Chương 6: Cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và thế là Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc lần đầu tiên từ lúc đi học đến bây giờ trải nghiệm cảm giác bị thầy cô phạt, đứng ở hành lang gần hai tiếng đồng hồ.

Lúc này trường đã không còn ai ngoài hai người bọn họ.

Có lẽ là do từ trước tới giờ không bao giờ cãi lời thầy cô, nên hai người vẫn ngoan ngoãn đứng đúng thời gian mà chủ nhiệm Trương yêu cầu. Nếu như người trong trường hợp này mà là Trịnh Hiệu Tích, Phác Trí Mân hay Mẫn Doãn Kỳ thì từ lâu đã không thấy bóng dáng đứa nào rồi.

Chủ nhiệm Trương dạo vài vòng đã trở về nghỉ ngơi, có ai đâu mà canh chừng. Đám người bạn cùng phòng của hai thanh niên đứng chịu phạt kia lúc ra khỏi lớp có ý định muốn lôi hai đứa này về, nhưng cả hai nhất quyết phải đứng cho hết giờ mới chịu, mấy người bọn họ cũng bó tay luôn, đành phải về trước.

Đèn còn mỗi lớp 3 là còn bật, xung quanh một mảng tối đen.

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc lấy cặp, tắt đèn khóa cửa lớp lại, bật đèn flash điện thoại đi về ký túc xá.

Trên đường đi hai người giữ một khoảng cách nhất định khoảng chừng một mét.

Giờ này trong trường không còn một ánh đèn nào, lớp học, sân trường, toàn bộ đều bị tắt hết, chỉ còn lại hai ánh đèn yếu ớt của flash điện thoại đang di chuyển trên đường.

Bỗng dưng, một cái bị tắt.

Điền Chính Quốc nắm điện thoại trong tay, nhấn nút mở nó ra, nhưng màn hình với khung cảnh xung quanh y như một, tối đen.

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt, vô thức gọi cho cái phao cứu vớt duy nhất ở gần mình:"Kim Thái Hanh..."

Kim Thái Hanh đi đằng trước, quay đầu lại, điện thoại thả xuống ở bên hông nên không nhìn ra vẻ mặt lúc này, nhưng ngữ khí nói chuyện đối với Điền Chính Quốc vẫn thiếu đánh như cũ, đập thẳng vào tai cậu rõ không thể nào rõ hơn:"Chuyện gì nữa?"

Nghe cái giọng điệu này, Điền Chính Quốc thật không muốn mở miệng ra nhờ vả nữa. Không phải tự nhiên mà cậu ghét Kim Thái Hanh, lúc nào cũng tranh giành với cậu là một, hai là phong cách nói chuyện vô cùng khó ưa, làm cậu cảm thấy như tên này đang kiếm chuyện cho cậu bực bội, thế là cậu nhịn không được phải mở miệng cùng hắn cãi nhau.

"Không có gì." Điền Chính Quốc quay mặt đi chỗ khác.

Kim Thái Hanh trong bóng đêm không rõ biểu tình, xoay người đi hướng ký túc xá.

Điền Chính Quốc nhờ vào luồng sáng mỏng manh của Kim Thái Hanh ở đằng trước, chầm chậm đi theo phía sau, tuy không thấy rõ được hướng đi trước mắt, nhưng đi theo bước chân của Kim Thái Hanh thì chắc là không có vấn đề gì.

Nhưng chưa đi được bao lâu, ánh đèn duy nhất bỗng dưng cũng tắt ngấm, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc dường như cùng lúc nín thở.

Xung quanh tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, vậy mà nguồn sáng duy nhất cũng không còn luôn, rốt cuộc hai người đã tạo cái nghiệp gì?

Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đứng cách nhau một khoảng không gần không xa, đủ để nghe được tiếng thở không theo nhịp điệu thông thường của đối phương một cách rõ ràng.

"Hết...hết pin luôn rồi hả?" Điền Chính Quốc lúc này tim đập bang bang, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp nhảy ra ngoài. Cậu sống mười mấy năm chưa bao giờ gặp cái trường hợp nào như cái trường hợp này.

Kim Thái Hanh gật đầu, chợt nhớ ra bây giờ cho dù hắn có đứng đây uốn éo nhảy nhót như con khỉ trong sở thú thì Điền Chính Quốc cũng không nhìn thấy được, nên vội vàng đáp:"Ừ, tắt cả nguồn."

Điền Chính Quốc đỡ trán. Cậu nghĩ chẳng sai một chút nào, gặp Kim Thái Hanh chính là không có chuyện gì tốt lành hết, bị phạt đã đành, bây giờ thậm chí điện thoại cũng đồng loạt hết pin, không thấy đường về, không cách nào liên lạc với người khác, chẳng lẽ phải đứng ở giữa sân trường thế này dùng hết sức bình sinh hét lên kêu cứu mạng hay sao? Như vậy chả khác nào là trực tiếp đem mặt mũi của mình vứt xuống sông!

"Tất cả là tại cậu đấy! Cậu khởi xướng cãi nhau làm cái gì!" Điền Chính Quốc nhỏ giọng trách móc xong thì nhích từng bước lên phía trước theo hướng âm thanh Kim Thái Hanh phát ra, tay mò mẫm trong không trung bắt được cái cặp của hắn mà nắm chặt.

Tuy là không thích đến gần Kim Thái Hanh cho lắm, nhưng trong cái loại tình huống này, tốt nhất là không nên cách nhau quá xa, dù sao có người ở bên cạnh lúc này làm cậu có cảm giác an toàn hơn chút. Ít nhất cậu biết mình không có lạc trong màn đêm này một mình, mà vẫn còn một tên thần kinh bị chung với cậu.

