𝗰𝗵𝗮𝗽𝘁𝗲𝗿 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tên là Phong, vừa mới chập chững bước chân qua ngưỡng cửa trường cấp ba.

Một điều chắc hẳn bạn chưa biết, tôi học hơi bị giỏi đó, thi hẳn khối B cơ! Sở dĩ tôi chọn khối B là vì đã vô tình trót thầm thương trộm nhớ một anh chàng bác sĩ, cả ngày chỉ thích cắm mặt vào nghiên cứu mấy con vi sinh vật bé xíu xiu cùng với mấy mô hình xương xẩu xấu xí!

Cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại vì anh mà dấn thân vào con đường học hành vất vả thế này, chỉ biết rằng nụ cười của chàng trai năm ấy, đã vô tình làm nảy nở một cảm xúc khác lạ trong lòng tôi. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết, bên cạnh anh lại có một người chỉ vì nụ cười ấy mà đắm say lâu đến như vậy.

Lớp tôi năm nay có hai mươi mống, đứng lớp bởi thầy chủ nhiệm dạy Hóa vô cùng đẹp trai tên Điền Chính Quốc, tổng cộng lại là vừa tròn hai mươi mốt thành viên.

Nhà thầy ngay cạnh nhà tôi, láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau, có việc gì cần nhờ thì nhà tôi cũng đều gọi thầy một tiếng. Là một thanh niên sức dài vai rộng, mấy việc lặt vặt như vác thang hay sửa xe đạp chả là gì đối với thầy đâu. Hầu như chẳng có việc gì là thầy không làm được, thầy u tôi cả ngày cứ khen thầy Quốc không ngớt lời, đến đứa như tôi cũng nghe đến muốn chai cả hai lỗ tai mất thôi!

U tôi vẫn thường bảo, nếu một ngày tôi may mắn lấy được một anh chồng giỏi giang như thế thì còn gì bằng!

Nhưng có một điều mà u nào đâu hay, là con gái u lại đang thích thầm mỗi một anh bác sĩ xóm trên từ rất lâu. U cũng không hề biết, thầy Quốc cũng đã lập gia đình được tới nay đã qua hai mùa bằng lăng nở...

Và u cũng càng không thể biết, người mà thầy hay giới thiệu với cả nhà là  anh trai, cũng lại chính là bạn đời của thầy cơ chứ!

Có lẽ sau này u sẽ mất rất lâu để nhận ra điều ấy, còn tôi vốn dĩ cũng chẳng bao giờ ngờ được, nếu như không có ngày hôm ấy...

__

Đó là một buổi sáng thứ hai, sau khi trống trường vừa điểm, bọn học sinh chúng tôi đang cùng nhau xếp hàng ngay ngắn vào lớp.

Như thường lệ, tiết hóa sẽ là tiết đầu tiên, sẽ chẳng có gì đáng lo nếu như thầy Quốc ngày hôm trước không giao cho chúng tôi một đống bài tập khó ơi là khó!

Một chuỗi các phương trình, một bài toán gồm hơn năm ý, tất cả tạo nên sự khủng hoảng xám xịt vô hình cho một sáng đầu tuần trời trong nắng ấm.

"Bạn nào giải được hai bài này, thầy cho 2 điểm 5 luôn nhé!"

Thầy Quốc đứng nghiêm nghị trên bục, tóc đen chải gọn gàng, nụ cười sáng chói cùng âm giọng ngọt ngào quen thuộc tan ra khắp lớp học.

Thầy treo hẳn hai điểm năm mà bọn bạn học tôi chẳng đứa nào giơ tay. Có lẽ bài quá khó chăng? Tôi cũng không biết nữa.

Tôi vốn dĩ học kém hóa nhất trong tổ hợp ba môn, vì vậy trong giờ hóa thì tôi cũng chỉ là một phần tử mờ nhạt trong lớp, thế nên tôi chẳng buồn nhìn vào đống bài tập mà cứ thế hướng mắt ra sân trường, đưa tầm nhìn về phía mấy cây bằng lăng phía xa.

