Chương 24: Lời khuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giấc mơ của Jungkook.

Cậu thấy bản thân mình đang được Taehyung ôm rất chặt, nhưng rồi anh lại dần rời xa tuy rằng cậu đã gọi rất nhiều.

"Taehyung... Taehyungie... KIM TAEHYUNGGG."

Cuối cùng cậu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh trên trán chảy dọc xuống cằm. Jungkook hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy Taehyung đang nằm ở giường bên cạnh. 

Jungkook mặc kệ bản thân không hề ổn, để chân trần chạy đến bên giường Taehyung. Dùng hai tay mình nắm lấy bàn tay của anh. Ngồi trên ghế, đầu gục lên giường.

"Taehyungie hyung..."

"Sau này... không có anh... em phải làm sao đây... hức..."

Cuộc sống của Jungkook từ lâu đã quen với sự hiện diện của Taehyung, quen với những điều anh làm với em, quen cả gương mặt ôn nhu và những hành động nhẹ nhàng đấy.

Rồi sau này ai sẽ là người luôn nhắc em phải ăn sáng mỗi ngày?

Ai là người luôn chỉ dẫn bài học cho em?

Liệu còn có người chẳng bao giờ dám nặng lời với em?

Sẽ chẳng còn người luôn nghe em nói vô vàn điều trong cuộc sống phải không anh?

Jungkook cứ như thế, lạc trong dòng suy nghĩ bất tận mà tiêu cực vô cùng. Nước mắt cậu cạn hết rồi, không thể khóc thêm được nữa. Nhưng...

"Cạch." Tiếng cửa phòng bệnh viện mở ra.

Jungkook chững lại một chút, ngẩng mặt lên.

"Kookie của mẹ."

Ở cửa phòng là người phụ nữ với bộ sườn xám sang trọng mà quyền lực nhưng gương mặt lại vô cùng nhẹ nhàng và hiền từ.

"Mẹ..."

Mẹ Jeon tiến lại gần bên con trai, cũng đưa mắt nhìn về phía Taehyung đang nằm trên giường bệnh. Thở dài ra một hơi, mẹ Jeon dang hai tay để con trai ôm lấy mình.

"Hức...oaaa... mẹ ơi... Taehyung... anh ấy...hức... bỏ con rồi..." 

Bà nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu con trai, cậu nhóc này lúc nào cũng vậy, cứ có ai làm điều gì khiến em Jeon oan ức thì đều về mách với mẹ. Vẫn là những giọt nước mắt như thế, nhưng lần này khác biệt hơn.

"Không đâu, Taehyung không bỏ con đâu mà."

"Nhưng... hức... con gọi anh ấy không tỉnh dậy... con biết con sai thật rồi mà..."

Mẹ Jeon lắc đầu, tay đưa mắt về một bàn tay mà Jungkook vẫn nắm lấy Taehyung.

"Taehyung làm như thế là để con được sống và sống thật tốt...

Jungkook nghe mẹ nói, con phải cố gắng lên, phải sống từng giây từng phút một cách ý nghĩa để không phụ lòng Taehyung." 

"...Huhu... Nhưng mẹ ơi... không có anh ấy con không làm được..."

"Con ngoan, con phải chấp nhận rằng đây là một điều may mắn vì Taehyung đã không rời đi. Cậu ấy chỉ hôn mê một chút thôi, một khoảng thời gian để con trưởng thành."

"Hãy cố gắng, dùng khoảng thời gian này để chứng minh với Taehyung của con rằng con giỏi đến thế nào."

Jungkook giữ im lặng, không đồng ý hay từ chối, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Jin và NamJoon đứng ở ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong mà cũng muốn khóc ra thật nhiều.

"Anh à, anh thật đúng khi gọi mẹ Jeon tới."

"Em cũng gọi ba của Kim Taehyung tới còn gì."

"Nhưng ông ta chưa tới đâu, lúc nào cũng nói bận công việc, chưa từng để tâm đến Taehyung."

Jin lắc đầu ngao ngán.

"Cuộc sống của Taehyung đúng là chẳng dễ dàng chút nào, chờ đợi lâu như thế để tìm thấy ánh sáng là Jungkook thì phải đánh đổi bằng một lần đi thăm cửa tử."

NamJoon đột nhiên bật cười nhạt nhẽo.

"Ha... Đó cũng là lý do khiến Taehyung tiếp tục sống, em tin rằng nó sẽ tỉnh lại sớm thôi. Rồi em sẽ nói cho nó rằng Jungkook đã lo cho nó đến nhường nào. Chắc nó sẽ cười không thấy mặt trời nữa luôn."

"Hai đứa chúng nó đúng là mảnh ghép phù hợp cho nhau đấy."

"Vâng..."

_

"Yoongi ah, anh tìm thấy điều gì khả nghi chưa?"

Jimin ngồi trong phòng Yoongi, nhìn anh liên tục bấm máy tính điều tra.

"Tập đoàn nhà họ Lee đấy lạ lắm."

"Lạ là lạ như nào cơ?"

"Giống như họ đang rửa tiền vậy...

Rửa tiền là việc biến đổi thu nhập phi pháp thành tài sản mà các cơ quan công quyền không thể truy ra nguồn gốc phi pháp."

Jimin mắt chữ A mồm chữ O.

"Vậy có nghĩa là họ có khả năng là những người buôn lậu (ma túy, vũ khí, lao động bất hợp pháp...), những người tham nhũng, những người muốn tránh thuế."

"Đúng vậy." 

Yoongi nhìn lên màn hình máy tính.

"Thủ đoạn rửa tiền tinh vi thật, bọn họ dùng cách chuyển tiền ra nước ngoài bằng con đường tiểu ngạch. Để hợp pháp hóa số tiền ấy, họ dùng một khoản tiền để phát triển ở nước ngoài như thành lập công ty, một khoản để những người bên đấy gửi tiền về theo con đường chính ngạch và coi như là tiền của người thân."

Jimin để tay lên trán.

"Giỏi thật, dám rửa tiền bẩn thành tiền sạch."

"Rửa tiền đã là phạm pháp rồi, nhưng vấn đề ở đây là ta phải tìm được ra xem họ kiếm số tiền bẩn ấy bằng cách nào." 

"Lần này tống vào tù cả nhà luôn."

Yoongi gật đầu.

"Vừa là bảo vệ chính nghĩa, vừa là đòi lại công bằng cho Taehyung và Jungkook."

"Chúng ta cần có sự giúp đỡ từ bố SeokJin (Luật sư), bố Hoseok (Cảnh sát trưởng), và cả bố em nữa, sẽ tiếp cận như hai công ty muốn kí hợp đồng rồi thăm dò."

"Anh sẽ ở bên cạnh em, nếu cần có thể hack vào hệ thống ngân hàng của công ty đó."

"Không cần đâu, làm vậy là phạm pháp đó."

Yoongi gật gù.

"Ừm... vậy em cố lên."

"Em hứa, em nhất định sẽ tìm ra chân tướng sự việc để đưa mọi thứ ra ánh sáng."

"Không thể để Taehyung chịu hai phát đạn oan uổng được."

Yoongi xoa đầu Jimin.

"Min nhỏ à, những lúc như vậy anh mới thấy em thật can đảm. Một vài hôm sau anh hoặc NamJoon sẽ tới nhà giam để xem tình hình của Lee Ryeon thế nào."

"Có gì đổi mới nhớ báo em."

"Ừm."

.

.

.

.

.

_floranguyen1002_

Một chút sự ngầu vô cùng của gia đình. Bật mí một tí là sau này các anh cũng chẳng kém cạnh đâu nha. 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net