Kim Thái Hanh thấy phía sau có người kéo cặp mình thì hơi giật mình, nghe giọng biết là Điền Chính Quốc thì thở phào nhẹ nhõm một chút, sau đó lấy lại tinh thần mà nhỏ giọng cãi lại:"Nguyên nhân không phải ở chỗ cậu à? Ai bảo cậu lấy cái ghế của tôi!"

"Tôi đã nói với cậu là cái ghế của cậu đã vượt ranh giới! đã bước qua lãnh địa của tôi! Tôi mới tịch thu cái ghế của cậu! À không bây giờ là thuộc quyền sở hữu của tôi rồi!" Điền Chính Quốc trong bóng đêm theo thói quen trừng mắt với Kim Thái Hanh, đáng tiếc ngoài âm thanh bị đè cho nhỏ lại nhưng vẫn mang đầy sự khinh bỉ ra thì hoàn toàn không thấy cái gì hết.

Nhưng có lẽ là do kinh nghiệm cãi nhau ròng rã hơn năm năm trời, nên Kim Thái Hanh vẫn biết rõ bộ dạng của Điền Chính Quốc lúc này. Chính là ưỡn ngực, vừa ngẩng cao đầu vừa trừng mắt với hắn.

Kim Thái Hanh nghe giọng nói phát ra từ phía sau, muốn quay lại đối mặt trong bóng tối mà cãi tay đôi với Điền Chính Quốc, nhưng bàn tay đang nắm chặt cái cặp sau lưng hắn của cậu không cho phép, hắn đành nắm lấy tay cậu gỡ ra từng ngón từng ngón một.

"Cậu làm cái gì đấy!" Điền Chính Quốc la lên.

"Cậu mới là làm cái gì đấy! Buông cặp tôi ra!" Kim Thái Hanh cật lực đem đầu ngón tay bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp của Điền Chính Quốc tách ra, nhưng Điền Chính Quốc mạnh mẽ bấu vào không chịu buông, hai người cứ thế giằng co nửa ngày.

"Hai cậu đang làm cái gì đấy..." Giữa lúc đang đấu đá kịch liệt, bỗng dưng trong màn đêm vừa tối vừa tĩnh mịch vang lên một giọng nói khàn khàn, mỗi chữ đều được nhấn nhá chậm rãi, dựa theo mấy con ma nữ trong phim kinh dị mà cóp lại y như đúc. Âm thanh bất thình lình này làm hai con người đang giằng co kia khựng lại mọi động tác, cả hai mồ hôi bắt đầu túa ra như suối, sống lưng lành lạnh, da gà da vịt nổi lên như vũ bão.

Kim Thái Hanh hít một ngụm khí lạnh, yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, lắp ba lắp bắp nói:"Điền Chính Quốc, cậu...cậu đang sờ vai tôi đấy...đấy à?"

Điền Chính Quốc hô hấp dồn dập, cũng nói không được trọn vẹn:"Cậu...cậu cũng đang sờ vai tôi đấy à?

"Tay tôi đang bận nắm tay cậu đây này, rồi tôi sờ kiểu gì?" Kim Thái Hanh đầu óc bắt đầu trống rỗng.

"Vậy cậu nói xem, tay cậu đang nắm tay tôi thì tôi sờ vai cậu kiểu gì?" Điền Chính Quốc bắt đầu muốn đứng không vững.

Cả hai bắt đầu nói không nên lời.

Khóe mắt Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc bỗng nhiên thấy được một luồng ánh sáng nhỏ, đầu cả hai như một thước phim được slow motion mà quay sang hướng bên cạnh.

Đập vào mắt cả hai là một khuôn mặt trắng bệch!

Kim Thái hạnh và Điền Chính Quốc bốn mắt nhìn nhau.

"A──"

"A──"

Hầu như cùng một lúc, trên sân trường vang lên hai tiếng kêu la đặc biệt thất thanh, đặc biệt thảm thiết, tiếng la lớn đến nỗi có thể chọc thủng màn nhĩ, âm thanh này còn lớn hơn cả giọng chủ nhiệm Trương, vang vọng hết cả sân trường.

Kim Thái Hanh nắm chặt bàn tay của Điền Chính Quốc, bàn tay của hai người đổ đầy mồ hôi, nắm chặt đến thế nào cũng bị vuột ra. Cảm nhận được tay Kim Thái Hanh đã tách tay mình ra, Điền Chính Quốc sợ đến hầu như mất mọi nhận thức, không biết bằng cách nào mà xác định chính xác, trực tiếp nhảy lên người Kim Thái Hanh, ôm chặt lấy hắn cùng hắn hét đến long trời lở đất.

"Cứu mạng! Có ma! Cứu mạng! A──" Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ôm nhau chặt cứng, đồng loạt hét lên. Hét tựa như từ trước tới giờ chưa từng được hét, gom hết khả năng mà hét, hét quên trời quên đất, đến mối thù hận của hai người cũng bị đá sang một bên, lúc này chỉ còn lại tình cảnh 'cùng gặp hoạn nạn', xem nhau là cái phao cứu vớt mà bấu víu.

Mà từ lúc nhìn đến cảnh tượng kinh thiên động địa kia cho đến giờ, hai con người kia lo bận sợ hãi, bận hét nên đến liếc mắt cũng không thèm liếc mắt sang 'con ma' đang đứng bịt tai ở bên cạnh lấy một lần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net