Chương 21: Dáng vẻ quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối tuần, từ sáng sớm Trịnh Hiệu Tích đã thức dậy trong hớn hở, chỉ vì một lí do duy nhất đó chính là hôm nay y sẽ được về nhà và được ăn đồ ăn mẹ nấu.

Trịnh Hiệu Tích từ trên giường ngồi dậy, vươn vai một cái, xỏ vào chân đôi dép hình chú chó bông, mặc duy nhất một chiếc quần cụt màu vàng vui vẻ chạy đi mở tung cửa sổ, hít lấy mùi hương của sương sớm.

Trịnh Hiệu Tích dang rộng đôi tay ra, nhắm mắt lại tận hưởng ngày mới.

Năm giây sau đó, y lập tức xoay người đi trở vào.

Mẹ nó, lạnh quá.

Không ngờ sáng sớm lại lạnh đến như vậy.

Trịnh Hiệu Tích vừa nhảy lại vào phòng vừa rùng mình.

Phác Trí Mân ở giường trên nghe tiếng động nên tỉnh. Cậu ta nhổm người dậy, mở nửa con mắt nhìn nơi phát ra tiếng động. Buổi sáng mắt còn lem nhem nên không nhìn rõ được mặt mũi tên nào, miễn cưỡng chỉ nhìn thấy được một chiếc quần màu vàng in hình con vịt.

Không cần nhìn mặt, thấy màu quần cũng đủ biết là ai.

Phác Trí Mân dùng giọng còn ngáy ngủ mà nói:"Hôm nay cậu uống lộn thuốc à? Thức sớm thế? Mặt trời chỉ mới mọc có một nửa thôi."

Trịnh Hiệu Tích vừa cúi người mò tìm chiếc áo thun bị mình vứt lên giường tối qua vừa trả lời:"Tôi bị háo hức quá độ, không ngủ được."

Phác Trí Mân nằm phịch lại trên giường, kéo chăn trùm kín đầu, cảm thán trong lòng rằng sức hấp dẫn của đồ ăn thật là đáng sợ, làm người khác mất ngủ còn hơn nhớ người yêu.

Đã bị đánh thức liền không thể ngủ tiếp được, Phác Trí Mân lăn qua lăn lại một hồi cũng không nằm nổi nữa, lật đật ngồi dậy, xuống giường vệ sinh cá nhân. Lúc đi ngang qua giường của Điền Chính Quốc, lại không thể không nán lại nhìn cậu một cái rồi ở trong lòng cảm thán thêm một câu.

Ngủ như chết đôi khi cũng có lợi phết.

Không phụ lòng Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc vẫn không hề tỉnh giấc. Mặc dù trong thời gian đó Trịnh Hiệu Tích đã làm vỡ một cái cốc, phòng bên cạnh cãi nhau như cái chợ vỡ, một đám phá phách mới sáng sớm đã chọc bà cô quản lí la ầm lên. Khu kí túc đều là những thiếu niên tràn đầy năng lượng, cuối cùng liền ồn từ trên xuống dưới.

Vậy mà Điền Chính Quốc vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng Điền Chính Quốc ngủ cũng không nhiều, chỉ tầm mười mấy phút sau đã tỉnh. Thời điểm đó bên ngoài vẫn một mảnh ồn ào như cái chợ.

Khi Điền Chính Quốc đầu bù tóc rối ngồi dậy, vừa đúng lúc nghe được tiếng la thảm thiết của Mẫn Doãn Kì ở phòng đối diện.

"Thầy ơi đừng mà!!!"

Điền Chính Quốc vừa mới dậy:"???"

Heo bị chọc tiết à?

Trịnh Hiệu Tích tốt bụng giải thích giúp Điền Chính Quốc:"Đang kiểm tra phòng, có lẽ cậu ta bị lấy mất cái nồi rồi."

Ở kí túc xá mà mất cái nồi thì chẳng khác nào mất luôn cả sinh mạng. Thứ đó chính là thứ chứa đựng nguồn sống của những thiếu niên có tâm hồn ăn uống mạnh mẽ, đặc biệt là những chàng cú đêm lại càng cần thiết hơn.

