Hồi I - Chương 1: Kim Taehyung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là kết quả của cuộc hôn nhân giữa một thương nhân giàu có và một nữ minh tinh màn bạc xinh đẹp lại trẻ trung, nhan sắc Kim Taehyung quả thực vô cùng động lòng người. Cái vẻ ngoài ấy làm cho ai nhìn vào cũng có cảm tình, ai nhìn vào cũng không nhịn được mà ngưỡng mộ, đến mức phải tự hỏi không hiểu sao song thân hắn lại khéo sinh đến nhường này.

Và rồi, càng lớn khôn, Taehyung càng có nhiều cơ hội để chứng minh cho mọi người thấy: Hắn không phải một cậu ấm vô dụng, chỉ biết nhõng nhẽo ngửa tay xin tiền mẹ cha. Mười một tuổi, hắn đứng đầu trong số các học sinh cùng khối và tiếp tục duy trì thứ hạng của mình cho tới suốt năm đầu cấp III. Chẳng những thế, hắn còn trở thành siêu sao bóng rổ, góp phần không nhỏ trong việc quảng bá danh tiếng và hình ảnh ngôi trường trên toàn quốc. Sự tồn tại của Taehyung trong Cấp III HYBE hệt như món bảo vật quý giá, và điều đó lý giải nguyên nhân vì sao mỗi khi thầy Hiệu trưởng khoe khoang về cậu học sinh họ Kim với những lãnh đạo trường khác, họ đều tỏ ra ghen tỵ đến vậy.

Còn tâm trạng của các học sinh của trường Cấp III HYBE thì sao? Mỗi ngày, ai may mắn trông thấy Taehyung thì năng lượng tích cực tự dưng sẽ được nạp đầy, như thể sự tồn tại của hắn chính là một liều thuốc hữu hiệu giúp họ giải toả mọi tiêu cực, hàn gắn mọi tổn thương.

Nói Kim Taehyung là thiên thần hộ mệnh sao? Cũng chẳng sai đâu.

...

"Tae, ở đây."

Ngồi trong quán cafe đối diện ngôi trường, Park Jimin giơ tay lên vẫy vẫy, chào đón Kim Taehyung với một cái cười hồn nhiên.

"A, chào."

Xuất hiện với bộ đồng phục chỉn chu, thơm tho cùng vẻ ngoài thu hút ánh nhìn, Taehyung mỉm cười gật nhẹ, sau đó bước lại gần, hạ người ngồi xuống đối diện Jimin.

Chỉ là ngay khi hắn yên vị, người bạn đáng yêu nọ chợt cau mày, trách cứ: "Cậu đến muộn."

"Xin lỗi mà." Taehyung cười ái ngại, vừa ngoan ngoãn nhận tội vừa đặt cặp sang bên cạnh mình. Lật menu rồi gọi ra một ly Latte, hắn cảm ơn phục vụ một tiếng, sau đó mới nhìn lên Jimin: "Có một vài chuyện xảy ra nên giờ tôi mới tới được. Nhưng mà, sao lại phải ra đây vậy, không phải bình thường ở ký túc xá, chúng ta..."

"Tôi muốn tới uống nước, không được à, đồ Kim Taehyung tới sớm?" Jimin lừ mắt.

Taehyung thở dài, xuống nước đầu hàng: "... Được rồi, được rồi. Coi như hôm nay tôi khao cậu đi."

Jimin đúng là chỉ cần như thế, lập tức vỗ đùi cái đét, cực kì hài lòng bật ngón cái với thằng bạn thân: "Được, chốt."

Taehyung không nói gì, chỉ biết lắc đầu cười bất lực, thế nhưng ngay sau đó, chiếc cà vạt của hắn liền bị kéo về phía trước, đồng thời cậu bạn chí cốt cũng hơi đưa mặt lại gần, nghiêm nghị dò hỏi: "Cậu làm cái quái gì mà lâu la vậy hả?"

