Chương 3. Vẫn luôn nhớ thương một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc một mình dời bước tới nhà chính. Y không vội vã chạy đi, không e sợ lo lắng mình sẽ bị trách phạt ra sao như mọi lần. Đôi giày đã tróc vải nhẹ nhàng đi qua từng nơi, ngắm nhìn mọi thứ, dường như đang hoài niệm lại chuyện xưa.

Tất cả đều như cũ, chỉ đáng tiếc lòng tin của y chẳng thể như ban đầu.

"Nếu người còn sống thì tốt biết bao." Nỗi buồn man mác ẩn ẩn hiện hiện qua đôi mắt, nam nhân khoác lên mình bạch y đứng trơ trọi giữa gió rét tựa như chiếc lá mỏng manh có thể bất chợt rơi lúc nào không hay.

Thưởng cảnh xong, Điền Chính Quốc mới nghiêm túc một đường đi tới nhà chính.

Khi tới nơi, y thấy rất nhiều người đang ngồi đợi mình, mặt mày ai cũng xám xịt.

"Phụ thân, con tới thỉnh an người."

"Quỳ xuống." Tiếng thét chói tai đập vào mặt ngay khi vừa dứt lời, Điền Chính Quốc từ từ khuỵu hai chân xuống nền đất lạnh. Y ngước nhìn gia chủ trong nhà, vẻ mặt ông đỏ bừng vì giận dữ.

Không nói câu nào, Điền Khả nắm lấy roi mây trên bàn quất mạnh vào lưng y. Tiếng chan chát vang lên giữa phòng càng rõ hơn bao giờ hết.

Bạch y trên người đã chuyển sang màu đỏ thẫm, nhỏ giọt chảy dài xuống chân. Sắc mặt y càng lúc càng tái, nhưng miệng vẫn mím chặt không hé nửa lời. Nam Tuyên Hầu phu nhân một bên nói lời khuyên ngăn nhưng vẫn đứng im trơ mắt nhìn trò vui.

Điền Chính Quốc biết đám người trong phòng đang đắc ý. Y cũng thuận theo, cho họ xem một vở kịch vui.

Qua một khắc, Điền Khả mới dừng tay, ông thở phì phò đi tới chỗ ngồi lấy chén trà uống hồi sức.

"Có biết vì sao bị đánh?"

"Là con sai. Con không nên bất kính với tỷ tỷ, Chính Quốc tình nguyện đóng cửa chịu phạt một tháng." Điền Chính Quốc cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, bộ dạng uỷ khuất này của y thật khiến người khác muốn bảo vệ.

Điền Khả nhìn đứa con bị ông ghẻ lạnh mấy năm trời trong lòng có chút dao động. Trước đây Điền Chính Quốc đều an phận thủ thường, có thể nhịn thì sẽ nhịn, có lần chạy tới tìm ông mách chuyện bắt nạt nhưng không được ông để tâm, về sau cũng không thấy tới. Điền Chính Quốc càng lớn càng giống mẫu thân của y Hạ Viễn, khiến ông mỗi lần nhìn đến đều thương tiếc cùng nhớ nhung nhưng sự chán ghét vẫn không vơi đi chút nào.

"Phụ thân, đệ ấy đánh con rất đau, một tháng sẽ không đủ để tam đệ hối lỗi, ít nhất cũng nửa năm." Điền Danh Tỉnh cố tình đưa tay xoa mặt, nước mắt rơi lã chã, hướng cha mình nói.

Thị thiếp Lý thị bên cạnh hùa theo, bà ôm lấy Điền Danh Tỉnh khóc nấc từng hồi. "Phải đó lão gia, ông xem Tỉnh nhi của chúng ta bị đánh thành dạng gì rồi. Mặt mày như này sao nó dám cùng ông tới gia yến trong cung chứ. Lão gia, ông phải nghiêm trị y đòi lại công bằng cho Tỉnh nhi."

Nhìn ái nữ đáng thương của mình, Điền Khả dù biết không phải nhưng vẫn mủi lòng chấp thuận theo lời nàng.

Điền Chính Quốc không nói tiếng nào phản đối, cung cung kính kính cáo lui. Một thân đầy máu đi về Lệ Tuỳ Lam, nơi nằm ở phía Tây của phủ, đường dài quanh co, xung quanh hoang vắng chẳng thấy nổi một bóng người.

Tiểu Phúc chờ sẵn trước cửa nhìn công tử nhà mình chậm rãi trở về, lòng nóng như lửa đốt chạy ra đỡ y. Điền Chính Quốc dựa vào Tiểu Phúc, đi được mấy bước liền ngất xỉu, rơi vào hôn mê.

So với phủ Nam Tuyên Hầu tựa như náo loạn như không thì Thanh Phương điện ở trong cung lại yên tĩnh đến lạ. Nơi đây là chỗ ở của các vị hoàng tử, công chúa trong cung. Thanh Phương điện to lớn, nguy nga được chia làm hai khu riêng biệt, chính vì điều này con cháu hoàng thất đều khá thân thiết với nhau, nhưng đôi khi cũng dễ nổi lên vài phần đố kị, ganh ghét.

