CHƯƠNG 70 - HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm trôi qua, Chính Quốc tốt nghiệp, Thái Hanh công việc làm ăn vô cùng ổn định. Trong hai năm vừa qua, Chính Quốc vẫn tiếp tục sống ở kí túc xá, cuối tuần thì về nhà Thái Hanh. Chí Mẫn và Tại Hoa cũng đã đám cưới, giờ đang định cư ở nước ngoài cùng với ba mẹ Chính Quốc, nửa năm sẽ sắp xếp về một lần.

Thái Hanh đi công tác đã một tháng hơn rồi, cũng không xác định được ngày về. Thế nên Chính Quốc không vui chút nào.

Hôm nay bạn trai Tuệ Tâm đến để chúc mừng cô, Chính Quốc chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn, cảm thấy có chút tủi thân, người yêu không có, ba mẹ và anh chị hai không thể trở về, Tô Cầm và Kim Tại Hiên đi du lịch cùng với ông nội. Trước không đi, sau không đi, lại đi ngay lúc này.

Chính Quốc đứng cùng bạn bè và thầy cô chụp hình một lát, mọi người đều tản ra đi về phía gia đình của mình, Chính Quốc cũng không định nán lại nữa, muốn trở về gọi điện cho Thái Hanh, nói cậu nhớ anh lắm.

Đột nhiên trông thấy phía xa hơi ồn ào nháo lên thành một đoàn, Chính Quốc có chút tò mò, liền đi lại xem thử.

Chính Quốc cố gắng lắm mới từ trong đám đông lờ mờ xem được thứ gì đang làm mọi người nháo lên như thế. Trông thấy rồi, Chính Quốc tròn mắt, như thể không tin điều mình nhìn thấy.

Thái Hanh từ trong xe bước ra, trên người diện một bộ vest xám lịch sự, hai tay ôm lấy một bó hoa lớn, từ trong đám đông, liền nhìn thấy được Chính Quốc của anh.

Cho dù em ở đâu, một góc khuất khó ai có thể nhìn thấy, tôi vẫn có thể tìm được bóng dáng của em.

Thái Hanh khẽ cười nhẹ, mọi người xung quanh thét toáng lên, anh chậm rãi bước đến, ai nấy đều tò mò rốt cuộc là muốn tặng hoa cho người nào đây? Những người bạn cùng trang lứa với Chính Quốc thì không thể không biết đây là người nào được. Hai năm trước học trưởng úp mở chuyện mình đã có người yêu, nhưng không biết là ai, rốt cuộc là tiểu yêu tinh nào, có lẽ là bọn họ sắp biết được rồi.

Chính Quốc hai mắt đều đỏ hoe, Thái Hanh còn chưa kịp đi tới cậu đã tự mình chạy về phía anh rồi.

" Anh... "

" Tặng em " Thái Hanh cười ôn nhu, đưa bó hoa trong tay trao cho Chính Quốc.

" Mừng tốt nghiệp, bảo bối " Thái Hanh cúi xuống hôn lên trán của Chính Quốc một cái trước mặt bao nhiêu người, Chính Quốc hiện tại cũng không rảnh để xấu hổ, cậu thật sự rất kinh hỉ.

Mọi người xung quanh cũng không dám tin vào mắt mình.

Cái gì? Là nam nhân? Tiểu yêu tinh của học trưởng là nam nhân.

Tuệ Tâm cũng sốc muốn chết, học trưởng uy vũ lại có kiểu yêu đương....thiệt là hợp ý của cô quá đi, nhìn tên bạn trai nhàm chán của mình, Tuệ Tâm nhún vai không biết bày ra vẻ mặt gì.

Thái Hanh kéo tay Chính Quốc leo lên xe, kêu tài xế nhanh chóng lái đi, từ chối nghe những bàn tán đủ mọi kiểu sau lưng họ. Chính Quốc đặt bó hoa sang bên cạnh, nhích nhích mông tới ôm lấy eo của Thái Hanh thật chặt.

" Em nhớ anh lắm... " Chính Quốc mếu máo nói.

" Tôi cũng nhớ em " Thái Hanh cưng chiều hôn lên tóc của người yêu.

" Nếu anh không trở về, em sẽ rất buồn " Chính Quốc tiếp tục nói.

