Chương 14: Lươn lẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tự nhiên cái đi tâm sự? Tâm sự cái gì? Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nỗ lực suy nghĩ xem rốt cuộc mình với chủ nhiệm Trương có chuyện gì để tâm sự, nhưng nghĩ hoài cũng nghĩ không ra.

Chủ nhiệm Trương không mang người đi chỗ nào xa mà tâm sự, chỉ tìm một góc để nói chuyện. Ông nhìn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc một mặt mờ mịt, thấy luôn cả mấy dấu chấm hỏi đang chạy vòng vòng hai người, càng nhìn càng thêm tức giận.

Còn không biết mình sai ở chỗ nào sao! Đúng là tức chết mà!

"Buổi sáng hai em đánh nhau có đúng không?" Chủ nhiệm Trương mày chau đến nỗi như muốn dính lại với nhau, ông mỗi lần nói chuyện hầu như không chau mày nghiến răng thì sẽ ăn cơm không vào, dù cho là việc bình thường hay bất cứ việc gì cũng phải kéo hai bên mày lại cho nó hôn nhau một cái mới vừa lòng.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhớ lại chuyện lúc sáng, lắc lắc đầu. Cái này không phải là đánh nhau, một người đánh một người chạy không tính là đánh nhau được, trừ phi cả hai đứa nhào vào lăn lộn mới tính là đánh nhau! Thầy không thể định nghĩa như thế được!

Chủ nhiệm Trương không biết định nghĩa đánh nhau của hai người là gì, chỉ biết là có đánh là dính rồi. Ông kéo âm thanh lên cao:"Còn không chịu nhận! Các em đánh nhau hăng đến như vậy mà! Còn cầm chổi! Rượt đuổi nhau trong giờ học nữa chứ! Lần này tôi phải phạt nặng các em!"

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nghe thấy chữ 'phạt' liền sợ, bị gán cho cái tội đánh nhau tất nhiên phạt không thể nhẹ, lỡ như còn bị trừ hạnh kiểm thì cả hai có nước đi nhảy sông luôn.

Kim Thái Hanh vội tìm kế hoạch chữa cháy, nếu không đợi lát nữa mọi chuyện cháy rụi hết thì mình chết chắc. Hắn suy nghĩ hết 3 giây, rồi đột nhiên cười cười, nhích qua khoác vai Điền Chính Quốc, giả nai cười nói:"Tụi em đâu có đánh nhau đâu thầy! Tụi em chỉ là đùa giỡn với nhau thôi, thầy không biết tụi em học chung với nhau từ hồi tiểu học hả, trời ơi thân nhau lắm, hay chơi trò rượt đuổi này hoài à, không phải là đánh nhau, tụi em đùa giỡn nhau thôi!" Hắn ở bên vai cậu cấu một cái, trao cho cậu một ánh mắt, ý bảo cậu còn không nhanh phối hợp với tôi!

Điền Chính Quốc phản ứng lại, nặn ra nụ cười không hề có tí giả trân nào, như thân thiết cũng khoác vai Kim Thái Hanh, tay ở bên vai hắn đáp trả lại một cái cấu thật đau, rồi phụ họa gật đầu như gà mổ thóc, không ngừng nói đúng vậy đúng vậy, chỉ là đùa giỡn thôi.

Hai người này đi học được mấy ngày, không biết là đã học được cái gì chưa, nhưng trước tiên thì đã thấy học được cái tánh lươn lẹo.

Chủ nhiệm Trương vẻ mặt không thay đổi, nhưng đã nửa tin nửa ngờ. Ông làm sao biết hai người có học chung tiểu học cho đến bây giờ hay không, cộng thêm việc mỗi lần ông gặp hai đứa nhóc này đều là lúc hai đứa nó cãi nhau, làm sao bây giờ lại trở thành bạn thân rồi? Nhưng mà Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nói đến thành khẩn như vậy, trẻ con dù gì cũng thích chơi trò rượt đuổi nhau, lại nói cũng không phải đánh đến sứt trán mẻ đầu, hai người vẫn còn có thể hòa thuận ngồi cùng nhau làm bài tập cơ mà, thôi thì ông mắt nhắm mắt mở cho qua vụ này vậy.