Trầm ngâm nhìn bình rượu đã hết sạch, Tam hoàng tử thả hồn trên mây, ngay cả có người đi tới bên cạnh cũng không nhận ra.

"Tam đệ sao lại ủ rũ thế này?" Động tĩnh của người này rất nhỏ như lướt trên mặt nước, nếu không phải âm giọng quá vang sợ là người khác sẽ nghĩ là ma quỷ.

"Đại hoàng huynh, huynh mới tới hả?" Tam hoàng tử Kim Thái Hanh nhấc mí mắt nhìn Kim Đại Phúc, lạnh nhạt nói.

"Đang là ban ngày còn uống rượu say tới mức này, đệ thân là hoàng tử nên rèn luyện văn chương, thể lực mới phải. Phụ hoàng nếu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của đệ e là nổi cơn thịnh nộ." Kim Đại Phúc giật bình rượu trong tay đệ đệ mình, thật lòng khuyên nhủ.

So với các hoàng tử, công chúa khác thì huynh đệ hai người có tình cảm thân thiết hơn. Sinh ra từ cùng một mẹ một cha, gắn bó với nhau hơn người khác cũng là đương nhiên. Sở dĩ nói vậy cũng là vì Kim Thái Hanh là hoàng tử Hoàng thượng yêu thương nhất, huynh đệ tỷ muội nhìn hắn như cái gai trong mắt. Bộ dạng bây giờ của hắn mà để người khác thấy sợ là danh tiếng xấu vang xa.

"Hoàng huynh, huynh không hiểu được nỗi lòng của thần đệ đâu." Kim Thái Hanh nhìn đến bên ngoài tuyết đã rơi, trong người cũng dần tỉnh rượu. Không phải vì lạnh mà là nhớ ra người hắn thương rất thích tuyết, thấy tuyết rơi cũng như thấy người trước mặt. Tâm trạng buồn bực của hắn vì cơn tuyết đầu mùa tan đi.

"Phải phải, đệ trước nay thần thần bí bí mấy ai hiểu được đệ chứ? Không phải đến phụ hoàng cũng sầu não về chuyện của đệ sao."

"Nhớ người, mến người, uống cho say.
Uống rồi lại uống, vơi nỗi sầu.
Yêu người, thương người, không kể hết.

Tình này của ta, người có hay?
Ái mộ đã lâu, không dám nói.
Lần nữa gặp lại, người đã xa.
Âm dương cách biệt, không vãn hồi..."

Đại hoàng tử nghe hết lời của đệ đệ liền bật cười, thơ chẳng ra thơ nhưng lời nói đều như có như không cho thấy nỗi buồn trong lòng. Tam đệ đệ từ khi nào lại trở thành kẻ cảm xúc thất thường?

"Hôm nay là sinh thần của y, bài thơ tự làm này có lẽ không thích hợp rồi."

"Y là ai? Là tiểu thư nhà nào có phúc được Tam đệ để ý vậy?" Kim Đại Phúc vừa nghe tới người Kim Thái Hanh mến mộ liền dồn dập hỏi. Dẫu sao hắn trước nay chưa từng gần nữ sắc, thân là hoàng huynh ruột thịt không lo sao được.

"Huynh nghĩ, đệ lấy bài thơ vừa rồi tặng cho y vào gia yến lập đông có hợp lý không?" Hắn muốn tặng cho y, mong y nhận ra tấm chân tình này của hắn để cứu vãn chuyện ngày trước.

"Cái này...câu từ đệ nói u sầu, phiền muộn. Nghe xong sẽ khiến người ta không vui." Kim Đại Phúc nói không sai, hắn cũng biết bản thân không văn chương xuất chúng, lúc dùng từ cũng không biết để đâu cho phù hợp.

"Vậy thì không tặng. Dù sao chưa chắc gì y đã để đệ vào mắt."

Đại hoàng tử nghe được lời này từ hắn chỉ thấy khó hiểu. Kim Thái Hanh là hoàng tử tôn quý, ai lại dám không đặt hắn vào mắt? Kim Đại Phúc suy nghĩ có lẽ đệ đệ mình là đơn phương ái mộ, lo được lo mất mới thốt ra những lời đó.

Quả thật hắn nói không sai, đời trước Điền Chính Quốc chỉ nghe qua danh Tam hoàng tử, trong mắt chỉ toàn đầy hình bóng của Kim Thạc Dân. Trong ấn tượng của y, hắn là người bị y năm lần bảy lượt nghĩ kế gián tiếp hại thân.

Thoát cái đã tới gia yến lập đông. Trong cung đôn đáo chuẩn bị, đoạn đường đi đều thắp sáng đèn, cách một trượng* lại có một lò than sưởi ấm. Sự chuẩn bị chu đáo này khiến các chư hầu, quan lại vừa ý, không hết lời khen ngợi.

