hoa | 02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 2.

Ngày mai trong lòng tôi có nắng!
__________________


Mưa đã ngừng rơi nhưng vẫn còn long lanh đọng lại trên ô kính cửa sổ rất nhiều giọt nước, ai đó đã ngừng yêu nhưng vẫn còn long lanh đọng lại trên mi mắt rất nhiều mưa rơi.

Vô tình một cơn gió thổi đến lại khiến giọt nước ấy lăn xuống thành những  vệt dài. Trên ô cửa sổ gọi được là giọt nước, còn trên mi mắt thì được gọi là lệ nhòa...

Cuộc sống của Jungkook từ ngày không có Taehyung cũng chẳng khác trước kia là mấy. Chỉ là đêm về có một người chật vật quằn quại trong những cơn đau. Một ngày không ngủ quá bốn tiếng nhưng cũng không còn sức để mệt mỏi nữa rồi...

Mắt cậu mở nhưng tim không đập. Không phải lụy tình mà đơn giản, Jungkook chỉ yêu mình Taehyung.

Trên đường về nhà cùng anh khi nãy, Jungkook muốn chạm vào đôi tay ấy, muốn lần nữa mười ngón tay lại đan vào nhau. Chỉ cần cậu nhẹ nâng bàn tay liền được hơi ấm từ tay Taehyung , chỉ cần cậu nhẹ nghiêng đầu sẽ được tựa vào vai Taehyung. Nhưng! Jungkook không làm được.

Khi nói lời chia tay, Jungkook rất bình thản. Buổi sáng hôm sau thức dậy và em cứ thế ôm mặt bật khóc. Tự an ủi mình rằng chỉ là không bên nhau nữa thôi.

Lời chia tay là Jungkook nói, đau lòng cũng chính là cậu...

Người ta nói đau một lần rồi thôi. Nhưng sao gặp lại anh ấy Jungkook lại vẫn có cảm giác rung động?

Cảm giác đã sắp có thể quên, rồi đột nhiên người ấy lần nữa xuất hiện trên đường về nhà. Nhưng Jungkook yêu anh đến không nhận ra rằng, ngay từ đầu đã là có thể quên thì chứng tỏ không thể quên chiếm đến năm mươi phần trăm trong lòng cậu rồi.

Jungkook loay hoay ôm mấy giỏ hoa ra lan can ngoài phòng ngủ. Hoa về đêm không làm bạn với nắng mà lại muốn thức cùng sương.

"Tôi giúp em." Taehyung thản nhiên bước đến ôm giỏ hoa cẩm tú cầu ngay bên cạnh Jungkook. Không biết vô tình hay cố ý, cánh tay của cả hai va nhẹ vào nhau. Tuy nhiên, là vô tình hay cố ý, chỉ có người để hành động mới biết được thôi. Người để tâm sẽ là cố tình, người không để tâm sẽ là vô ý.

"Ngoài lan can có mái lợp tôn, anh sẽ không thích âm thanh ấy." Jungkook ngăn cản ngay khi Taehyung đi đến chỗ cầu thang.

Ngoài bà của Taehyung, Jungkook là người thứ hai biết được Taehyung không thích tiếng mưa lộp bộp.

Anh quay đầu nhìn lại, ánh mắt thâm trầm nhìn một bông hoa xinh: "Nếu đi cùng em tôi sẽ không ghét đâu." Cứ như thế, Taehyung ôm hết các giỏ hoa khác ra vị trí có đủ sương đêm.

Khoảng trống nhỏ trước phòng phút chốc được lấp đầy bằng màu sắc của những đóa hoa. Hoa về đêm không mềm mại dịu dàng mà cảm giác kiêu sa đến kiều diễm. Trong đêm tối, hoa vẫn ngát hương và trong hơi sương hoa lộng lẫy với sắc màu của cánh áo.