Chủ nhiệm Trương trong trường này nổi tiếng gai góc, bên trong ngược lại mềm như trứng lòng đào vậy. Đáng tiếc là ít có ai biết được điều này, bởi vì bộ dạng khó ở bên ngoài của ông đã khắc sâu vào trong lòng các học sinh, các học sinh vẫn mang vẻ sợ sệt khi đứng trước mặt chủ nhiệm Trương.

Nhưng mà bây giờ hình như là có hai kẻ ngoại lệ rồi, đứng ở trước mặt chủ nhiệm Trương hoàn toàn không mang vẻ sợ hãi nào, đã vậy còn có tinh thần lươn lẹo với ông.

Nếu ông mà biết mình mềm lòng sai người, chắc là sẽ tức đến ói máu.

Bỏ qua vụ đánh đấm này, thế nhưng vẫn phải phạt vụ giữa tiết mà chạy nhảy lung tung. Chủ nhiệm Trương nói:"Tôi sẽ không phạt các em đánh nhau, nhưng các em dám giữa tiết học mà chạy đi chơi, phải phạt."

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc thở ra một hơi, tội trốn tiết dù sao vẫn nhẹ hơn đánh nhau nhiều. Với kinh nghiệm bị chủ nhiệm Trương phạt ba lần, cả hai biết rõ ông sẽ không phạt quá nặng tay, miễn là không có vết đen trong học bạ thì phạt cái gì bọn họ cũng không sợ, vì chai lì con mẹ nó rồi.

"Từ nay tới cuối tuần, sau giờ học buổi tối ở lại dọn dẹp rồi mới được về." Chủ nhiệm Trương quả nhiên chọn một hình phạt không đủ gãi ngứa cho bọn họ, dọn dẹp lớp học buổi tối dễ còn hơn ăn cháo, sắp mỗi mấy cái ghế, quét sương sương phòng học là xong rồi. Cái này thậm chí còn không tính là phạt mà là đi làm chuyện tốt, giúp đỡ các bạn học sắp ghế lụm vài miếng rác.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lập tức vâng vâng dạ dạ, quá trình từ đầu đến cuối vẫn luôn thân thiết choàng vai bá cổ. Chỉ là gân xanh trên trán của cả hai đã mơ hồ lộ ra, mày cũng từ từ dính lại rồi, bởi vì hai cái tay kia nào có chịu yên, lợi dụng tất cả các hội, cấu đến cả hai muốn rớt nước mắt. Đợi đến khi chủ nhiệm Trương đi khuất hai đứa vẫn nhây không chịu nổi, từ cấu vai chuyển sang ôm đầu nhau xoay vòng vòng.

"Nếu không nhờ tôi nhanh trí thì cậu đã tiêu đời!"

"Không phải một mình tôi, mà là chúng ta chết trùm!"

"Tôi nói này nếu cậu không đánh tôi thì có ra nông nỗi này không hả!"

"Nếu cậu mà không lấy con gián ra hù tôi thì tôi đâu có rảnh hơi mà đánh cậu!"

"Cậu nếu không cắn tôi thì tôi cũng không đi hù cậu làm gì!"

"Cậu nếu không chọc giận tôi vậy tôi sẽ dùng hàm răng vàng ngọc này cắn cậu chắc!"

Bla bla vừa xoay vòng vòng vừa kể lại hết tội trạng từ hiện tại đến trong quá khứ, anh một câu tôi một câu tôi thế này cậu thế kia, đến cuối cùng cũng không biết bắt nguồn từ đứa nào.

Nếu kể về việc trải qua từ nhỏ tới giờ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc có kể cả ngày cũng không hết. Phải nói hai người từ nhỏ cho đến lớn đều có kí ức cùng đối phương, chỉ là không có kí ức nào là tốt đẹp, không cãi thì mắng, không đấu thì đá, đủ loại chuyện làm cho đối phương tức chết, cũng bởi vì như vậy mà kết thù.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc xoay một lèo hơn hai mươi vòng, xoay đến đầu choáng mắt hoa, lảo đa lảo đảo, đầu kịch một tiếng chạm vào nhau, đầu óc quay cuồng như vừa mới chơi đồ, ngã lăn ra đất.