"Chuyện đó..." Taehyung chớp nhẹ mắt, đoạn đưa ngón trỏ lên gãi má, phân trần: "Ừ thì, tôi ở lại trực nhật với bạn cùng bàn, sau đó... cô ấy đã giữ tôi lại và đưa tôi một lá thư..."

"À rồi." Jimin nheo mắt, hừ mũi thả cà vạt Taehyung ra, đoạn khoanh tay trước ngực, liếc xéo hắn: "Phải ha, tôi quên mất... Kim Taehyung từ hồi trung học đã nổi tiếng lắm rồi, bao nhiêu chàng trai cô gái thầm thương trộm nhớ cơ mà. Lại thư tình chứ gì?"

Đối diện với thái độ có chút ghen tỵ của Jimin, Taehyung chỉ lắc lắc đầu, thật thà khai ra: "Chưa rõ, cô ấy bảo khi về hẵng mở ra đọc, thế nên tôi cũng không biết nội dung bên trong là gì. Lá thư trông rất giản đơn, không có mùi nước hoa, hình trái tim hay vết son môi nào, nên chắc không phải đâu. Cô ấy cũng không có biểu hiện ngập ngừng, bối rối như những người khác."

Jimin hút một ngụm trà đào, có chút cạn lời với từng câu chữ của Taehyung. Cái tên này quả nhiên là dân chuyên nhận thư tình, đến cả việc con gái khi đưa thư sẽ ra sao, sẽ làm biểu cảm như thế nào cũng nắm rõ. Điên rồ thật chứ, hắn ta được tiếp cận bởi không ít trai xinh gái đẹp, ấy thế mà chẳng rung động mảy may. Nhưng người ta cũng chẳng thể ghét cậu bạn này vì điều đó được, bởi dẫu đã biết được đối phương có tình ý với mình, hắn vẫn đối xử với họ quá tốt, chẳng hề lánh xa, như thể hắn đang cố gắng làm họ không thấy tồi tệ hơn vậy. Cơ mà hắn nào có hay, những hành động ấy có thể làm bọn họ ngày càng vì mình mà si mê?

Chợt, Jimin suy nghĩ trong một thoáng, sau đó đưa tay véo mạnh má Taehyung, mãi đến khi nghe hắn la lên hỏi lý do vì sao, nó mới cau mày: "Không thể nào... Cậu là thật đấy à?"

"Nói cái gì thế? Thật chứ còn gì, cậu bị làm sao vậy?" Xoa cái má còn tê tê của mình, Taehyung chỉ gắt khẽ cho có, cũng không có thái độ giận hờn hay cáu bẳn gì với cậu bạn thân.

"..." Jimin thở dài. Đúng là áp lực. Làm bạn với một người hoàn hảo giống như nhân vật bước ra từ truyện tranh thiếu nữ quả thật quá áp lực. Nó đưa tay đỡ trán, sầu não day day, sau đó bực mình chỉ vào mặt Taehyung: "Cậu quá tốt! Thôi ngay đi, tôi cảm thấy rất khó chịu nha!"

Taehyung bật cười. Chơi với Jimin đủ lâu, hắn biết rõ bạn mình thật ra cũng chẳng có ý xấu. Ngược lại, chính Taehyung còn cảm thấy vui vẻ và thoả mãn khi cậu bạn thân dùng cách của chính mình mà khen ngợi hắn. Nhưng, quả thật, Taehyung không hề cố gắng ra vẻ bản thân là người tốt, hắn vốn dĩ là như vậy. Đến mức dù không ít người đã từng khuyên Taehyung đôi khi cần tuyệt tình một chút thì cuộc sống mới dễ dàng hơn, tới cuối cùng hắn lại chẳng thể làm.

"Không phải đâu." Taehyung xua tay: "Tôi cũng giống bao người thôi, không phải kẻ hoàn hảo."