" Tôi đã trở về rồi, em đừng buồn " Thái Hanh đã thật vất vả mới có thể hoàn thành hết tất cả công việc để trở về kịp lúc để mừng tốt nghiệp người yêu nhỏ.

Đi được một lúc cũng tới nơi, Thái Hanh nắm tay Chính Quốc bước xuống xe, Chính Quốc có chút khó hiểu, không biết nơi này là nơi nào, Thái Hanh vì sao muốn đưa cậu tới đây?

Chính Quốc quay người ra sau muốn hỏi một chút, liền trông thấy Thái Hanh đang quỳ một chân xuống, gương mặt có chút không được tự nhiên, dường như đang xấu hổ.

" Khụ.... Điền Chính Quốc, tôi hôm nay trịnh trọng nói cho em biết một chuyện "

Chính Quốc trong lòng hồi hộp không thôi, cậu đang nghĩ đến một chuyện...

" Tôi đã từng nói hãy chờ tôi hai năm, hiện tại tôi làm được rồi, tôi có nhà, có xe, có công việc ổn định, bất cứ thứ gì em muốn tôi đều có thể đáp ứng, chuyện khó đến mấy cũng vì em mà làm, chỉ cần em chấp nhận ở bên tôi, yêu tôi.... "

" Vì vậy... Gả cho tôi, em thấy thế nào? " Thái Hanh đưa hộp nhẫn về phía trước, có chút xấu hổ.

Chính Quốc đột nhiên cũng quỳ xuống xuống, đôi mắt trong veo đã tràn ngập nước.

" Em đồng ý, em đồng ý " Chính Quốc miệng mỉm cười, nhưng đôi mắt ngập lệ, cậu cảm động, cậu có thể không cảm động sao?

Đều là nam nhân, thế nên Chính Quốc từng nghĩ mình và Thái Hanh cứ vậy bình dị sống qua ngày, chỉ cần được ở bên anh thôi, như vậy là quá đủ rồi. Thế nhưng Thái Hanh đã cho cậu một kinh hỉ, anh cầu hôn cậu, cậu biết, người như anh thật khó để nói ra những lời này, anh trân trọng cậu.

Sau khi đeo nhẫn vào, Chính Quốc vẫn còn thút thít khóc, Thái Hanh phải dỗ dành, ôn nhu hôn hôn mấy giọt nước mắt của cậu.

" Em muốn ôm ôm " Chính Quốc dang hai tay.

Thái Hanh bật cười Chính Quốc đột nhiên y như trẻ con, nhưng cũng ôm lấy cậu.

" Bảo bối... Sính lễ cho em " Thái Hanh đem một chiếc chìa khóa đặt vào tay của Chính Quốc, đây là nhà anh đã tích góp tiền trong hai năm để mua được, đứng tên Chính Quốc.

Chính Quốc siết chặt chìa khóa trong tay, nhìn Thái Hanh một chút, ngàn vạn yêu thương trong lòng không biết giải bày thế nào, Chính Quốc nhướng người muốn hôn Thái Hanh.

Thái Hanh liền ôm lấy Chính Quốc, cúi đầu xuống chậm rãi hôn lên hai cánh môi hồng hào, dồn hết bao nhiêu yêu thương bấy lâu, dường như cả hai không ai muốn tách rời.

Chúng ta, thanh xuân lướt qua thật nhẹ nhàng, vừa vặn, liền có thể tìm thấy nhau.

HOÀN CHÍNH VĂN

Thanh xuân lướt qua, nhưng thật tốt vì họ đã không lướt qua nhau 💜

Có thể mọi người sẽ không hài lòng về kết thúc này?

Kết thúc rồi, cũng không còn mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ hôm nay nên viết cái gì nữa, mỗi khi nhìn bình luận hối thúc của mọi người, mình cũng tự thấy bản thân thiệt là thiếu trách nhiệm, có chút chột dạ nhưng nhiều hơn là vui mừng, điều đó chứng tỏ mọi người có chút thích truyện của mình, đúng khônggggg?

Bái bai mọi người, hẹn gặp lại! 💜

Không hiểu sao, khi viết những lời cuối cùng kết thúc cho truyện này của mình, mũi mình có chút cay cay. Thật ra mỗi ngày thấy mọi người hối thúc, cũng vui lắm.


Đây chính là hình mẫu mình đã tưởng tượng lúc học trưởng Kim đến trường mừng bé tốt nghiệp nè







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net