Điền Chính Quốc nghe xong chỉ gật gù, bởi vì vừa tỉnh dậy đầu óc cậu vẫn chưa hoạt động, tạm thời không nêu ra được ý kiến gì.

Cậu còn có kế hoạch đến thư viện, nên không cho thêm chiếc giường thân yêu thêm một chút thời gian nào nữa, nhanh chóng lết xuống.

Lúc cậu chuẩn bị tươm tất mọi thứ cũng là lúc Trịnh Hiệu Tích dọn xong túi "hành lí" to bự gồm mấy cuốn sách để ra vẻ của mình, chuẩn bị ôm đi.

Điền Chính Quốc hỏi:"Hôm nay hồi cung à?"

Trịnh Hiệu Tích khoác balo lên vai:"Ừm, cậu đừng nhớ tôi quá nhé, tôi sẽ nhanh chóng trở về với cậu."

"Nào, ôm một cái nào."

Nói xong liền muốn nhào đến ôm Điền Chính Quốc một cái tạm biệt thật.

Điền Chính Quốc phản xạ nhanh đưa chân lên, cản lại ý muốn bất chính của Trịnh Hiệu Tích:"Mỹ thực đang ở nhà vãy tay với cậu kìa, về nhà ôm chúng nó đi, đừng đến gần tôi."

Điền Chính Quốc không có thói quen tiếp cận gần với người khác, đặc biệt là không thích ôm, không thích cơ thể mang nhiệt độ đó chạm sát vào mình.

Trịnh Hiệu Tích nhìn thấy bàn chân ở trước mặt, kịp thời đạp thắn bẻ lái sang bên cạnh, lao tới chỗ Phác Trí Mẫn đang ngồi, ý định muốn ôm lần nữa.

Phác Trí Mân không thương tình đạp Trịnh Hiệu Tích một đạp.

Trịnh Hiệu Tích bị đá văng lên trên giường vốn định nằm ăn vạ một hồi, nhưng phát hiện không ai quan tâm đến mình hết nên dẹp bỏ suy nghĩ, sờ sờ mũi ngồi dậy.

Y thấy Điền Chính Quốc đeo balo, hỏi:"Cậu định đi đâu vậy? Cũng hồi cung?"

Điền Chính Quốc nói:"Tôi đến thư viện."

Biểu cảm Trịnh Hiệu Tích khó mà tin nổi, ngày nghỉ duy nhất mà cậu ta cũng muốn đi thư viện? Lạy chúa cậu ta không còn là người nữa!

Đúng là không bao giờ hiểu được mạch não của những kẻ ở trên cao này mà.

Phác Trí Mân nói:"Các cậu còn không mau đi, ngày nghỉ là có hạn đấy."

Điền Chính Quốc và Trịnh Hiệu Tích cũng không định nán lại nữa, đi ra ngoài.

Trước khi đi Trịnh Hiệu Tích không quên bạn bè mà nói:"Tôi sẽ mang đồ ngon về." Đi được vài bước lại quay về, ló đầu vào cửa:"Cậu nữa, cũng đừng như Chính Quốc mà nhớ tôi quá nhé!"

Phác Trí Mân xách cái gối ném tới, Trịnh Hiệu Tích cười ha ha co chân bỏ chạy.

Hai người đi không được bao lâu, cánh cửa đối diện cũng được mở, Kim Thái Hanh bước ra ngoài, balo đeo một bên vai, vừa đi vừa cúi đầu xem điện thoại.

Điện Thoại trên tay hắn rung rung, màn hình hiển thị một loạt tin nhắn mới từ mẹ.

Mẹ: Mi không về thật à?

Mẹ: Ta nhớ mi mi cũng không chịu về?

Mẹ: Ta nấu đồ ăn ngon cho mi mi cũng không chịu về luôn?

Kim Thái Hanh thầm nghĩ, đồ ăn ngon là ba làm, mẹ vào bếp chỉ có thể làm cháy bếp.

Kim Thái Hanh gõ phím:"Không về luôn ạ."

