Chương 22: Giải thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ những ngày sau đấy, mọi người bắt đầu luân phiên cùng nhau đến chăm sóc cho Jungkook. Họ vẫn chưa báo với ba mẹ Jeon vì sợ hai người sẽ lo lắng đến mức bỏ đi hợp đồng quan trọng.

Ngày ngày tình trạng của Jungkook càng tệ hơn, cậu cứ liên tục rơi nước mắt không ngừng được. Đôi khi cơ thể chẳng hề run lên nhưng nước mắt cứ chảy ra. Tim cậu đau như có ai đấy bóp nghẹn, thêm cả cơn đau từ tai nạn. Cứ nhớ đến những ngày tháng vui vẻ bên cạnh Taehyung, bất giác bật cười rồi lại khóc lóc vì nhận ra cả hai đã không còn là gì của nhau.

Tuy bây giờ cậu vẫn có nhiều người bạn, vẫn có sữa chuối và đồ ăn ngon mỗi ngày nhưng cậu không đụng đến nó nữa.

Jungkook chỉ chờ đến đêm tối, khi cả cơ thể chìm vào giấc ngủ sâu, cậu sẽ lại được tận hưởng cái cảm giác Taehyung ôm vào lòng, vỗ mông cho ngủ. Chỉ có lúc ấy lòng cậu mới yên sóng cuộn trào dâng.

Rồi đến một hôm, chắc cũng khoảng hai tuần kể từ khi hai người chia tay. Cậu đi vệ sinh cá nhân ở phòng vệ sinh một lúc rồi lại nặng nề bước vào phòng. 

Thế mà trong phòng lại có thêm một người lạ. Là cô gái lần trước.

"Chào cậu, hôm nay tôi đến để đưa hoa, nghe nói người yêu cũ của Taehyung bị bệnh, tôi phải đến thăm chứ."

Trên tay cô ta là một đóa hoa tigon rất lớn. Loài hoa đại diện cho sự chia ly, cảm giác tiếc nuối, sự thiếu trọn vẹn trong tình yêu đôi lứa. Jungkook thấy vậy, chỉ im lặng chứ không có ý định đuổi người đi.

"Cảm ơn cậu vì đã rời đi nhanh chóng như vậy, quả nhiên là người biết điều."

Jungkook vẫn nhất quyết giữ im lặng. Rồi đột nhiên một tiếng gọi vang lên.

"Lee Ryeon."

Cô ta nghe được giọng nói trầm ấm liền quay ra.

"Taehiong à."

Cô ta vừa nói vừa chạy đến bên anh, ôm lấy một bên cánh tay. Đột nhiên lúc này Jungkook bật cười chua xót.

"Thiếu chỗ để chim chuột hay sao mà phải tới tận đây?"

Giọng nói của cậu lạnh lùng, đôi mắt cũng tỏa một tầng đen mù mịt.

"Jungkook..." Anh muốn lên tiếng nhưng Jungkook bị mất quyền kiểm soát rồi.

Cậu cầm lấy bình hoa bên cạnh, ném về phía Taehyung. Nhưng khi ném, Jungkook biết bình hoa ấy làm bằng nhựa, không phải thủy tinh.

"Con mẹ nó, cậu bị khùng à?"

Lee Ryeon lấy Taehyung khuỵu người xuống, ôm lấy phần bụng, cô liền chạy tới ôm lấy anh. Jungkook đứng đó không nói nên lời, sao phải làm thế với cậu.

Nhưng đột nhiên Taehyung hét lên.

"CHỊ KHÔNG ĐƯỢC NÓI THẾ VỚI JUNGKOOK." Taehyung một tay giữ bụng, một tay đẩy chị ta ra.

"Taehyung à."

"Mời chị sang bên kia ngồi, sẵn đây tôi cũng có điều muốn nói." 

Chị ta cười thật tươi, chắc là Taehyung muốn khẳng định tình cảm của mình với chị ta trước mặt Jungkook đây mà.

Jungkook cũng bật cười, nhưng ánh mặt lại hoàn toàn không có ý cười.

"Mời hai người cút ra khỏi đây !"

Taehyung lắc đầu.

"Xin em, nghe anh nói một lần này thôi."

Rồi Taehyung hít một hơi thật sâu. Mở điện thoại của mình lên, một đoạn ghi âm được vang vọng trong không gian.

.

"Vào thẳng vấn đề nhé. Đối với Taehyung, cậu chẳng là gì so với tôi cả."

"Tôi và Taehyung quen nhau từ khi còn rất nhỏ, mọi thứ về em ấy tôi đều biết. Bố mẹ hai bên cũng rất quý hai đứa."

"Tôi thật sự không nghĩ rằng Taehyung sẽ yêu cậu đấy. Nhớ ngày xưa khi tôi đi du học, nhóc ấy cố tỏ ra mình ổn nhưng những ngày sau liền nhịn ăn cơm, cũng lên một trận ốm."

"Ở tuổi của cậu tốt nhất đừng nghỉ đến việc trăm năm."

"Điều quan trọng nhất. Taehyung có một mong muốn vô cùng to lớn đó là trở thành một người bố thật tốt. Cậu làm sao mà hiện thực hóa ước mơ của em ấy được...

Cậu chỉ là trêu đùa của Taehyung thôi. Có lẽ em ấy muốn trải nghiệm điều mới mẻ một chút."