Hi vọng trong một phút ngắn ngủi này, thầy Quốc đừng để ý tới con người bé nhỏ như tôi phía góc lớp. Dù gì cũng đã có một cậu chàng béo trước mặt cũng đã tốt bụng che chắn cho tôi khỏi cái nhìn trìu mến từ trên bục giảng rồi.

"Này, ngồi thẳng lưng lên một chút nữa đi bạn!"

Sau câu nói ấy của tôi, cậu bạn bàn trên rất tự giác ngồi cao hơn, thẳng lưng hơn lúc nãy. Tốt rồi, giờ thì tôi có thể tránh ánh mắt của thầy, thầy cũng không thể chú ý nhiều tới tôi và phần tử mờ nhạt này có thể nhìn lơ đãng ra sân một chút, ít nhất là nhìn về phía cây bằng lăng.

Đối với loài hoa này, không hiểu sao tôi lại dành cho nó một loại tình cảm đặc biệt đến vậy. Có lẽ đâu đó trong ký ức tôi, màu tím đẹp đẽ ấy đã vài lần xuất hiện một cách bất chợt.

Bằng lăng ấy mà, không chói lòa như phượng vĩ giữa trưa hè nóng bức, cũng không ồn ào nở rộ như bông điệp vàng được trồng ở trụ sở lớn trên phố huyện cao sang. Với sắc tím của mình, bằng lăng thật dịu dàng và tinh khiết. Là khi ngẩn ngơ một chiều oi ả, tôi say trong ánh nhìn của chàng bác sĩ điển trai trong cơn gió hạ bất chợt của ngày hè nóng bức. Hay trong một buổi tà dương không mấy chói rọi, tôi trông thấy dáng hình của thầy Quốc cặm cụi sửa xe đạp trước hiên nhà, đan cùng một nụ cười hiền lành chân chất đẹp như hoa...

"Phong, Phong!"

Trong lúc thẫn thờ nhìn ngắm, tôi chợt giật mình bởi tiếng gọi của thầy Quốc. Tôi ngơ ngác nhìn lên, nhỏ giọng đáp:

"Dạ..."

"Em làm gì mà thầy gọi mãi em không nghe vậy? Lên bảng giải bài tập này đi nào."

Phong ơi, xong đời Phong rồi Phong ơi!

Cậu chàng mũm mĩm kia bấy giờ biến đi đâu mất, bỏ tôi trơ trọi giữa một khoảng cực kì trống vắng.

Qua một lúc, tôi mới chậm chạp mở miệng:

"Thầy ơi, bài này em không biết làm ạ..."

"Thầy biết, nên em cứ lên bảng đi nào, sai thầy sửa."

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên bục giảng, run run cầm viên phấn trong tay. Lòng tôi ngổn ngang trăm mối tơ vò, vừa đặt viên phấn trắng lên mặt bảng đen, bỗng ngoài cửa lớp vang lên tiếng ai gọi:

"Quốc ơi."

Tôi ngẩng đầu, nhận ra ngay giọng nói quen thuộc, ra là thầy Hanh dạy toán lớp kế bên. Thầy cũng đẹp trai chẳng kém gì thầy Quốc của chúng tôi, đúng là anh em ruột có khác, đẹp trai miễn bàn!

Thầy Hanh cười nhẹ một cái, thế là tim tôi lại 'thịch' một tiếng. Tự nhiên tôi nhớ đến mấy câu thơ mà tôi đọc được trong bức thư cô nàng nào gửi cho chàng bác sĩ của tôi:

Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.

Riêng anh cười làm khổ đời em.

Chàng bác sĩ yêu quý ơi, tuy em yêu chàng nhưng bây giờ hãy cho phép em đá bay chàng sang một góc nhé!

"Có việc gì đấy? Không thấy người ta đang dạy học à?"

Thầy Quốc từ lúc nào đã đứng ở trước cửa, khoanh tay hỏi thầy Hanh.

"Anh thấy chứ."

"Thấy vậy đến đây làm gì?"

"Anh đến đưa mình bình nước vối mình để quên ở nhà này."

Thầy Quốc đưa tay nhận lấy, không mặn không nhạt nói lời cảm ơn.