Mẹ bên kia hồi tin rất nhanh, nội dung dài, tốc độ đánh máy phải nói là như tốc độ ánh sáng.

Mẹ: Sao hai đứa đứa nào cũng không chịu về nhà thế? Chẳng đứa nào hiểu được lòng người mẹ cả, máu mủ ruột thịt xa một ngày đã nhớ, đằng này còn tận một tuần, nỗi nhớ đã nhân lên từ một lên bảy lần, vậy mà không đứa nào hiểu được cảm giác nhớ nhung này, đến về nhà cho nhìn một cái cũng không được, sao thân già này của tôi khổ quá vậy nè!

Kim Thái Hanh:"..."

Mẹ hắn lại bán thảm nữa rồi, chiêu này cũ rích, đối với hắn từ lâu đã không còn tác dụng. Nói cách khác chính là bị dụ nhiều quá nên chai rồi.

Kim Thái Hanh không biết nên trả lời cái gì, đọc lại một lần nữa liền phát hiện ra một chuyện.

Mẹ hắn nói "Hai đứa" đều không về, ngoài hắn ra thì người còn lại không ai khác chính là Điền Chính Quốc.

Gia đình hắn và gia đình Điền Chính Quốc là hàng xóm lâu năm, trước khi sinh bọn họ ra hai bên đã khá thân thiết rồi, sau này còn thân hơn nữa. Chính vì vậy hai bên đều xem con của đối phương như con ruột của mình mà đối đãi. Mẹ Kim Thái Hanh đối tốt với Điền Chính Quốc y như cái cách mẹ cậu yêu thương hắn vậy.

Lại nói mẹ hắn thích trẻ con có khuôn mặt trắng trẻo cùng đôi mắt to tròn long lanh, mà Điền Chính Quốc thì khi sinh ra đã đúng gu con cái của hai ông bà, vậy nên khi gặp Điền Chính Quốc liền cưng nựng không dừng tay.

Ai như hắn, từ khi sinh ra đã có làn da bánh mật, đặt hai đứa cạnh nhau, chỉ có một mình Điền Chính Quốc phát sáng.

Cơ mà có một điều Kim Thái Hanh phải công nhận rằng Điền Chính Quốc được nhiều người thích thật. Tuy không mập mạp, nhưng lại trắng trẻo, gò má mềm mại hồng hào, lại biết cách làm nũng, cô giáo vừa nhìn thấy liền cười tít cả mắt.

Sau đó Điền Chính Quốc cười lại, lộ ra hai cây răng thỏ.

Kim Thái Hanh còn nhớ rất rõ, ngày đầu đến trường mẫu giáo đã bắt gặp hình ảnh Điền Chính Quốc cười như vậy.

Một đứa nhỏ khoác lên mình bộ đồng phục vừa vặn, đeo chiếc balo màu xanh, mái tóc ngắn ngủn tung bay trong gió mùa hè. Kim Thái Hanh đứng cách Điền Chính Quốc chỉ vài bước chân, bên tai lá cây thổi xào xạc, hắn nhìn Điền Chính Quốc rồi ngây thơ nghĩ, sao giống một chú thỏ thế nhỉ?

Đến bây giờ nghĩ lại, Kim Thái Hanh thấy mình lúc ấy đúng là còn quá nhỏ, quá thơ ngây, Điền Chính Quốc mà giống thỏ cái quái gì, giống heo thì có.

Lan man một hồi Kim Thái Hanh lại vòng về trọng điểm, chính là hôm nay Điền Chính Quốc cũng không về nhà.

Kim Thái Hanh dừng bước chân, quay đầu nhìn qua cửa phòng Điền Chính Quốc một cái, sau đó tiếp tục đi.

Trên màn hình điện thoại vẫn ở giao diện tin nhắn, bên kia mẹ hắn đang nhập gì đó. Kim Thái Hanh suy nghĩ một hồi, cũng không biết nên trả lời cái gì, dứt khoát nhét điện thoại vào túi quần, đi xuống cầu thang.