.

Cuộc trò chuyện ám ảnh ấy một lần nữa lại thu vào tai Jungkook, cậu bất giác thu mình lại trên giường, chẳng còn mạnh dạn như khi Taehyung và Ryeon bước vào.

Taehyung thấy em thế liền sót xa khôn nguôi. Đoạn ghi âm này là anh dành khoảng thời gian không ở bên cạnh Jungkook để tìm hiểu xem tại sao ngày hôm ấy cậu khóc. Người đưa Jungkook đi bệnh viện nói rằng nhìn thấy cậu từ một nhà hàng bước ra. Nên Taehyung đã gặp chủ nhà hàng ấy, thu thập lại video. Thật may mắn rằng có cả ghi âm.

Cuối cùng Taehyung cũng hiểu sao Jungkook lại muốn chia tay với mình.

Anh lên tiếng hỏi Ryeon.

"Tại sao chị dám nói thế với Jungkook?"

Ryeon lúc này vẫn không hiểu, chỉ nhún hai vai.

"Tất cả những điều chị nói là thật mà."

"Không đâu, chị sai rồi."

Taehyung tiến đến gần Jungkook, hai tay nắm tay bàn tay đang run rẩy của cậu.

"Anh bảo là anh yêu em mà, tại sao lại tự ti vì tình cảm của mình như thế."

Taehyung hít một hơi thật sâu, bắt đầu giải thích rõ mọi thứ.

"Cái video mà chị gửi cho Jungkook là lấy một người khác mặc đồ giống tôi rồi quay lại đúng chứ? Ngày hôm ấy tôi ở nước ngoài còn chị ở trong nước mà." May là Jimin trước đó đã cầm được vào điện thoại của Jungkook, mở máy lên, nhấn vào tin nhắn gần nhất, rồi lại cho Taehyung.

Taehyung lại tiếp lời.

"Chị Ryeon à. Chị nói đối với tôi Jungkook không bằng chị à? Thật ra cũng có phần đúng..."

Jungkook nghe đến đây tay bất giác rụt lại, cậu rất sợ rằng anh sẽ tiếp tục trêu đùa tình cảm của mình. Nhưng tay bị Taehyung giữ rất chặt.

"Đúng là đối với tôi. Jungkook không phải là sự lựa chọn, em ấy là sự ưu tiên. Không ai sánh được Jungkook cả."

Chị ta nghe thế đứng hình, chẳng biết trả lời ra sao, hai môi bặm chặt vào nhau như muốn bật ra máu.

"Cho dù tôi và chị có quen nhau lâu tới đâu thì cũng không phải là tình cảm yêu đương. Bố mẹ hai bên quen nhau là vì có công việc làm chung chứ chẳng phải thân thiết gì...

Còn tôi đã yêu Jungkook ngay từ lần đầu gặp, không thể so sánh được."

"Chính bản thân tôi cũng không nghĩ mình sẽ yêu con trai, nhưng tôi chắc chắn nữa rằng tôi cũng nghĩ sẽ chẳng bao giờ yêu chị... Ngày chị đi, tôi buồn vì bố và mẹ kế cấm cản không cho vào ngôi trường yêu thích, cũng vì điều ấy mà mất ăn mất ngủ, nhưng bây giờ tôi thấy vui vẻ vì vào trường này tôi mới gặp được Jungkook. Chứ chẳng phải vì chị, lúc chị đi tôi cũng đâu có tiễn? Còn bây giờ, chỉ cần Jungkook nghỉ ăn một bữa thôi cũng khiến tôi mệt mỏi khó chịu" 

"Chị bảo tuổi của Jungkook không nghĩ đến việc trăm năm được à? Tương lai tôi chưa biết nhưng giây phút hiện tại, người duy nhất em muốn ở bên lâu dài mang tên Jeon Jungkook."

"Và điều quan trọng nhất... Có lẽ cũng chính vì điều này mà em ấy nói lời chia tay với tôi. Đó là tôi muốn làm một người bố. Đó là sự thật, tôi thật sự muốn trở thành một người bố tốt với một đàn con thơ. Nhưng... tôi chưa từng nói tôi muốn có một người vợ...

Có nhiều biện pháp để có con, không nhất thiết phải nam với nữ mới được. Đối với những đứa con thơ, tôi yêu Jungkook của tôi nhiều hơn."

Taehyung vừa nói, ánh mắt nhìn Jungkook trìu mến bao nhiêu thì nhìn Ryeon đằng đằng sát khí bấy nhiêu.

"Chị làm ơn đừng ảo tưởng về vị trí của mình, vì chị nên Jungkook của tôi mới phải nhập viện. Tôi chưa đánh chị là may."

Kết thúc giọng nói lạnh lùng ấy, Taehyung ngồi xuống bên giường bệnh. Nhìn thẳng vào mắt Jungkook, ôm lấy em vào lòng.

"Ngoan... đừng khóc nữa.. anh đây mà."

Jungkook ôm chặt lấy Taehyung, nhẹ nhõm như được tháo nút thắt trong lòng, tuy khóc nhưng miệng lại mỉm cười đầy hạnh phúc.

Nhưng đột nhiên... tiếng súng vang lên khiến tất cả bất ngờ.

"ĐOÀNGGG."

.

.

.

.

.

_floranguyen1002_




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net