Trước mắt Kim Thái Hanh như có vạn ngôi sao đang xoay tròn, nhưng vẫn còn tinh thần mà mắng:"Đệt, đầu cậu làm bằng đá à!"

Điền Chính Quốc nghiến răng nghiến lợi:"Đầu tôi làm bằng đá vậy đầu cậu chắc chắn là được làm bằng bê tông cốt thép!"

Và rồi, Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc ôm cái trán sưng đỏ đi về lớp.

Mới có mấy ngày mà đã thương tích đầy mình, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc sâu sắc cảm thấy bản thân đi học mà chẳng khác gì là đi chiến trường đánh giặc.

Trịnh Hiệu Tích liếc hai người vừa đi tâm sự cùng chủ nhiệm Trương về một cái, thấy cái trán đỏ ửng của bọn họ liền la lên:"Trán các cậu sao vậy!"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc một cái, nói:"Đập đầu vào cục đá."

Điền Chính Quốc cũng liếc Kim Thái Hanh rồi mới trả lời:"Đập đầu vô bê tông cốt thép."

Trịnh Hiệu Tích:"..." Hai người đang tính dụ con nít à? Tôi còn không biết hai người quần nhau một trận mới ra nông nỗi thế này sao? Đầu tóc hai người còn bù xù như ổ chim kia kìa, chắc là mới choảng nhau một trận chứ gì!

Đi tâm sự với chủ nhiệm Trương còn có tinh thần choảng nhau, không biết dùng lời nào để nói hai người này nữa.

Phác Trí Mân thò đầu qua:"Các cậu cùng chủ nhiệm Trương tâm sự cái gì thế?"

Đúng là ở chung riết sẽ lây bệnh cho nhau, Phác Trí Mân là bị Trịnh Hiệu Tích lây cái tính vòng vo tam quốc, giả vờ giả vịt, biết rồi còn đi hỏi lòng vòng lòng vòng, cứ vô thẳng vấn đề hỏi 'chủ nhiệm Trương đã thưởng cho hai cậu cái gì' đi, còn bài đặt chi cho mệt vậy.

Kim Thái Hanh cẩn thận đặt mông xuống ghế, biết Phác Trí Mân muốn hỏi cái gì, đáp thẳng trọng tâm:"Ở lại dọn dẹp phòng học."

Phác Trí Mân và Trịnh Hiệu Tích cùng lúc trợn to mắt, cái này không đúng! Đánh nhau mà phạt nhẹ tới như vậy, đây không phái tác phong làm việc của chủ nhiệm Trương! Hai người này đút hối lộ à!

"Hai cậu đánh tới như vậy mà chỉ có thế thôi á?" Trịnh Hiệu Tích há hốc mồm, cằm như muốn rớt xuống đất.

Điền Chính Quốc giơ tay lên tựa như muốn đánh, nghiến răng nói:"Bộ cậu muốn tụi tôi bị phạt nặng hơn à! Cậu còn lương tâm không vậy hả!"

Mặc dù ở giữa còn một Kim Thái Hanh, nhưng Trịnh Hiệu Tích vẫn lui người về sau một chút trước nấm đấm kia của Điền Chính Quốc, y vội xua tay:"Ý tôi không phải như vậy! Tôi chỉ là thấy đây có gì đó không đúng!"

Không đúng thật, nếu Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bị tội danh đánh nhau làm sao có thể nhẹ nhàng như vậy. Nhưng mà bọn họ không muốn nói cho người khác nghe là mình đã đi lừa gạt chủ nhiệm Trương, làm chuyện xấu làm sao có thể kể cho người khác biết được.

Điền Chính Quốc nói:"Tóm lại là vậy thôi đó, đừng có hỏi nhiều nữa."

Phác trí Mân và Trịnh Hiệu Tích:"..." lần nào bọn này cũng làm cho người ta khó hiểu và tò mò lời giải đáp muốn chết, cái này cũng là một loại nghiệp đó có hiểu không?

...

[ Tiểu kịch trường ]

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc một giây trước: Trời ơi tụi em thân nhau lắm!

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc một giây sau: *Choảng nhau*

Chủ nhiệm Trương:"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net