Lúc đi xuống trùng hợp gặp thầy Lí, người đi kiểm phòng lúc nãy, nhìn thấy mấy cái nồi mà ông cầm, Kim Thái Hanh có hơi chột dạ.

Thật ra hắn cũng có một cái, bên cạnh nồi còn có một đống mì gói, cũng may hắn biết nơi để giấu chúng nó nên không bị mất. Nhưng mà vậy hắn mới cảm thấy chột dạ, đồng thời còn thấy hơi bán đứng bạn bè. Hắn thì bình an vô sự trong khi cái nồi của Mân Doãn Kì thì bị tịch thu. Nhớ lại khuôn mặt tuyệt vọng lúc ấy của cậu ta, Kim Thái Hanh sờ sờ mũi, nghĩ thầm lát nữa mua tặng cậu ta cái mới vậy.

Kim Thái Hanh suy nghĩ xong, xốc balo lên, đi ra ngoài.

Đầu tiên là tìm thứ gì đó bỏ vào bụng, sau đó sẽ đến thư viện tìm vài cuốn sách tham khảo.

Từ hè Kim Thái Hanh đã tự mình học thêm kiến thức của lớp 10. Hắn có tính tự học rất cao, hầu như là không cần sự giúp đỡ của người khác, mỗi lần gặp vấn đề khó, hắn chỉ đến thư viện tìm tài liệu liên quan rồi nghiên cứu, mặc kệ quá trình có lâu thì hắn vẫn thích làm như vậy hơn. Bởi vì trong quá trình tự tìm hiểu hắn sẽ học được nhiều thứ khác, đồng thời còn luyện ra được thói quen tự giải quyết vấn đề mà không cần nhờ vả đến ai.

Kim Thái Hanh ra ngoài ăn sáng, ăn xong lại thong thả cước bộ trở lại trường, đi thẳng đến thư viện ở phía Tây. Trong thư viện là một mảng yên tĩnh, chỉ có những tiếng lật sách thật khẽ khó mà nghe được. Kim Thái Hanh vào tìm sách, đi một lượt mấy giá sách mới tìm được hai quyển ưng ý, sau đó ôm sách đi tìm chiếc bàn cạnh cửa sổ mà mình đã nhắm trúng mấy ngày trước.

Đến gần mới phát hiện, chỗ này đã có người, mặc dù không thấy ai nhưng sách của người nọ vẫn còn đặt ở trên bàn, trên mặt sách toàn là chữ chi chít.

Mặc dù là ở cạnh cửa sổ nhưng nơi này vẫn xem như là khuất nhất nhì thư viện rồi, không ngờ cũng có người chọn ra được nó. Kim Thái Hanh vốn nghĩ sẽ được một mình hưởng trọn ví trí này, không ngờ lại có người ngồi trước.

Nhưng hắn cũng không có ý định đi chỗ khác, cho dù có người thì cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hắn lắm, hắn đặc biệt thích chỗ này nên cũng không vì lí do nào mà rời đi, dù gì một chiếc bàn cũng dư cho hai người ngồi.

Kim Thái Hanh ngồi xuống, soạn sách vở ra bắt đầu học.

Người ở đối diện rất nhanh chóng đã trở lại, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, động tác rất khẽ, tránh làm phiền đến người xung quanh.

Kim Thái Hanh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục việc của mình.

Trong không gian chỉ có tiếng bút và tiếng lật sách lâu lâu lại vang lên, Kim Thái Hanh tập trung tìm phương pháp giải toán trên sách, cuốn vở bên cạnh chẳng mấy chốc đã lấp kín chữ và những dãy số bất đồng.

Kim đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc chạy, thời gian chậm rãi trôi qua, Kim Thái Hanh cặm cụi suốt hơn hai tiếng cuối cùng cũng có chút đau mắt, lưng cũng mỏi, bèn ngồi thẳng dậy dựa vào ghế, ngửa đầu xoa xoa hai mắt.

Khi hắn đưa mắt trở lại, vừa đúng lúc người ngồi đối diện hắn cũng ngẩng đầu, nâng tay lên xoa cổ, Kim Thái Hanh nhìn người nọ, ánh mắt hai người chạm nhau, một giây sau liền đồng loạt trừng nhau nói:"Sao cậu lại ở đây?!"

