2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dâm loạn

Jungkook tức khắc trắng bệch mặt. Hắn, hắn như thế nào biết được bí mật thân thể của cậu? Ngoài cha mẹ cậu cùng chính mình, thì không có người thứ tư biết, tại sao nam nhân xa lạ này lại biết? Chẳng lẽ người theo dõi cậu một tháng nay là hắn sao? Cảm giác ớn lạnh truyền khắp người Jungkook . Cậu thấy chính mình như một con mồi mặc kẹt trên mạng nhện giãy giụa kịch liệt, tùy thời bị nuốt vào bụng.

Nam nhân càng thêm lớn mật, hắn đưa tay vào trong quần Jungkook , mạnh mẽ mà xoa bóp hai cánh mông trắng nõn, sảng khoái đến mức làm hắn tưởng tượng ra mùi vị cơ thể cậu.

Jeon Jungkook theo bản năng cự tuyệt, lại bị nam nhân mạnh mẽ dùng tay giam cầm, thô lỗ làm Jungkook muốn kinh hô ra tiếng. Cậu có thể cảm nhận được nam nhân muốn làm càn, tay muốn tới gần nơi bí mật của cậu.

Tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng thô nặng, Jungkook có thể cảm nhận được trên người hắn dày đặc mùi tìиɧ ɖu͙©.

Jungkook hoảng sợ mà khóc thành tiếng, cậu cảm thấy chính mình ngay lập tức có thể bị lột sạch quần áo, đem bản thân xấu xí bại lộ ở trong không khí.

"Muốn chết sao?" Nam nhân uy hϊếp nói, hơi thở phun ở trên mặt cậu, "Nếu em dám kêu, tôi sẽ hãʍ Ꮒϊếp em trước rồi gϊếŧ luôn, sau đó phân thây thành từng mảnh từng mảnh, đem tay chân ném xuống mương, đầu vứt vào cống thoát nước, dư lại thận tôi nấu ăn luôn."

Jungkook sợ hãi mà run rẩy, thanh âm nam nhân tựa như ác ma, sau lưng cậu thấm đầy mồ hôi lạnh, tay nam nhân vuốt ve ở trên người cậu hình như đang cân nhắc từ nơi nào xuống tay.

"Không, không cần, đừng gϊếŧ tôi." Jungkook sợ hãi, cậu không muốn chết thê thảm như vậy. Cậu còn muốn thấy được mặt trời của ngày mai, còn muốn sống a.

"Sao lại sợ chết như thế hả? Tôi không gϊếŧ em, em ngoan ngoãn cho tôi thao một chút, tôi liền thả em." Jungkook che miệng không dám khóc thành tiếng.

Nam nhân cởϊ qυầи hắn, vuốt ve cái địa phương xấu xí kia, ngón tay khớp xương rõ ràng dùng sức mà ấn, tinh tế mà sờ đến cái miệng huyệt nhỏ kia, phía dưới ướt đẫm một mảng. Nam nhân động tác không phải đặc biệt ôn nhu, địa phương non mềm bị hắn làm cho có chút đau.

Ngón tay ở bên ngoài chậm rãi nắn bóp. Jungkook run rẩy không kềm chế được, nơi đó chính cậu chưa từng có chạm qua, nhưng hiện tại lại bị một người khác ở dưới dâʍ ɭσạи.

" Phía dưới em thật ướt nha, có phải muốn được thao? Phải hay không thường xuyên ở nhà tự thủ da^ʍ?" Nam nhân hỏi.

"Không, không có."

Nam nhân sờ soạng vài cái liền chuyển lên phía trên ngậm cắn hai hạt đậu nhỏ trên ngực cậu. Trên dưới được vỗ về chơi đùa, người lần đầu nếm thử tìиɧ ɖu͙© như Jungkook đương nhiên không phải đối thủ của hắn, rất nhanh liền xuất ra. Jungkook cậu thẹn muốn chui xuống khe đất, nam nhân cười khẽ ra tiếng, đem chất lỏng trắng đυ.c đưa đến bên miệng, liếʍ sạch sẽ.

Nam nhân bắt được tay Jungkook, đem tay cậu để xuống dưới sờ côn ŧᏂịŧ của hắn "Mau sờ nó, chờ lát nữa làm em thật sướиɠ."