Gia yến trong cung không thể không có ca vũ và hí kịch. Những vũ ca này đều được chọn lọc kĩ lưỡng, điệu múa mềm dẻo thướt tha, câu hồn vô số người.

Kim Thái Hanh xem đám vũ ca này một lúc liền mất hứng, bình rượu trước mặt còn hấp dẫn hơn nhiều, không tiết chế uống đến say mèm. Hắn nghiêng người nghé vào tai Đại hoàng huynh Kim Đại Phúc nói nhỏ. "Hoàng huynh, đệ ra ngoài hóng gió tỉnh rượu."

Kim Đại Phúc gật đầu chấp thuận, sai thái giám thân cận Đông Hải trông chừng hắn ra ngoài.

Bên ngoài mang đến từng đợt gió buốt giá, tuyết rơi từ sáng tới giờ dày đặc trên lối đi. Kim Thái Hanh bám vịn cánh tay Đông Hải đi dạo, đang trong yến tiệc nên đường rất vắng, thỉnh thoảng sẽ có mấy tên nô tài đi tuần.

"Phía trước là Nhị hoàng huynh và đám công tử chư hầu sao?" Kim Thái Hanh nheo mắt nhìn đám người ồn ào cách không xa. Y phục đẹp đẽ, xa hoa sao có thể là đám người hầu hạ trong cung chứ.

"Thỉnh điện hạ, đúng là vậy."

"Nhị huynh rời đi lúc nào, ngươi biết không?" Hắn rõ ràng thấy Kim Thạc Dân ngồi cạnh mình từ đầu chí cuối, không rời nửa bước.

"Là một khắc trước khi người đi."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng. Hắn bảo Đông Hải dẫn mình tới chỗ đám người đó, muốn hoà vào cuộc vui với họ.

"Nhị huynh, là huynh đấy à?" Kim Thái Hanh vui vẻ khắp mặt, tự nhiên khoác vai bá cổ Kim Thạc Dân.

"Tam đệ mặt đỏ bừng thế này không phải say đó chứ? Nên đi nghỉ ngơi thôi." Kim Thạc Dân nhìn Kim Thái Hanh như thấy hoạ, gạt tay hắn ra khỏi mình, khéo léo đuổi người đi.

"Sao có thể say được. Bọn huynh định đi đâu đây? Có thể cho đệ tham gia với không?"

"Tam điện hạ tham gia là phúc trạch của mấy người chúng ta, mọi người đều không dị nghị gì đâu." Người lên tiếng đầu tiên là Vũ Bá Thư, Tứ công tử của Ngự sử đại phu trong triều. Phụ thân chức cao vọng trọng, huynh đệ trong nhà tài giỏi xuất chúng. Bao bọc Vũ Bá Thư quá kỹ đến nỗi ngây ngốc không biết nhìn sắc mặt người khác cư xử.

Kim Thái Hanh thu hết vào mắt vẻ mặt giận dữ của Kim Thạc Dân khi nghe Vũ Bá Thư nói. Sau lần này, e là Vũ Bá Thư không sống yên ổn dưới mắt Nhị hoàng tử được rồi.

"Vũ công tử đã nói vậy ta cũng không khách sáo."

"Đúng rồi Nhị hoàng tử, chúng ta sắp tới chỗ người nói rồi, qua hết cánh cửa kia là đến."

"Đi thôi."

Đám người lần lượt đi tới cánh cửa lớn phía trước. Đây là cửa cung nên đằng sau là đoàn xe của các quan lại, Kim Thạc Dân đúng là mệnh tốt, đi tới đi lui trời cao vẫn cho họ gặp nhau.

"Nhị huynh, huynh định xuất cung?"

"Ta đi tìm ái nhân của mình."

Ái nhân?

Kim Thạc Dân gã còn nghĩ bản thân có thể như đời trước kết tóc làm phu thê với Điền Chính Quốc, thật không biết lượng sức.

Kim Thái Hanh hai mắt loé sáng, hắn chạy lại chỗ Thạc Dân đi song song với gã, hớn hở ra mặt. "Nhị huynh, thần đệ cũng muốn xem vị ái nhân kia của huynh nha."

"Tam đệ đã muốn vậy thì cùng đi."

Thị vệ giữ cửa thấy lệnh bài của họ, tay chân liền nhanh nhẹn đẩy cánh cửa lớn, cung cung kính kính mời họ đi qua.

Hơn chục chiếc xe ngựa lớn nhỏ đều có xếp hàng dài trước mặt, Kim Thái Hanh mặt nghệt ra, liếc sang nhìn Kim Thạc Dân như đã biết trước đi thẳng tới xe ngựa xa hoa nhất, treo biển Nam Tuyên Hầu.

"Tam hoàng tử."

____________
*một trượng: 3,33mét

Cái bài thơ đó là tuii nghĩ ra ó, nó xàm xí vô nghĩa gì đâu🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net