Hỏi xong mới cảm thấy dư thừa, đến thư viện không đọc sách học bài thì còn làm cái gì nữa.

Điền Chính Quốc nhăn mày, xoay qua xoay lại quanh mình, tìm thử xem tên dở hơi này có gắn thiết bị theo dõi mình hay không, sao kiểu gì cũng gặp phải cậu ta. Xoay một hồi không tìm được gì, ngược lại ngẩng đầu thấy Kim Thái Hanh nhìn mình với ánh mắt như đang nhìn tên thần kinh.

Điền Chính Quốc cũng cảm thấy hành động của mình có hơi sai sai, nhưng thật sự quá mức khó tin, cậu làm cái gì cũng phải đụng mặt Kim Thái Hanh, điều này khiến cậu không thể tin được đây là một sự trùng hợp.

Thư viện không gọi là lớn, không bàn về vấn đề ai đến trước ai đến sau, Điền Chính Quốc và hắn thậm chí còn chọn trúng cùng một vị trí ngồi, vị trí gần như là phía trong cùng của thư viện. Quả thật là khiến người ta khó mà tin nổi.

Trọng điểm là lâu lâu được một ngày nghỉ, không cần đụng mặt nhau nữa, ai ngờ cũng bắt buộc phải gặp. Cả tuần này Điền Chính Quốc gặp mặt Kim Thái Hanh đến phát ngấy luôn rồi, lúc trước cách vài ngày mới gặp còn có chuyện để nói, hiện tại sáng gặp chiều gặp cuối tuần cũng gặp làm cho cậu không tìm ra nổi một vấn đề để bới móc nữa.

Điền Chính Quốc nhăn mặt chậc một tiếng, nói:"Này, cậu có biết tôi thấy cái mặt cậu đến chán luôn rồi không? Cậu làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, một ngày thôi cũng được, coi như tôi xin cậu."

Kim Thái Hanh tâm trạng cũng đang rất vi diệu:"Tôi muốn là được chắc? Sao tôi biết cậu đang ở chỗ nào mà né? Tôi cũng không phải ông trời."

Điền Chính Quốc cắn răng, cậu ta một ngày ăn nói đàng hoàng là chết hay sao á.

Sau lời nói này chính là một khoảng lặng, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc tạm thời từ chối nói chuyện với nhau.

Né gặp không được rồi thì né nói chuyện luôn đi, cho đỡ tức.

Điền Chính Quốc lật sang trang bài tập mới, Kim Thái Hanh cũng cầm bút giải câu tiếp theo, mỗi người làm một việc, không thèm quan tâm đến đối phương nữa, quan tâm chính là tốn thời gian.

Mặt trời lên cao dần, chẳng mấy chốc đã đến trưa. Điền Chính Quốc đã giải được 4 trang sách, trang hiện tại là trang thứ 5. Nhưng giây phút này cậu có hơi mất tập trung, bởi vì cậu đói bụng.

Từ sáng đến giờ chưa ăn gì hết, bây giờ thì đói tới mờ mắt rồi.

Điền Chính Quốc chống cầm, tay xoay xoay cái bút, suy nghĩ xem có nên đi ra ngoài không. Ngồi một hồi ánh mắt lại lơ đễnh nhìn qua Kim Thái Hanh một cái, hắn đang hí hoáy điện thoại, nhìn dáng vẻ gõ gõ kia thì chắc là đang trả lời tin nhắn, cũng không biết nội dung là gì mà vẻ mặt trông nghiêm trọng lắm.

Rồi có liên quan gì đến mình? Điền Chính Quốc bĩu môi, đánh mắt ra chỗ khác. Liếc xuống đám mạng nhện trên vở của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại không kiềm được mà nhận xét: Cái tên này viết chữ xấu vãi.

Điền Chính Quốc vì đói bụng suy ra bần thần, chống cằm nhìn đất nhìn mây.

Đột nhiên, trong sự im lặng vang lên một tiếng động.