Jungkook đυ.ng tới côn ŧᏂịŧ của nam nhân, thét chói tai muốn lùi về, lại bị nam nhân tát một cái khiến mặt Jungkook nghiêng sang một bên. Gương mặt trắng nõn của cậu nay hiện ra một mảnh đỏ ửng, hắn nắm lấy tóc cậu , đem người tới trước mặt mình, "Tôi vừa mới nói qua cái gì hả? Em dám kêu tôi sẽ gϊếŧ em."

"Không, đừng gϊếŧ tôi, hu hu......" Jungkook thật sự sợ hãi, cái đó của hắn thật lớn, căng phồng lên giống như túp lều, cậu trước nay chưa từng bị dâʍ ɭσạи như thế.

"Nếu không muốn chết vậy mau sờ đi." Nam nhân dùng thanh âm chứa đầy tìиɧ ɖu͙© ép buộc cậu.

Tay Jungkook run rẩy mà sờ xuống, chậm rì rì mà cởi bỏ dây lưng nam nhân, sau đó móc ra cái thứ to lớn kia. Nơi đó của hắn đã thức tỉnh, gân xanh nóng bỏng mà nhảy lên, Jungkook trước nay chưa từng xem qua của người khác, chẳng lẽ mọi người đều lớn thế sao? Ít nhất hai mươi cm, thật làm người ta sợ hãi.

Cậu chưa từng làm sự việc như này trước đây cho nên hành động thực ngây ngô, động tác chậm giống con lười. Nam nhân chờ có chút không kiên nhẫn, hắn liền cầm lấy tay Jungkook tự di chuyển. Jungkook trong lòng kinh ngạc, nguyên lai là muốn nhanh hơn.

Nam nhân kéo lực rất dài, khắp hẻm nhỏ tối tăm vang lên tiếng thở dốc nặng nề của hắn. Nửa giờ sau, nam nhân mới tiết ra. Jungkook phát ngốc nhìn bạch dịch trên tay mình, cái mũi đau xót ủy khuất mà khóc ra, đôi mắt hồng hồng làm người muốn khi dễ.

Nam nhân sờ sau cổ Jungkook , đánh một cái thật mạnh lên gáy cậu. Jungkook trước mắt tối sầm ngất đi.

Jungkook tỉnh lại đã thấy mình nằm ở nhà, lúc đó là 9 giờ sáng. Nhớ tới sự tình tối hôm qua Jungkook vội vàng kiểm tra lại thân thể của mình, cậu còn sống! Nhưng làm thế nào cậu về được nhà? Jungkook sắc mặt trắng nhợt, nghĩ đến việc người đàn ông xa lạ đó biết được bí mật thân thể cậu, vậy thì biết nhà cậu cũng chẳng có gì lạ.

Ở nhà cha đang đi công tác, mẹ cậu sang tỉnh bên giảng bài, nửa tháng tới hai người đại khái đều không trở về, nói cách khác Jungkook phải ở nhà một mình nửa tháng. Cậu không biết cái tên ma quỷ kia còn có thể tìm tới hay không. May mắn hôm nay là cuối tuần không dùng tới khóa, Jungkook liền tìm người tới nhà thay đổi ổ khóa, thừa dịp ban ngày còn mua rất nhiều đồ ăn về dự trữ ở nhà, như vậy liền không ai dám vào được đi.

Nhưng sự thật chứng minh Jungkook quá xem nhẹ năng lực của tên ác ma này. Nhìn nam nhân đứng ở Dung Tịch mép giường, Jungkook hận không thể từ cửa sổ nhảy xuống.

"Anh, anh làm sao vào được đây?" Jungkook lùi dần về đầu giường.

"Em không ngoan nha, cư nhiên dám đem tất cả khóa trong nhà thay đổi." Nam nhân nửa đêm tiến vào, trong phòng một mảng tối đen như mực. Lúc nãy Jungkook mắc tiểu liền tỉnh, muốn đi WC thì cảm giác được phòng có người, đến khi nghe thanh ân nam nhân vang lên Jungkook liền biết tên ác ma kia đã tìm tới cửa. Vì sao hắn đến một chút thanh âm cũng không có?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net