu đá, cậu lại không muốn thua cuộc, vì thế nói về làm bạn liền không thể.

Đáng ghét, cậu mà cũng nghĩ đến việc cùng Kim Thái Hanh trở thành bạn bè sao? Quái quỷ gì thế này?

"Cậu thất thần cái gì! Tôi là đang nói chuyện với cậu đó!"

"Nói cái gì?"

"Tôi nói này, tai của cậu có phải là có vấn đề gì không?"

"Tai cậu mới là có vấn đề, tai cả nhà cậu đều có vấn đề!"

"Hừ, cậu đây là không biết điều, xem lại tình huống hiện tại của mình đi."

"Xem cái đầu bò...a cậu buông tôi ra."

Kim Thái Hanh chế trụ hai tay Điền Chính Quốc trên đỉnh đầu, ngồi lên bụng cậu hơi khom lưng xuống, cùng cậu mắt đối mắt, khóe môi đắc ý nhếch nhếch lên:"Tôi đã bảo cậu xem lại tình huống của mình đi mà, cậu không chịu nghe."

Điền Chính Quốc giãy giụa mãnh liệt, nhưng làm thế nào cũng không tác dụng, cậu bây giờ mới biết tay Kim Thái Hanh lớn đến như vậy, chỉ dùng một tay thôi đã dễ dàng nắm chặt hai tay cậu, sức lực cũng không hề nhỏ, siết tới tay cậu cảm thấy hơi đau đau.

"Buông ra!" Điền Chính Quốc trừng mắt.

Kim Thái Hanh cúi người xuống thấp hơn, môi có hồ chỉ còn cách 10 cm mới chịu dừng lại, hắn vờ suy nghĩ:"Lúc nãy cậu đánh tôi bao nhiêu cái nhỉ? Cũng không ít đâu."

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt cái ực, đúng là không ít, cỡ hơn hai mươi cái đi...

"Cái đó là do cậu đáng phải chịu, ai bảo cậu lấy gián hù tôi làm gì!" Nghĩ đến cảm giác con vật nhiều chân đó bò dọc lên tay, Điền Chính Quốc không khỏi rùng mình một cái, mẹ nó gớm gần chết.

"Vậy ai bảo cậu cắn lên vai tôi làm gì! Tôi là người có thù tất báo đó cậu có biết không!" Kim Thái Hanh hung hăng trừng Điền Chính Quốc, khom người càng dán lại gần hơn, khuôn mặt hắn phút chốc phóng đại trước tầm mắt cậu.

Điền Chính Quốc không một đường lui, bị hơi thở và mùi hương bạc hà vây quanh, há há miệng không đáp lại được lời nào.

Lúc nhìn Điền Chính Quốc ở khoảng cách gần thế này, trong đầu Kim Thái Hanh bỗng dưng bật ra một vài suy nghĩ: Da cậu ta sao lại đẹp thế nhỉ? Môi cậu ta sao lại hồng như vậy? Lông tơ cũng ngắn, nhìn vô cùng mềm mại. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kĩ khuôn mặt của người này, thật ra cảm thấy cũng rất đẹp. Kim Thái Hanh dời tầm nhìn xuống một chút nữa, nhìn thấy một nốt ruồi ở dưới môi Điền Chính Quốc, hắn vì muốn nhìn rõ nên cúi đầu sâu hơn một tí.

Điền Chính Quốc giãy giụa hoài không được, Kim Thái Hanh khoảng cách thì càng ngày càng gần, cậu không đoán ra hắn định làm gì, chỉ là cảm thấy cái khoảng cách này thật không quá thích hợp.

Đột nhiên, đầu Điền Chính Quốc nhảy số một cái, vẻ mặt trong phút chốc quỷ dị. Cậu hít sâu một hơi, nâng chân lên, thúc đầu gối lên bụng dưới Kim Thái Hanh một cái.

"Á──" Kim Thái Hanh rú lên như heo bị chọc tiết, há to miệng, đau đến hít thở không thông. Hạ bộ bị người ta hung hăng thúc một cú, thật mẹ nó thốn, thật sự, thật sự rất là thốn!

Điền Chính Quốc thuận lợi thoát khỏi gông kiềm, đẩy cơ thể như hóa đá của Kim Thái Hanh sang một bên, ngồi dậy rồi trừng mắt nhìn hắn:"Dám động tới tôi hả, tôi cho cậu khỏi sinh đẻ gì luôn!"

Kim Thái Hanh tạm thời rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Điền Chính Quốc đứng lên, phủi phủi người mấy cái, đắc ý trên cao nhìn xuống Kim Thái Hanh, rồi cúi người nhặt cây chổi lên, tiêu sái xoay người rời đi.

Kim Thái Hanh làm sao để cho cậu đi dễ dàng như vậy, hắn nhanh như chớp nắm quần cậu lại.

Điền Chính Quốc quay phắt đầu lại:"Cậu buông ra!" Nắm kiểu này nó tuột luôn bây giờ!

"Cậu nghĩ cậu đá tôi xong là có thể chạy được hả?" Kim Thái Hanh siết chặt ống quần trong tay, ngồi dậy.

Điền Chính Quốc nắm cái quần lại, phòng ngừa nó bị kéo tuột. Cậu nghiến răng, rồi bỗng dưng chỉ chỉ ở đằng xa, kêu lên:"Chủ nhiệm Trương!"

Kim Thái Hanh hú hồn buông tay ra, xoay đầu nhìn. Điền Chính Quốc nhân cơ hội chuồng mất dạng.

Kim Thái Hanh nhìn qua nhìn lại không thấy chủ nhiệm Trương, nghi hoặc quay đầu lại đã không thấy Điền Chính Quốc đâu.

Kim Thái Hanh: ???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net