trang 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mắn, bậc thềm không cao lắm mà cậu có thân thủ tốt, hoàn toàn không bị va đập bụng hay đầu, nhưng dưới mông ê ẩm không tránh khỏi la lên một tiếng, mặt mày nhăn nhó.

Kim Taehyung ảm đạm nhưng vừa trông thấy cảnh cậu bị ngã liền giật thót, tim hắn thiếu điều nhảy ra ngoài khiến cho lồng ngực hắn trống rỗng. Hắn gấp gáp chạy tới, đỡ lấy người yêu, vội nắm tay cậu xoa xoa.

"Mau vào trong. Đau ở đâu? Anh thoa thuốc cho em."

Bây giờ Taehyung còn rối hơn cả cậu, hắn lo lắng tới tái xanh mặt mày, bản thân không biết nên đưa cậu vào nhà hay đi bệnh viện. Hắn xoa xoa bụng nhỏ, liên tục hỏi han.

"Em đau ở đâu? Bụng có sao không?"

Jungkook mím môi, lắc đầu: "Ban nãy không có va chạm bụng. Em không sao, chỉ trầy xíu."

Cậu thật sự không thấy đau gì hết, chắc chắn không ảnh hưởng gì đến em bé. Cậu chỉ thấy có lỗi và đáng trách vì không biết tự giữ an toàn cho bản thân, hại hắn phải lo lắng.

Hắn nhìn cậu chằm chằm giống như vẫn chưa tin: "Thôi, đi bệnh viện."

Cậu lập tức không chịu: "Em không sao thật mà. Em bé chắc chắn cũng không bị thương."

Thấy cậu bĩu môi hắn liền biết có lẽ cậu ngán đi bệnh viện lắm rồi, mà có lẽ cậu vẫn ổn, hắn không thấy bất kì vết thương nào trên người cậu ngoại trừ chỗ đầu gối.

Thế là hắn dìu cậu lên phòng, Jungkook được hắn đặt ngồi trên giường, hắn thì quỳ dưới đất lấy ra hộp thuốc tỉ mỉ thoa lên đầu gối bị trầy xước của cậu.

"Cẩn thận một chút." Hắn nhỏ giọng nhắc nhở, rất nhanh sau đó lại nói tiếp: "Anh không về nữa. Sau này cũng không bỏ em một mình, sẽ luôn ở cạnh em nên em không cần chạy đi tìm anh như thế."

Hắn muốn nhắc bầu nhỏ, nhưng sợ bầu hiểu lầm là hắn đang trách móc. Vì vậy mới nhận lỗi về bản thân đã bỏ bầu mà đi trước, nhưng nghĩ lại hắn quả thật thấy phần lỗi là của mình.

"Xin lỗi. Do anh giận vô cớ mà em mới ngã đau." Hắn thành thật cúi đầu, giọng nói trầm trầm nhưng nghe qua liền biết đang hối lỗi.

Từ nãy đến giờ Jungkook chỉ ngồi yên nghe hắn nói cùng với chăm chú nhìn hắn thoa thuốc. Chỉ bấy nhiêu cũng khiến cậu ấm lòng không thôi.

"Không phải, là do em bất cẩn. Cũng là lỗi của em... làm anh giận. Cục cưng, em xin lỗi."

Kim Taehyung bôi thuốc cho người yêu xong, nghe thấy lời xin lỗi ngọt ngào liền cảm thấy trái tim như được xoa dịu. Hắn ngẩng mặt, nhướn người hôn lên trán cậu một cái ngọt ngào.

Jeon Jungkook biết người ta đã hết giận rồi, đúng là sức mạnh của bầu nhỏ, hai mắt cứ long lanh là ba lớn chắc chắn không cưỡng lại được.

"Đúng là trước kia em có dùng súng nhưng đã lâu lắm rồi. Bây giờ em không còn nữa, nên đừng giận em... Với lại em cũng không nên nói đó là súng bắn chim, em xin lỗi."

Thấy cậu hối lỗi như thế đương nhiên hắn cũng động lòng, xoa xoa mái tóc mềm rồi lại yêu chiều hôn thêm một cái nữa: "Ngoan lắm. Bây giờ thì em đi vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ nhé? Đã 10 giờ rồi."

"Còn anh thì sao? Anh... có ở lại đây không?"

Hắn bật cười, gật đầu một cái liền có thể làm cho cậu yên tâm. Jungkook cười tít mắt rồi nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân, không quên kéo hắn vào cùng.

Chỉ đơn giản là tắm sơ người, đánh răng rửa mặt, hoạ sĩ Kim vô cùng cứng rắn đấy nhé!