Jungkook ngồi ở cửa, hai tay ôm chân gối ngước nhìn trời đêm. Là một đêm mưa nên trăng sao đều chẳng đến, chỉ có ánh đèn vàng nhạt ở phía đối diện phản chiếu vào những giọt nước long lanh. Nước trên cánh hoa và cả nước trên mi mắt.

Jungkook không thích ánh đèn vì sẽ nhìn thấy quanh mình vô cùng trống vắng, thậm chí khi soi mình trong gương chỉ thấy duy có mỗi mình tồn tại. Nhưng dù có chôn mình vào bóng đêm đen đặc, thì lòng Jungkook vẫn cô đơn.

"Bà sẽ sớm gặp được ông của anh mà, nên đừng lo bà sẽ cô đơn."

Taehyung cúi đầu tự trách: "Tôi biết chẳng sớm thì muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bà đã đợi tôi rất lâu để nói lời tạm biệt, tôi lại không tự chủ mà cảm thấy bản thân rất tồi tệ, cảm giác căm ghét chính bản thân mình."

Anh nói thêm: "Người không thương tôi thì cứ mãi ở đó, còn người thương tôi thì cứ lần lượt rời bỏ tôi."

"Anh không có quyền định đoạt quyền ra đi hay ở lại của một người. Anh có thể căm ghét một người nhưng với một ai đó ngoài kia, người anh ghét lại là người rất quan trọng với họ." Jungkook khẩy khẩy cánh hoa rồi nói tiếp: "Cũng như anh vậy, anh có thể căm ghét bản thân mình nhưng vẫn có người rất thương anh."

Trong cơn gió ẩm lạnh thoảng nhẹ hương hoa, Taehyung quay sang nhìn Jungkook: "Vậy em có thương tôi không?"

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại nặng lòng như giọt nước trĩu trên tán lá. Chỉ khác là, nước càng nặng sẽ càng nhanh theo đà mà rơi xuống đất, còn lời nói càng nặng lòng lại càng đọng mãi trong tâm can.

"Tôi không dám thương anh, nữa!" Jungkook lại ngước nhìn lên bầu trời chẳng có chút tia sáng: "Tôi đã từng muốn gặp lại anh dù một khoảnh khắc...không gì cả, chỉ là muốn nhìn anh chút thôi."

Giọng Taehyung có chút mất kiểm soát: "Đừng cố chấp! Rõ ràng là em nhớ tôi."

Jungkook nghiêng đầu, ánh mắt vô tình rơi trên gương mặt người ấy ngay lúc Taehyung cũng đang nhìn em, vẫn luôn nhìn em. Chắc vì đêm nay không có ánh trăng nên Taehyung trong mắt Jungkook có chút không thật. Đến giờ em vẫn không tin đang ngồi cạnh em là người trong lòng em.

Jungkook của mẹ có ngốc không mẹ ơi? Khi người đó tổn thương tình cảm của con nhưng con  vẫn muốn tha thứ cho anh ấy.

Mẹ từng dạy Jungkook tim người có bốn ngăn. Một ngăn Jungkook yêu ba, một ngăn Jungkook yêu mẹ, một ngăn Jungkook yêu chính bản thân mình, ngăn cuối cùng Jungkook trót dành cho Kim Taehyung.

Em không nhớ anh, chỉ nhớ khuôn mặt anh.

Em không nhớ anh, chỉ nhớ bàn tay anh nắm

Em không nhớ anh, chỉ nhớ hơi ấm anh ôm

Em không nhớ anh... Mà là rất nhớ anh.

Từng dòng suy nghĩ hiện lên khi Jungkook nhìn vào đôi mắt ấy. Không biết là do ảo giác hay do đêm tối mù mờ, Jungkook lại cảm giác ánh mắt Taehyung đang nhìn mình chẳng có gì thay đổi.