Ọc ọc-

Điền Chính Quốc trợn mắt, ngồi thẳng dậy ngang lập tức, lại vội vàng lật sột soạt mấy trang sách, che đi tiếng kêu của cái bụng phản chủ kia.

Kim Thái Hanh đối diện ngẩng đầu nhìn cậu.

Điền Chính Quốc thầm mắng "đệt" trong lòng.

Kim Thái Hanh chớp chớp mắt nhìn cậu, hỏi:"Chính Quốc, cậu ăn cơm chưa?"

Điền Chính Quốc căng mặt ra, trong đầu đã có hàng vạn dòng chữ nhảy lên dữ dội, cậu ta nghe được rồi ư? Nghe thấy thật rồi hả? Quê quá đi mất, tìm cái gì trùm lên đầu bây giờ?!

Kim Thái Hanh vẫn đang đợi câu trả lời của Điền Chính Quốc, mắt chăm chăm nhìn cậu.

Điền Chính Quốc trong lòng âm thầm lạc quan mà nghĩ, cái tiếng nhỏ như vậy làm sao mà cậu ta nghe ra được, nhất định là không nghe được!

Cậu mạnh miệng:"Ăn rồi."

Kim Thái Hanh lập tức đáp:"Cậu nói dối." Hắn lại nhìn thẳng vào mắt cậu:"Cậu ngồi cạnh tôi từ sáng đến giờ, cậu ăn hồi nào?"

Lúc hắn đến thư viện cũng tương đối sớm, mà Điền Chính Quốc còn đến sớm hơn hắn, không chừng bữa sáng cậu còn không thèm ăn. Cậu chính là một tên lười ăn chính hiệu mà.

Điền Chính Quốc nổi đóa:"Cậu biết rồi còn hỏi làm gì nữa?" Bớt vô tri lại giùm cái.

Kim Thái Hanh nói:"Cho đúng trình tự."

Điền Chính Quốc:...Bệnh hơi nặng rồi đó.

Điền Chính Quốc đang định đớp lại, nhưng não chợt nhảy số get được trọng điểm, Kim Thái Hanh trông như không có nghe được tiếng lúc nãy?

Hí, cậu ta không nghe thấy!

Điền Chính Quốc bắt đầu mừng thầm, may quá, không cần tìm đồ đội nữa!

Ba giây sau đó-

Ọc ọc-

Điền Chính Quốc:"..."

Hình như lần này vang hơn lần trước thì phải?

Kim Thái Hanh lập tức ngước mắt lên nhìn Điền Chính Quốc, đây là biểu hiện cho thấy, hắn đã nghe rồi.

Điền Chính Quốc: Cái quần đâu?

Kim Thái Hanh hiếm khi giữ cho Điền Chính Quốc chút mặt mũi mà không cười lớn một trận, thay vào đó là bụm miệng cười tủm tỉm.

Sự quê của Điền Chính Quốc chính là niềm vui của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc đen mặt.

Sao cái gì xấu hổ cũng để Kim Thái Hanh nghe và thấy được thế?

Tại sao vậy?

Điền Chính Quốc muốn bắt cái thang lên hỏi ông trời ngay và luôn.

Gặp Kim Thái Hanh, có thể bớt đội quần được không?

Kim Thái Hanh nhìn vành tai đã đỏ lên và vẻ mặt đen như đít nồi của Điền Chính Quốc, điều chỉnh vẻ mặt trở lại bình thường, nói:"Đói rồi à? Đi ăn không? M-"

Chưa nói hết câu đã bị Điền Chính Quốc ngắt ngang:"Không đi."

Kim Thái Hanh:"..." Làm ơn để cho người khác nói hết câu được không vậy? Tôi biết cậu không muốn đi chung với tôi, nhưng cũng nghe hết giùm đi, cậu nhìn tôi xem, giống tự nguyện lắm hả?

Kim Thái Hanh gào thét trong lòng.

Kim Thái Hanh nghiến răng nói:"Mẹ tôi mời cậu."

Điền Chính Quốc nhìn hắn:"Mẹ cậu?"