Đồ ngủ của Jungkook đa số là áo thun và quần thun, khó khăn lắm hắn mới tìm được một bộ pajamas màu đen. Trong đầu hắn còn dự định có lẽ phải mua thêm cho cậu mấy bộ đáng yêu.

Dường như cậu đọc được suy nghĩ hắn, lập tức lên tiếng: "Không thích pajamas đâu, nhưng may ra là màu đen, chứ mà hồng hồng tím tím chắc em đem đốt hết."

"..."

Thôi không nghĩ nữa, hắn vội kéo cậu lên giường, làm một loạt động tác đắp chăn tắt đèn rồi ôm người yêu ngủ. Vậy mà Jungkook trong lòng hắn cứ liên tục cựa quậy, cậu ngẩng đầu hôn hôn lên cổ hắn, đích thị là muốn trêu đùa.

"Chỉ ngủ thôi hả?"

"Đúng vậy. Ngủ ngon." Hắn hôn lên chóp mũi ửng hồng, chủ yếu là muốn đẩy cái đầu nghịch ngợm khỏi vùng cổ nhạy cảm của mình.

"Thôi mà. Làm gì đó đi."

"Em đang có em bé đó."

Jungkook bĩu môi khi thấy hắn nhắm tịt mắt rồi. Cậu không hài lòng kéo tay hắn tự đặt lên mông mình và lập tức nó phát huy tác dụng, Taehyung mở mắt, thở dài một hơi.

"Em nghịch quá!"

"Hình như mông em xẹp xuống rồi có đúng không?" Giả nai.

"Đúng. Vậy nên phải đi ngủ sớm cho mông tròn."

Hắn nói rồi dời tay lên eo thon nhỏ, bản thân tiếp tục an ổn nhắm mắt. Hắn chọc cậu tức điên lên, hai chân quẫy đạp liên tục. Cậu trước khi quay lưng lại với hắn còn bực dọc lên tiếng.

"Chán anh quá đi mất!"

Nhìn cậu ngúng nguẩy quay đi làm hắn không khỏi bật cười. Hắn chỉ muốn tốt cho sức khỏe của cậu thôi mà, nhưng cậu thì muốn cái khác cơ!

Ôm người yêu trong vòng tay, Jungkook dù dỗi vẫn nắm lấy bàn tay hắn để trên bụng mình. Cả hai an ổn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đến giữa đêm, Jungkook khó chịu bật dậy đi vệ sinh. Nhưng không chỉ một lần mà nhiều lần, cho đến tờ mờ sáng cậu vẫn liên tục ra ra vào vào nhà vệ sinh, đi nhiều lần nhưng cậu vẫn cứ thấy nặng bụng, sau đó thì không thể ngủ được nữa.

Người bên cạnh liên tục cựa quậy, lên xuống giường đi tới đi lui khiến cho Kim Taehyung cũng thức giấc theo. Hắn ngồi dậy, cũng là lúc Jungkook từ nhà vệ sinh bước ra. Từ nãy đến giờ cậu vẫn bình thường, cho đến khi thấy hắn tỉnh dậy liền dâng lên cảm giác tủi thân, cậu sà vào lòng hắn, nức nở.

"Em khó chịu..."

Cậu ngồi trên đùi hắn, hai chân ôm chặt vào thắt lưng hắn, hai tay cũng câu lấy cổ hắn, mặt gác lên vai hắn thút thít.

Kim Taehyung đã đọc qua rồi, mang thai tháng đầu tiên thường xuyên có cảm giác buồn tiểu, ban ngày cậu đã đi nhiều, ban đêm có lẽ còn nhiều hơn. Mà ban đêm thì lại xuất hiện thêm chứng mất ngủ, hắn xót cậu chết mất.

Bàn tay dịu dàng vuốt vuốt lưng cho cậu, hắn ôn nhu rải lên cần cổ thơm tho những nụ hôn như muốn an ủi.

"Chỉ trong tháng đầu thôi, rất nhanh sẽ hết, em đừng sợ. Nếu em phải thức thì anh thức cùng có chịu không?"

Cậu lắc đầu, cậu không muốn hắn vì mình mà phải thức trắng. Nhưng dẫu cậu có nói gì thì hắn cũng quyết định rồi, em bé trong bụng cậu là của hắn, sao hắn có thể để cậu một mình chịu đựng mọi việc như vậy được chứ?

Thế là cả đêm Jungkook ra vào nhà vệ sinh, Taehyung cũng cả đêm vỗ về an ủi cậu. Mãi cho đến gần sáng cậu mới có thể chợp mắt được, có như vậy hắn mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Là bởi vì Jungkook mệt mỏi, hắn là người lo lắng nhất còn gì?








___
nhớ taekook, nhớ mọi ngườii

.27/12/22.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net