Nếu thật sự Jungkook dám nói ra lòng mình rằng: "Em nhớ anh nhưng không biết lấy lý do gì để đi tìm anh." Taehyung cũng sẽ trả lời thật tâm thật dạ: "Tôi không quan tâm lý do em tìm tôi, tôi quan tâm em hơn những thứ vô nghĩa ấy."

Nhưng tiếc thay cho cánh hoa đã tàn, cả Taehyung và Jungkook đều cố chấp không chịu nói ra.

"Tôi buồn ngủ rồi." Không đợi Taehyung trả lời, Jungkook đã đứng lên rời khỏi vị trí bên cạnh mà trở về phòng ngủ.

Tiệm hoa Mi Casa rất lâu có một trái tim tổn thương và một nụ hoa đã chẳng còn khoe sắc nữa rồi.

Jungkook nằm ngủ trên giường, Taehyung nằm trên đệm bông được Jungkook chuẩn bị khi nãy. Không lý nào người yêu cũ lại ngủ chung chăn gối với cả người yêu.

"Em ngủ chưa?" Giọng Taehyung so với khi nãy còn trầm hơn. Jungkook không trả lời mà chỉ ưm nhẹ một tiếng để đối phương hiểu rằng em vẫn chưa ngủ.

"Ngày mai em có đến vườn hoa không?"

"Tôi có."

"Cho tôi đi cùng được không?"

"Nếu trời không mưa."

Soạt !

Không nghĩ Taehyung lại bật chăn nhanh thế, anh đưa tay với ngay điện thoại ngay bên cạnh rồi ấn vào ứng dụng kiểm tra thời tiết sáng mai.

"Quần áo tôi đưa anh có bị chật không?" Một câu hỏi bình thường nhưng Taehyung nghe kiểu gì cũng ra kiểu Jungkook đang quan tâm anh. Trong lòng không khỏi viết lên hai tiếng thỏa mãn.

"Không chật đâu." Ngược lại còn rất dễ chịu, rất thơm.

Không biết có phải sống cùng hoa mà mọi thứ thuộc về Jungkook luôn thơm thơm mùi hoa ngọt.

Jungkook không biết được suy nghĩ của Taehyung, chỉ thấy ánh sáng từ màn hình điện thoại đột nhiên vụt tắt. Taehyung có lẽ kiểm tra thời tiết xong rồi.

"Ngày mai trời vẫn mưa sao?"

"Không... ngày mai trong lòng tôi có nắng!"

Cứ nghĩ Taehyung thôi không nói tiếp nên Jungkook nghiêng người cũng định sẽ vào giấc ngủ tối nay. Tiếng Taehyung lúc này lại trầm khàn cất lời sau lớp chăn bông...

"Ngủ ngon, Jungkook!"

Taehyung cả đêm hôm trước không ngủ, đến hiện tại cơ thể cũng đã đến giới hạn cần được nghỉ ngơi. Thế nhưng lúc này anh chỉ muốn ngắm nhìn người anh thương thêm một chút.

Dù nơi nào đó có nhiều người bên cạnh nhưng Taehyung chẳng bận tâm, bận lòng mỗi đêm Jungkook của anh lại âm thầm rơi nước mắt. Anh chưa từng trọn vẹn một giấc ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại thấy nước mắt Jungkook rơi.

Đã nhiều lần Taehyung muốn biết: "Jungkook nơi đó đã yêu một ai khác? Có nhớ về một người từng yêu em?"

Taehyung không yêu đàn ông, anh lại càng chằng thích đàn bà. Đàn bà làm anh đau, đàn ông làm anh khóc. Taehyung chỉ yêu anh một người trong quá khứ, nên nhất định lần này anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội được ở cạnh Jungkook của anh.

Anh cứ chờ, chờ đến khi Jungkook quay đầu nhìn lại. Nếu chuyện tình của Taehyung và Jungkook kết thúc, anh sẽ viết tiếp câu chuyện của kẻ đơn phương...





__________________
taekook | hoa
author: rubiikim


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net