Chương V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ngồi bật dậy, lấy tay lau đi những giọt mồ hôi.

Thì ra chỉ là giấc mơ mà nói cho đúng thì nó chính là ác mộng, một cơn ác mộng đáng sợ. Xuýt chút nữa thì cậu đã chết luôn trong cơn ác mộng đó rồi. Cũng phải, ai trạc tuổi gặp cơn ác mộng như thế mà không khóc chứ.

"Cốc..cốc..cốc...Thiếu gia đã đến giờ dùng bữa."- Nghe thấy tiếng gõ cửa cậu vội lau lấy tay áo lau mặt.

"Tôi biết rồi"- Cậu mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân sau đó bước xuống nhà dùng bữa.

Trên bàn ăn chỉ có mỗi cậu và bà nội nhưng lại có biết bao nhiêu là sơn hào hải vị. Cậu thèm thuồng mà nuốt nước miếng ừng ực. Điều này khiến cho bà nội của cậu bật cười.

"Phhh...cháu cứ ăn trước đi, không cần phải đợi bố cháu."

"Ơ..nh.."

"Tí bố cháu sẽ ăn sau không cần phải lo. Mau ăn đi."- Nói rồi Jungkook và Lão phu nhân ngồi ăn sáng trong tiếng nói chuyện rôm rả.

Cùng lúc đó trong nhà kho, hầu gái Jae Hye đang tìm mọi cách để mở cửa nhà kho, cô ta không tin mình lại bị một đứa nhóc mà lại có thể làm cho cô ta bẽ mặt ngay trước mặt các người làm. Cô ta đang lên kế hoạch trả thù cậu thế nên trước tiên cô ta tìm cách ra ngoài.

"J..Jungkook. Con về đây khi nào?"

"Bố"- Thấy bố, Jungkook chạy lại ôm chầm lấy bố khiến ông Jeon xuýt thì mất thăng bằng mà ngã sõng xoài ra đất.

"Còn biết đường mà dậy sao?"-Bà nội từ tốn nâng ly nước ép lên miệng.

"A..tại hôm qua con tiếp khách, uống hơi nhiều..hahah...Jungkook mau vào ăn sáng cùng bố nào."

Khi cả ba người đang dùng bữa thì bảo vệ hớt hải chạy vào, khuôn mặt của anh ta tái mét. Jungkook thấy vậy liền trêu anh bảo an một câu.

''Anh làm gì mà như sắp bị cọp ăn tới nơi vậy?''- Jungkook cười ha hả.

"C...còn hơn cả cọp,..à không là con cọp cái ấy chứ cậu chủ. Ô..ông chủ, mau..hộc..mau đưa thiếu gia trốn, ả Jae Hye đang làm loạn đòi giết thiếu gia ạ..hộc..hộc"- Lời nói có đôi chút ngắt quãng nhưng cũng đủ để ba người hiểu sự nguy hiểm của nó.

"Jae Hye?"- Cả bà và bố đều nhìn người bảo vệ khó hiểu, ả không có liêm sỉ đó thì liên quan gì tới cậu.

"Không còn thời gian đâu ạ, nhanh đưa cậu chủ đi trốn thôi!!"-Dứt lời bền ngoài truyền vào tiếng gào hét của cô hầu gái Jae Hye. Tính ra thì ả cũng có tông giọng kinh phết.

"Không cần đâu ạ, cứ để con ra đấy xem sao."- Nói rồi cậu rời khỏi bàn ăn đi ra trước sân nơi ả Jae Hye đang gào thét tên cậu.

"N..này Jungkook, cẩn thận đó con."- Mặc dù không hiểu rõ tình hình bên ngoài nhưng ông vẫn dặn cậu phải cẩn thận, dù sao thì nếu là việc cậu muốn thì chẳng thể nào cản nổi.

Hơn nữa, cậu cũng là Đại thiếu gia của Jeon gia, người thừa kế tương lai của một gia tộc lớn thì không thể để một kẻ hầu làm cho bị thương. Sẵn đây cậu cũng muốn công khai xử lí ả ta để những kẻ khác biết thân biết phận, đừng có tự ý mà làm càn.

Vừa mở cửa, tiếng hét của ả vang vọng khắp căn biệt thự. Ả không thấy đau họng sao?

"Aa, thật chói tai. Giọng gì mà chua chát thế, cứ như bà mẹ kế"- Giọng của ả Jae Hye làm cho Jungkook khó chịu tới nỗi phải bịt tại lại, hại cậu tí thì chửi thề.

"Thả tao ra, tao phải giết thằng oắt con đó...aaaa.. nó là cái thá gì mà dám làm tao mất mặt trước đám người hầu thấp kém như tụi mày chứ...aaa..."- Ả ta gào khan cả cổ họng nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bảo an, thế là ả vung một nhát dao vào tay của một người bảo an khiến cho vòng vây bị láo loạn. Ả thừa cơ xông lên đâm cậu.

"Aa..."

Tiếng hét đã gây chú ý cho tất cả mọi người trong khu biệt thự. Đến cả Lão phu nhân cũng vội chạy ra bên ngoài xem xét tình hình. Mọi người đều lo lắng cho Jungkook, bởi đâu thể biết được ả Jae Hye đó sẽ làm gì cậu.

Vả lại hôm qua cậu cũng đã ăn một trận nhừ tử ở chính căn nhà của mẹ ruột. Bây giờ nếu mà ả ta dùng vũ khí thì căn bản Jungkook không thể đánh trả lại, có khi cậu còn bị thương nặng hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net