"Ơ kìa mình, mình không thơm anh một cái à? Mình chỉ nói cảm ơn vậy thôi à?"

"Đang ở lớp em đấy nhé, anh mà còn như vậy tối nay em không cho anh ngủ trên chõng nữa đâu."

Thầy Quốc nói rất nhỏ, dường như là thì thầm. Tôi còn nghe ra đâu đó trong âm giọng thầy một chút sự giận lẫy đáng yêu...

Thầy Hanh cười khì, xoa đầu thầy Quốc:

"Ừ, là anh sai. Không dỗi nữa nhé?"

Khoan đã...

Tôi hơi khựng lại vài giây.

Mình, anh?

Đây chẳng phải là cách bố gọi mẹ ở nhà ư?...

Thầy Quốc xoay lưng vào lớp, bắt gặp ánh nhìn tò mò của hai mươi con người, thầy dường như có chút bối rối. Tôi nghe thấy tiếng thầy hơi thở dài, đi vào vài bước nhưng lại chợt xoay đầu, lật đật kéo tay người đứng trước cửa ra khỏi lớp một cách nhanh chóng. Tôi cũng tò mò nhìn theo, chỉ thấy thầy Quốc quay lại rất nhanh, làm tôi giật mình suýt nữa đánh rơi viên phấn trên tay.

Có phải tôi nhìn lầm không?

Má của thầy, hình như có chút phiếm hồng...

Chợt có ngọn gió ùa vào lớp, mơn man thổi thật nhẹ, thật ngọt và thật dịu dàng. Gió hồn nhiên và vô tư như con trẻ, làm hồn tôi khoan khoái một nỗi niềm kì lạ...

---

Trưa rồi, trống tan trường vừa điểm.

Cả khoảng sân bắt đầu ngập nắng và trở nên khô khốc lạ thường. Những dáng hình quen thuộc của cây cối trong vườn tược hằn in nên một nét bóng xuống khoảng không nhỏ hẹp, ngợp dần trong nắng. Cái cường độ chói lọi của nắng trưa mùa hè ấy khiến ta bất chợt nhận ra sắc vàng chói chang trong đồng tử ai đó, càng làm ươm vàng thêm cho hoa lá cỏ cây thêm vẻ rực rỡ. Giọt nắng rơi nhẹ xuống thềm nhà, mang theo cả cái hồn xưa cũ chầm chậm tỏa lan lên bầu trời.

Tôi rảo bước thật nhanh về nhà để tránh đi cái nắng tháng tư chói chang ấy, càng là để tránh cho cái nóng kia không bám sâu thêm vào da thịt.

Nhưng quan trọng hơn hết, chính là để bắt kịp thầy chủ nhiệm đang đi phía trước tôi.

Người ta thường bảo, tò mò là một cái tội.

Và ngay bây giờ, tôi lại đang muốn phạm tội đây.

"Thầy ơi!"

Nghe tôi gọi, thầy Quốc liền dừng lại. Thầy đưa tay lên che nắng, đôi mắt to tròn hơi híp lại, cười hỏi:

"Phong đó à, có việc gì không em?"

Bao nhiêu câu hỏi trong đầu tôi bấy giờ chạy đi đâu mất, để lại trong tôi một chút xốn xang trong đáy lòng. Tôi ngơ ngơ ngác ngác chỉ biết nhìn thật sâu vào mắt thầy, miệng lặp đi lặp lại một từ ngữ quen thuộc đến mức khẩn trương:

"Em... em..."

Thầy thở dài, cười nhẹ:

"Em muốn hỏi về thầy hay là... thầy Hanh?"

Tôi không nghĩ là thầy Quốc lại hiểu rõ ý nghĩ của tôi như vậy. Vừa nghe thầy nhắc đến chữ 'Hanh', tôi lại càng thêm gấp gáp. Hít một hơi thật sâu, tôi liền mạnh dạn hỏi:

"Thầy ơi, thầy và thầy Hanh không phải là anh em ruột ạ?"

Nụ cười trên miệng thầy Quốc dần cứng lại, làm cho đứa như tôi có chút mất tự nhiên. Mắt thầy tràn ngập bối rối, lát sau mới đáp:

"Ừ, không phải anh em ruột, thầy với thầy Hanh là con cô con cậu."

Tôi biết thầy đang cố tình nói dối, vì thế phản bác ngay tức khắc:

"Không phải đâu ạ, vì em thấy thầy Hanh xưng anh, gọi thầy là mình mà. Thầy ơi, thầy và thầy Hanh...là vợ chồng ạ?"

Hỏi dứt câu, tôi cũng ngay tắp lự mắng chính mình.

Phong ơi, sao mày lại hỏi câu dốt thế hả?

"Đừng nói linh tinh nào..."

Tôi thấy rõ thầy đang muốn lảng tránh câu hỏi, nhưng vì sự tò mò đạt đến đỉnh điểm trong tôi, cùng với sự cứng đầu lúc bấy giờ chưa khi nào cho phép Phong tôi làm điều ngược lại.

Tôi mở to mắt, giờ thì chẳng còn nghĩ đến thầy trò gì nữa.

Điều tôi muốn biết và muốn nghe thấy.

Phải là điều tôi trông đợi được thầy nói ra.

"Em chắc chắn là vợ chồng luôn đó! Thầy gạt em có phải không? Em lớn rồi, không dễ bị gạt như vậy đâu nha!"

Mặc kệ sự cứng đầu của tôi, thầy vẫn kiên nhẫn phủ nhận:

"Em đừng cãi thầy, thầy đã nói thầy và thầy Hanh là anh em mà."

Và rồi, điều gì đến cũng đến.

Tôi khi ấy, chính thức mất kiên nhẫn.

Hít sâu một hơi, tôi cười khì khì mà nói:

"Không phải là vợ chồng, mà gọi mình xưng anh? Không phải là vợ chồng, mà thầy Hanh lại nói là muốn thơm thơm vào má? Thầy, em mười lăm tuổi rồi nha! Thầy không lừa được em đâu!"

Có đám mây trắng bồng bềnh che đi ánh mặt trời của buổi trưa nóng bức, để nắng vàng không làm cháy đi mái tóc người thiếu nữ điệu đà.

Bầu trời xanh sẽ cô đơn biết mấy nếu không có gợn mây. Vì mây ấy là bạn của trời, cũng như mặt hồ thu xanh phải có gợn sóng lăn tăn, mặt biển bao la ắt không thể thiếu những con sóng bạc đầu. Vạn vật trên thế gian, đều cần tô điểm bởi những điều nhỏ nhặt nhất.

Nếu bầu trời xanh trong kia thiếu hẳn những đám mây thì vô hồn biết mấy. Cũng sẽ chẳng có những ngày, chúng tôi hồn nhiên nằm ườn ra bãi cỏ, cãi nhau đến váng cả đầu chỉ vì trí tưởng tượng của mỗi đứa trẻ khác nhau. Đây là con chó, không, là hình con rồng, mà cũng chẳng phải con rồng, đó là hình đa dạng, hình mây đấy!

Khi thì mây như cánh rừng trùng trùng chất ngất cây bạc, khi như lớp lớp san hô đủ dáng hình tròn méo, khi như những bãi cát dài khẽ khàng ôm lấy biển rộng. Mây thường chuyển di, hình thành rồi, đóng chắc thành khối, rồi tan biến vào cõi mơ, sau đó lại hợp, hợp rồi lại tan.

Chóng vánh và dịch chuyển, như đời người cũng thay hình đổi dạng, chẳng bao giờ chịu đứng yên.

Tôi chìm thật sâu vào dòng suy nghĩ, nhìn mây trời rồi nghĩ về đời người, để hồn trôi đi tận chốn xa xôi. Chợt có giọng nói cất lên nhẹ nhàng như lời hát, rót vào tai tôi lời tâm sự chẳng thể ngỏ cùng ai:

"Con bé này, không gọi là vợ chồng, mà gọi là bạn đời."

"Bạn đời ạ?"

Tôi ngơ ngác hỏi lại.

Thầy Quốc xoa tóc tôi, giọng nói mềm mại như mây trời, thấm ướt tâm hồn nóng bức khi ấy trong tim:

"Ừ, là bạn đời."

to be continued.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net