Kim Thái Hanh đáp:"Ừ, mẹ tôi đang ở cổng trường, nói muốn mời cậu đi ăn cơm trưa."

Nguyên văn là: Mau dẫn Điền Chính Quốc ra đây cho mẹ, mi không làm ta liền bo xì mi luôn!

Bởi vì từ nhỏ đã có tình cảm không tốt, bà sợ Kim Thái Hanh sẽ không làm nên mới dùng kế sách này. Không biết con trai lớn rồi còn có hiệu quả hay không, nhưng lúc còn bé thì hiệu quả lắm, cứ như vậy mà lấy bài này ra chơi tiếp.

Kim- Bị lừa hết thời thơ ấu - Thái Hanh sau khi đọc được tin nhắn:...Mẹ đừng ôm hy vọng nữa.

Tuy vậy, Kim Thái Hanh vẫn giúp mẹ hắn chuyển lời, chỉ là sau đó nếu Điền Chính Quốc có không đi thì hắn cũng không nói thêm câu nào nữa, nhiệm vụ chỉ có thế thôi.

Nhưng mẹ Kim Thái Hanh đã đến tận nơi rồi, Điền Chính Quốc còn có thể không đi?

Hơn nữa, đói bụng....

Mười lắm phút sau, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc một trước một sau cước bộ ra cổng trường.

Kim Thái Hanh đi phía trước, Điền Chính Quốc đi phía sau, hai người từ xa đã nhìn thấy mẹ Kim Thái Hanh một thân quần tây đen vest đen, còn đeo thêm kính râm đứng tựa vào chiếc xe đen bóng loáng, từ trên xuống dưới toát ra một mùi vị cool ngầu không chê vào đâu được. Thông qua của sổ hé mở nhìn vào trong xe còn thấy thấp thoáng một người ngồi nữa, cũng đeo kính râm.

Giống xã hội đen ghê.

Có mấy người đi ra khỏi cổng, nhìn thấy mẹ hắn bộ dạng như vậy cũng không khỏi né xa ra.

Ầy, mặc dù biết rõ phong cách ăn mặc của mẹ mình rồi, nhưng Kim Thái Hanh vẫn hoàn toàn không thích ứng được.

Kim Thái Hanh đi đến, thở dài nói:"Mẹ à, mẹ xem người ta chạy hết rồi kia kìa."

Bạch Oánh tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo cùng đôi mắt hẹp dài quyến rũ, so sánh với mắt Kim Thái Hanh thì khó tìm ra được sự khác biệt. Bà bước tới, thân hình thẳng tắp, đôi chân dài bước hai bước đi đến trước mặt Kim Thái Hanh.

Bạch Oánh bỏ tay vào túi quần, hơi ngẩng đầu, bờ môi mỏng mỉm cười:"Trách sao được, mẹ mi ngầu quá mà."

Kim Thái Hanh nhìn xuống mẹ mình:"..." Trông cũng ngầu thật đó.

Bạch Oánh còn đang rất vui vẻ, chợt nhận ra sự chênh lệch chiều cao giữa mình và con trai, đột nhiên cảm thấy sự cool ngầu của mình tụt hết một nửa.

Tại sao con trai của tôi lại cao hơn tôi nhiều như thế này, buổi sáng đã cố ý mang cao gót 5 phân lận mà....

Mới ngày nào còn xách nó lên dễ dàng như xách gối, bây giờ nó cao hơn mình một cái đầu, Bạch Oánh tạm thời chưa chấp nhận được hiện thực.

Nhưng mà nhìn lại khuôn mặt của Kim Thái Hanh thì không thể nào không phổng mũi một cái, không biết ai sinh mà lại sinh ra một đứa trẻ đẹp trai thế này!

Điền Chính Quốc ở phía sau lúc này chậm chậm đi tới, Bạch Oánh đang cảm thán, liếc qua một cái liền thấy Điền Chính Quốc, ánh mắt ngay lập tức phát sáng.

Điền Chính Quốc đối với Kim Thái Hanh luôn trưng ra bộ mặt khó ở, nhưng đối với người khác thì mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC