Chương 24: Không còn nhìn thấy nỗi sợ nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc tỉnh lại với một cơn đau đầu, cổ họng thì hơi đau, còn không nhịn được ho mấy cái liền.

Cậu ho như vậy liền khiến cho cả phòng kí túc tỉnh giấc hết.

Giường Trịnh Hiệu Tích đối diện giường Điền Chính Quốc, y ngồi dậy quay đầu dùng ánh mắt còn nhập nhèm nhìn cậu:"Cậu sao vậy? Sao đột nhiên ho dữ thế?"

"Không sao, hơi ngứa cổ họng một xíu thôi." Nói xong những lời này Điền Chính Quốc mới phát hiện giọng của mình đã hơi khàn.

Điền Chính Quốc đi xuống giường, rót chút nước uống.

Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân cũng đồng loạt rời giường, ba người lần lượt vệ sinh cá nhân thay quần áo, sau đó chuẩn bị đi đến căn tin ăn sáng.

Điền Chính Quốc thấy hơi buồn ngủ, với lại miệng hơi nhạt không có khẩu vị, nói sẽ đến lớp trước.

Điền Chính Quốc vào lớp, lấy sổ ra định ôn lại từ đơn tiếng anh. Nhưng đọc một hồi cậu lại không tập trung nổi, mắt hoa cả lên, lại cực kì muốn ngủ.

Điền Chính Quốc thấy vẫn còn 20 phút nữa mới vào lớp, bèn tranh thủ nằm bò lên bàn ngủ bù.

Lúc Kim Thái Hanh đi vào Điền Chính Quốc vẫn đang tì má lên cánh tay ngủ say, lông mày còn hơi nhíu lại.

Kim Thái Hanh hơi khó hiểu ngồi xuống ghế, thông thường giờ này Điền Chính Quốc phải đang học từ đơn chứ nhỉ, sao đột nhiên lại mệt mỏi mà ngủ thế.

Chắc là đêm qua thức khuya, dù sao hôm qua lúc trở về cũng đã gần 12 giờ đêm rồi.

Nhưng mà khoang đã, cậu ta ngủ như thế rồi lát nữa phải gọi kiểu gì?

Hàng người liên tục đi vào lớp, xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào hơn. Điền Chính Quốc vốn là người sẽ không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn. Nhưng hôm nay đầu có chút đau và cổ họng khó chịu khiến cậu có chút mẫn cảm, lần này nghe thấy tiếng người xung quanh nhiều hơn cậu đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy, vung vai, còn há mồm ngáp một cái thật to.

Kim Thái Hanh bên cạnh nhìn cậu chằm chằm, còn đang chăm chú suy nghĩ đến chuyện lát nữa phải dùng cách thức gì để ép cậu dậy. Còn chưa kịp nghĩ xong Điền Chính Quốc đã bất thình lình bật dậy thì thôi đi, còn ngáp một cái to tướng vậy nữa, làm hắn trong cơn suy nghĩ phải giật mình.

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh khinh bỉ nhìn mình, cậu hất mặt:"Nhìn gì?"

Vốn Kim Thái Hanh ban đầu là khinh bỉ, thấy rõ mặt Điền Chính Quốc liền không ngăn được khóe môi cong lên một cách kì dị.

Điền Chính Quốc trợn trắng mắt:"Cậu cười khùng cười điên gì đó? Có bệnh à?"

Kim Thái Hanh vẫn còn cười, sau đí hắn đột nhiên nghiêng người tiến sát lại gần.

Điền Chính Quốc theo bản năng ngả người ra sau tránh né. Kim Thái Hanh cũng không tiếp tục tiến tới nữa mà chỉ vừa cười vừa nhỏ giọng nói:"Điền Chính Quốc, cậu ngủ chảy nước dãi kìa."

Vốn mắt Điền Chính Quốc đã to tròn, nay cậu còn trợn to hơn. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra soi, phát hiện bên ngoài miệng đúng thật là có một vệt nước.

Điền Chính Quốc:"..."

Cậu bất động thanh sắc dùng khăn giấy lau đi dấu vết đen tối này. Dùng hết sức để lau.

Kim Thái Hanh bên cạnh vẫn còn đang cười không ngừng.

Điền Chính Quốc quay đầu, cũng nâng khóe môi trao cho hắn một nụ cười rất đỗi thân thiện, nghiến răng nói:"Kim Thái Hanh cậu nói xem, nếu tôi giết người diệt khẩu thì sẽ bảo toàn được cái bí mật đúng không?"

Khóe miệng Kim Thái Hanh chợt đông cứng lại, hắn có một dự cảm không lành. Hắn không nhanh không chậm lui về sau.

Điền Chính Quốc dùng chất giọng đã sớm có chút khàn khàn của mình mà gầm lên:"Cậu nói có đúng không!" Dứt lời, Điền Chính Quốc liền giơ móng vuốt đến.

Kim Thái Hanh nhanh nhẹn đẩy ghế xoay người chạy.

Điền Chính Quốc đứng dậy đuổi theo.

Nhưng hôm nay cậu đột nhiên không hề có tí sức lực nào, chạy một chút đã mệt muốn chết. Chậm bước chân một cái Kim Thái Hanh đã hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Xem ra hôm nay không phải ngày tốt để diệt khẩu rồi.

Kim Thái Hanh thật ra không chạy xa, chỉ trốn ở khúc ngoặt gần đó thôi. Hắn ló đầu ra quan sát, thấy Điền Chính Quốc còn ở phía tước, đứng ở đó lấy sức thở mấy hơi.

"Này." Đột Nhiên có một cái tay vỗ lên vai hắn.

Kim Thái Hanh hô lên một tiếng, giật mình quay đầu lại. Hóa ra là Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn hỏi:"Cậu lén lén lút lút ở đây làm gì vậy?"

Kim Thái Hanh sợ tiếng hô của hắn kinh động đến cái tai thính của Điền Chính Quốc, lại tiếp tục ló đầu ra xem tình hình, Kim Nam Tuấn ở phía sau cũng học tập theo hắn mà chui nửa đầu ra ngoài nhìn xung quanh.

Phát hiện Điền Chính Quốc phía trước đang quay đầu về lớp.

Kim Nam Tuấn thoắt cái hiểu ra:"Cậu lại chọc ghẹo cậu ta cái gì nữa rồi?"

Không hiểu vì sao mỗi khi hai người này có chuyện Kim Nam Tuấn lại chụp cái nồi xấu này lên đầu Kim Thái Hanh. Nhưng giữa hai người đó, Kim Nam Tuấn có cảm giác Kim Thái Hanh sẽ dễ là kẻ đầu sỏ hơn, bởi vì trông Kim Thái Hanh rất thích chọc cho Điền Chính Quốc giận. Kết quả thì sao? Bị Điền Chính Quốc đuổi cùng giết tận.

Kim Thái Hanh đương nhiên không dám nói việc Điền Chính Quốc ngủ chảy cả nước dãi ra cho người khác nghe, để cậu biết được hắn truyền ra ngoài còn không phải sẽ bị đuổi giết hơn nữa sao? Thôi cứ để bản thân biết được rồi, lâu lâu mang ra cười nhạo một phen cũng vui.

"Tôi không có chọc cậu ta."

Kim Nam Tuấn:"Vậy sao cậu lại phải trốn?"

Kim Thái Hanh:"..." Trốn hồi nào? Tôi chỉ là vì bảo toàn tính mạng thôi!

Kim Nam Tuấn thấy Kim Thái Hanh nghẹn một cục không trả lời cũng không hỏi nữa mà chỉ khuyên nhủ:"Không phải dạo gần đây hai người làm hòa rồi sao? Như thế không phải rất tốt à? Tôi không biết hai người vì nguyên do gì mà dẫn đến không hòa hợp, nhưng mà chúng ta đều là bạn học, những hờn giận hay ganh đua của hào quang đều là chớp nhoáng, tình cảm chân thành mới đáng trân trọng. Cậu và cậu ấy đừng như vậy nữa, chúng ta phải cùng giúp đỡ nhau tiến lên."

Trên phương diện của một người lớp trưởng, Kim Nam Tuấn cũng phải có trách nhiệm với Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, phải giữ được mối quan hệ đoàn kết giữa cả hai, kể cả các bạn học khác cũng thế. Bởi họ là một tập thể lớn, mà một tập thể thì dù cho chỉ có hai người không hòa hợp thì nó cũng đã rạn nứt đi một phần của sự đoàn kết chung rồi. Vậy nên, với cương vị là một người lớp trưởng trách nhiệm, Kim Nam Tuấn phải nỗ lực khuyên nhủ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh hoàn toàn hiểu được Kim Nam Tuấn có ý tốt, vẻ mặt đều là vẻ nghiêm túc tiếp thu. Nhưng hắn sẽ không hứa những điều mà mình không chắc chắn làm được, vậy nên chỉ nói:"Cảm ơn cậu, nhưng vấn đề của chúng tôi không phải có thể một sớm một chiều là giải quyết được."

Giải quyết gần 10 năm trời còn chưa giải quyết xong đây.

Kim Nam Tuấn thở dài, hai người đi về lớp. Lúc đi gần đến cửa sau của lớp học, Kim Thái Hanh đột nhiên thả chậm bước chân, đi ở phía sau Kim Nam Tuấn. Lúc Kim Nam Tuấn đang định bước vào thì bất chợt nắm cậu ta lại, dùng Kim Nam Tuấn làm lá chắn, lại tiếp tục ló đầu ra xem bên trong lớp.

Hắn thấy Điền Chính Quốc đang tiếp tục ngủ.

Kim Thái Hanh thở ra một hơi, buông Kim Nam Tuấn ra đi vào lớp.

Nhưng Kim Thái Hanh lầm to, Điền Chính Quốc chỉ nhắm mắt hờ mà không ngủ, ngay lúc Kim Thái Hanh vừa đặt mông xuống ghế liền mở to đôi mắt, dọa Kim Thái Hanh tí nữa ngồi không vững mà ngã chổng vó.

Điền Chính Quốc phóng cho Kim Thái Hanh một đôi mắt cảnh cáo, biểu thị là cậu dám đem chuyện của tôi ra ngoài xem, cậu chết chắc.

Kim Thái Hanh đang định nói gì đó thì chuông vào lớp reo vang, hắn đành nhét hết vào bụng luôn.

Điền Chính Quốc đang đau đầu, cũng không muốn để ý đến hắn.

Tiết đầu hôm nay là của lão Lâm. Vốn thường ngày đã là một người hòa nhã, hôm nay bước vào lớp còn mang một dáng vẻ mùa xuân phơi phới, ý cười đến mí mắt nhăn nheo. Niềm vui lớn tới nỗi khiến bọn họ cũng bị nhiễm phải luôn.

Một bạn học sinh thường ngày hoạt bát thấy lão Lâm như vậy, liền đùa:"Thầy à, hôm nay có chuyện gì vui vậy ạ? Trông thầy như đang tắm dưới nước mùa xuân ấy!"

Lâm Duẩn cười tươi:"Không phải hôm nay là ngày có kết quả thi sao?"

Bọn họ đương nhiên biết hôm nay sẽ là ngày có kết quả, nhưng có thể khiến Lâm Duẩn vui vẻ đến mức đó, cho thấy lần này bọn họ hiển nhiên là thi cực kì tốt!

Học sinh trong lớp bắt đầu trở nên nhốn nháo.

Kim Nam Tuấn lên tiếng ổn định mọi người, các bạn học cũng nhanh chóng yên lặng lại. Lâm Duẩn tiếp tục nói:"Lần này lớp chúng ta làm bài rất tốt, đều trên tiêu chuẩn. Đặc biệt hơn là trong lớp có đến năm bạn đạt được điểm tuyệt đối về môn Toán, Tiếng Anh, Vật Lí và Lịch Sử. Thành tích trung bình của cả lớp còn rất đáng khen khi đứng nhất toàn khối!"

Cả lớp đồng loạt reo hò tưng bừng.

Đây chính là khởi đầu thuận lợi, lớp 3 trong tháng đầu tiên đã vinh danh đứng đầu khối lớp 10, còn gì kiêu ngạo hơn nữa đâu!

Lâm Duẩn cũng rất vui, nhưng ông hiện tại chưa nói hết, niềm tự hào vẫn còn ở phía sau. Ông gõ lên bàn ổn định trật tự, đợi học sinh hoàn toàn im lặng ông mới lần nữa thẳng lưng trịnh trọng:"Các bạn học, còn một điều nữa vô cùng đáng tự hào đến với lớp, chính là đứng đầu trong khối 10 này chính là học sinh của lớp chúng ta! Không chỉ có một mà còn là hai!"

Đám học sinh trong lớp toàn bộ há hốc mồm, sốc tới cằm muốn rớt xuống luôn. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được câu giải nhất 'Không chỉ một mà còn là hai' đấy!

Lâm Duẩn vui vẻ nói, ánh mắt lấp lánh tự hào:"Hai em Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc của lớp ta có cùng một số điểm cao nhất, đồng loạt đứng hạng nhất toàn bộ khối 10!"

Trong lớp một trận vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Phiếu điểm lần lượt được phát xuống, Kiều Kiều lúc phát đến chỗ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, cặp kính dày 5 độ đã cho cô thấy rõ được con số khủng giống nhau của hai người, ánh mắt hiện lên một sự hâm mộ to lớn.

Nhưng Kiều Kiều nhìn biểu cảm của hai học bá này, cứ cảm thấy hai người này hình như....không được vui?

Hạng nhất nhưng tại sao lại không vui?

Kiều Kiều mang sự khó hiểu ấy của mình cùng quay về chỗ ngồi, lại không nhịn được quay đầu nhìn biểu cảm khủng bố của hai học bá.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc cầm phiếu điểm được phát xuống, siết chặt đến nỗi nhăn nhúm hết một góc.

Lại tái diễn, điều này lại tái diễn.

Điền Chính Quốc siết đến ngón tay trắng bệch, quay đầu nhìn Kim Thái Hanh một cái. Hắn cũng đang nhìn cậu.

Điền Chính Quốc không biết hình dung cảm giác của mình lúc này như thế nào, chắc là vẫn như mọi khi chính là không cam lòng và khó tin. Cậu thật sự không tin nổi bọn họ có thể năm lần bảy lượt ngang bằng như vậy, khiến cậu đột nhiên đối với việc này mệt mỏi vô cùng. Vốn cơ thể đã có chút khó chịu, thu nhận thêm tin tức này nữa cậu lại muốn trực tiếp ngã bệnh luôn.

Kim Thái Hanh bên cạnh nhắm mắt lại, thâm tâm hắn cũng đều là cảm giác không cam lòng. Hắn rõ ràng đã bỏ bao công sức, vậy mà cũng không lệch với cậu ta được đến một điểm. Nếu là một môn cũng không nói, này còn là tất cả các môn cộng điểm lại, hoàn hảo cùng chung số điểm. Kim Thái Hanh hiện tại là buồn bực đến chết rồi.

Thông thường sau khi biết được kết quả, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc liền hùng hùng hổ hổ tìm đối phương choảng nhau bằng mồm, khinh bỉ nhau một trận. Sau này lớn lên một tí sẽ không trẻ trâu như vậy nữa, mà khi gặp mặt nhau mới anh một câu tôi một câu qua lại chí chóe, nhưng giờ đây bọn họ đều đồng loạt im lặng tiêu hóa câu chuyện đau lòng quen thuộc này, ai cũng không nói một lời, nhưng bầu không khí giữa hai người rõ ràng ngưng trọng hơn rất nhiều so với mọi khi.

Mọi người còn đang hoan hô rất vui vẻ, Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân ngồi bên cạnh không ngừng giơ ngón cái với Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, tấm tắt khen ngợi hai người quả thật quá trâu bò! Sự việc hi hữu như hai vị trí nhất khối đột nhiên rơi trúng đầu lớp bọn họ, chuyện này còn vui hơn là ăn tết!

Chỉ là bọn họ cảm thấy có chút kì quái, biểu hiện của hai con người xuất sắc kia căn bản rất bình tĩnh, thậm chí còn chẳng có tí gì là vui vẻ, ngược lại sâu trong ánh mắt còn lóe ra một tia buồn bực. Mây đen như giăng kín đầu vị hai học bá, trên mặt chẳng có một chút ý vị gì cho thấy hai người họ là người đang nắm giữ vị trí top 1.

Sau những lời thông báo kia thì tiết học bắt đầu. Điền Chính Quốc mặc dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng ngồi thẳng người nghe giảng. Nhưng những kiến thức ấy căn bản không thể vào đầu được, bởi vì tâm tình hiện tại của cậu cực kì kém, cộng thêm việc đầu óc choáng váng liền khiến cậu hoàn toàn không tập trung được.

Kim Thái Hanh bên cạnh vẫn là bộ dạng chăm chú nghe, nhưng trong lòng ngàn suy nghĩ phức tạp, con số 1 cay mắt kia vẫn đang chiễm chệ chiếm lấy tâm trí hắn, hắn cũng học không vào.

Ảnh hưởng đến thế đấy, dính lấy đối phương liền chẳng có gì hay ho cả.

Sau mấy tiếng dày vò, tiếng chuông giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng vang lên, học sinh từ các lớp học đồng loạt tràn ra bên ngoài. Tất cả mọi người đều đổ xô đi ăn trưa.

Nhưng hôm nay Kim Thái Hanh không đi, hắn ở trong lớp tiếp tục làm bài tập.

Tâm tình không tốt, chỉ có thể dùng bài tập để lấp đầy, chỉ có cách nỗ lực hơn nữa mới có thể vượt qua được cái người kia.

Điền Chính Quốc hôm nay cũng không đi ăn trưa, ngoài tâm tình kém ra thì nguyên do còn lại chính là cậu mệt và rất buồn ngủ, hiện tại chỉ muốn ngủ thôi.

Trong lớp hoàn toàn trống trơn, chỉ có bàn cuối lớp là còn hai người ở lại. Điền Chính Quốc xoay đầu ra bên ngoài bàn, tựa đầu vào cánh tay ngủ. Kim Thái Hanh ở bên cạnh mở sách bài tập ra.

Tâm trạng kém, Kim Thái Hanh liền dốc hết vào trong đống bài tập kia, làm hết bài này đến bài khác, tốc độ rất nhanh, tiếng lật giấy sột sột soạt soạt liên tục.

Điền Chính Quốc nằm bò lên bàn ở bên cạnh, khó chịu xoay người vài lần, cuối cùng xoay vào trong bàn. Cậu hé nửa mắt nhìn sườn mặt nghiêm túc làm bài của Kim Thái Hanh, chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy đầu choáng, trước mắt xuất hiện tận mấy Kim Thái Hanh chồng chéo lên nhau.

Chóng mặt, khó chịu, không có tí sức lực nào.

Điền Chính Quốc cũng biết sức đề kháng của bản thân không hề tốt, nhưng không nhờ lại tệ đến mức này, yếu ớt không chịu được, ra gió một chút đã bị cảm lạnh.

Kim Thái Hanh đúng là một tên miệng thối, nói cậu cảm thì cậu cảm ngay. Điền Chính Quốc đang khó chịu nhưng vẫn chừa thì giờ ra mắng Kim Thái Hanh ở trong lòng một trận.

Mồm thối nói cậu cảm thì thôi đi, sáng nay còn lại tranh hạng nhất với cậu, hai chuyện này dồn lại liền khiến Điền Chính Quốc khó chịu hơn nữa, đầu càng thêm đau.

Sau đó lại muốn ngủ tiếp.

Khép mắt lại vậy mà ngủ thật, giữ nguyên tư thế xoay mặt về phía Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh làm rất tập trung, xung quanh xảy ra chuyện gì hắn đều không biết, chỉ biết lấy mấy dãy số và kí tự trước mắt. Đến khi hắn đột nhiên khát nước, thả lỏng thoát khỏi sự tập trung, nâng mắt lên tìm bình nước hắn mới phát hiện mấy con mắt đang dính trên người mình.

Hắn đưa mắt ra ngoài, có mấy tốp người đi qua đều đang nhìn hắn, còn có Điền Chính Quốc đang ngủ không biết trời biết trăng bên cạnh.

Kim Thái Hanh chớp mắt khó hiểu, nhưng cũng chẳng để tâm lắm. Hắn vẫn chưa hề biết thành tích khủng của bản thân và bạn cùng bàn của hắn đã được nhà trường dán lên bảng vinh danh, chỉ trong một buổi sáng mà khắp cả trường đều biết đến sự việc có một không hai kia—hai người nhất khối.

Tin đã lan đến khắp diễn đàn trường, mà Kim Thái Hanh từ sáng đến giờ đều không có tâm trạng lên mạng, bên ngoài cũng chưa đi ra, hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia đã vì mình mà loạn cào cào.

Bọn họ chỉ nhìn hắn và Điền Chính Quốc bằng một loại ánh mắt sáng ngời, trên mặt viết một hàng chữ:

Trâu bò vãi!

Nhưng bọn họ nào biết, chính chủ đã vì việc này mà mặt thối cả một buổi sáng.

Nhưng sau khi Kim Thái Hanh cật lực làm không ít bài tập, hiện tại tâm trạng đã được cải thiện đôi chút, ít nhất đã không còn thấy quá khó chịu về việc ban sáng nữa. Có lẽ vì chuyện này xảy ra không chỉ một lần, độ chấp nhận của hắn càng luyện càng nâng đến trình độ cao hơn, hiện tại không thể nói là hoàn toàn thấy dễ chịu, nhưng hắn cơ bản đã chấp nhận được hiện thực rồi.

Kim Thái Hanh cầm bình nước lên thấy nhẹ bẫng, mở bình ra lại phát hiện chỉ còn một ít nước.

Thời tiết tháng 10 đã bắt đầu lạnh dần, năm nay nhiệt độ so với năm ngoái cao hơn một chút nhưng vẫn lạnh. Thời điểm này nhà trường đã chuẩn bị bình nước nóng, đặt ở nơi thuận tiện trong hành lang trường. Kim Thái Hanh cầm bình giữ nhiệt đứng lên, đi ra ngoài rót nước uống.

Lúc đi đến bình nước nóng lấy nước, bên cạnh cũng có một cô gái mang bình giữ nhiệt màu vàng đang lay hoay mở nắp bình.

Nắp của cô là loại nắp vặn, buổi sáng vặn quá kĩ, tay cô lại bị đổ mồ hôi, vặn mãi cũng không xong.

Kim Thái Hanh thấy thế thì tiến đến nói:"Có cần mình giúp không?"

Cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kim Thái Hanh ánh mắt liền sáng lấp lánh.

Kim Thái Hanh nhớ cô gái này, là người hôm qua xin phương thức liên lạc của hắn. Ngược lại với Điền Chính Quốc gặp một lần liền quên, Kim Thái Hanh nhớ mặt người rất tốt, cho dù chỉ một lần hắn cũng sẽ nhớ. Mà ánh mắt của cô gái này khi nhìn hắn lại đặc biệt sáng, khiến hắn cũng có chút ấn tượng.

Cô gái hơi ngại ngùng đưa bình nước cho Kim Thái Hanh:"Cậu giúp mình một chút nhé."

Kim Thái Hanh nhận lấy chiếc bình kia, hơi dùng sức vặn nắp bình ra, sau đó đưa lại cho cô.

Cô gái nói:"Cảm ơn cậu."

Kim Thái Hanh gật đầu:"Không có gì."

Nói xong hắn tiến đến phía trước rót nước vào bình giữ nhiệt của mình.

Cô gái cũng rót nước ở bình nước bên cạnh.

Cô không ngờ lại gặp được Kim Thái Hanh ở đây. Trùng hợp gặp hắn tận hai lần, được nói chuyện với hắn hai lần, đến bây giờ cô vẫn không tin được, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Vốn sáng nay còn đang ủ rũ vì hôm qua gửi tin nhắn hắn vẫn chưa xem, nhưng bù lại hiện tại được nói chuyện đã khiến cô phấn chấn trở lại.

Hai người lấy nước xong, cô gái nói:"Mình tên là Duyệt Duyệt, ở cạnh lớp cậu, mình về lớp cùng nha?"

Kim Thái Hanh hoàn toàn không ý kiến gì.

Duyệt Duyệt đứng bên cạnh Kim Thái Hanh còn thấp hơn một cái đầu, lúc nói chuyện phải ngẩng cao đầu lên có hơi vất vả.

Duyệt Duyệt:"Hôm nay tớ thấy ảnh cậu được dán trên bảng vinh danh của trường đó, cậu đã đến xem chưa?" Ảnh thẻ của cậu đẹp không thể hình dung luôn á.

Kim Thái Hanh hơi lơ đãng, nghe Duyệt Duyệt nói như vậy thì hỏi lại"Bảng vinh danh?"

Chưa đợi Duyệt Duyệt trả lời hắn đã à lên một tiếng:"Mình chưa xem." Cũng không có gì đáng xem.

Duyệt Duyệt hâm mộ nói:"Không những có cậu mà còn thêm bạn cùng bàn của cậu nữa, hai cậu đều đứng hạng nhất! Lợi hại quá đi!"

Không nhắc thì thôi, nhắc lại Kim Thái Hanh liền thấy có chút khó chịu. Nhưng chỉ là một chút, không đến nỗi muốn bùng nổ như lúc thường. Chuyện xếp cùng một hàng này giống như một cái gai ghim sâu vào trong lòng hắn không cách nào nhổ đi được, động vào sẽ ẩn ẩn đau, châm chích khiến cả người khó chịu.

Kim Thái Hanh nhìn xuống ánh mắt sáng lấp lánh của Duyệt Duyệt, đó chỉ là sự hâm mộ đơn thuần đối với người giỏi hơn. Cô cũng không biết trong lòng Kim Thái Hanh có một cái gai kia, chỉ thật lòng cảm thán cùng ngợi khen.

Nhưng Kim Thái Hanh lại không muốn nói chuyện nữa.

Quay về phòng học thì đã có lác đác bạn học trở lại, có người nói chuyện có người học bài, cũng có người mang bình nước cùng ra ngoài lấy nước, còn có một thanh niên đang ngủ say sưa.

Nhưng lúc này Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy hôm nay Điền Chính Quốc là lạ, cậu rất ít khi dành thời gian buổi trưa để ngủ, ngược lại là làm bài tập hoặc học từ đơn tiếng anh, vận dụng mọi thời gian để học. Bên cạnh đó còn có một nguyên nhân nữa là cậu ngủ rất sâu, rất khó tỉnh nên cậu không ngủ trưa, thay vào đó đến đêm sẽ ngủ sớm để dưỡng sức cho hôm sau.

Còn hôm nay, Điền Chính Quốc ngủ buổi sáng, dành cả thời gian ăn trưa để ngủ luôn một thể, như vậy thì cũng có hơi kì quái...

Nhưng nếu để giải thích cho những việc này thì Kim Thái Hanh chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net