"Ê, nghe chướng tai quá đấy. Tôi gặp bao nhiêu người rồi nhưng cậu chính là tên toàn diện nhất đó." Jimin tặc lưỡi, sau đó lại không ngăn nổi tò mò mà liếc về chiếc cặp bên cạnh Taehyung: "Mà này, sao cậu không đọc thử xem cô ấy viết gì đi nhỉ?"

Taehyung chớp mắt, lắc nhẹ đầu: "Cậu lại quên người ta đã nhắn nhủ gì với tôi sao? Tôi không nên đọc ở chỗ đông người, nhớ chứ?"

"Hử? Nhưng quán này vắng mà, với cả Park Jimin này cũng đâu có ý định chúi mặt vào xem cùng cậu đâu? Cứ coi như tôi không có ở đây đi, đọc thử xem." Jimin nổi máu nhiều chuyện, vừa hào sảng nói vừa hướng tay về phía Taehyung làm động tác mời, trông chẳng khác gì chuyên gia buôn bán hàng đa cấp.

Taehyung đưa mắt nhìn Jimin, nghiêm túc ngẫm nghĩ trong lúc đảo mắt nhìn quanh, chần chừ một hồi mới khẽ gật đầu. Lấy lá thư trong cặp ra, hắn ngồi lùi về sau một chút, tập trung đọc từng dòng chữ nắn nót trên tờ giấy trắng phau. Đúng là nét chữ của một cô gái tỉ mỉ và gọn gàng, về phần nhìn mà nói thật sự là chẳng còn chỗ chê. Bên cạnh đó, càng đọc, cơ mặt của Taehyung càng có dấu hiệu thả lỏng, còn không thể khống chế được cái cười khe khẽ trên môi. Đến khi gập lá thư lại rồi ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn mờ ám dò xét từ Jimin, hắn tủm tỉm nhận xét.

"Rất đáng yêu."

"Lại nữa?"

Jimin nheo mắt, có chút bó tay với ông bạn của mình. Đây rồi, thói quen số một của Kim Taehyung: Khen người khác đáng yêu. Từ ông bà, họ hàng, bạn bè, thực vật lẫn động vật rồi cả những sự vật vô tri vô giác nữa... chỉ cần hắn thấy vừa ý sẽ lập tức thở ra hai từ này. Tuy rằng được Taehyung khen đáng yêu là điều mà không ít người mong muốn, nhưng với tư cách là bạn từ nhỏ của hắn, Jimin sớm đã nghe tới phát ngán rồi.

"Thế, thư đó có phải thư tình không?"

"Không phải." Taehyung lắc đầu: "Cô ấy chỉ dùng tài năng văn chương đã hình thành từ những năm tháng ở lớp chuyên hồi trung học để khen tôi thôi. Hơi hoa mỹ một chút, dài nhưng tôi không có phàn nàn đâu. Việc cô ấy bỏ ra nhiều công sức để viết tặng tôi những lời hay ý đẹp này quả thật rất đáng trân trọng."

"Hở? Thế thì cô ấy có để ý cậu còn gì? Chẳng ai tự nhiên viết ra mấy lời ca ngợi sến súa cho người khác rồi kêu họ khi nào riêng tư mới mở ra đọc đâu."

Jimin nghĩ thầm, chẳng hiểu vì lý do gì mà nó cứ phải năm lần bảy lượt cất công giải thích những chuyện đã rõ rành rành ở ngay trước mắt nhưng tên bạn thân này trăm lần như một đều quyết tâm không chịu thông tỏ. Chẳng qua đây chính là thói quen gần như đã ăn sâu vào xương máu của Jimin, cũng giống như việc một giáo viên đứng trước bảng xanh, mặc dù biết học sinh của mình ngồi bên dưới chẳng hiểu nổi nửa câu, thế nhưng vẫn không thể ngưng giảng bài.

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Taehyung cười nhẹ, gấp lại lá thư cất vào trong túi, sau đó vừa cầm ly nước, vừa kéo tay bạn nối khố đứng lên khỏi ghế ngồi: "Đi, về thôi nào. Tối nay bảy giờ ở sân bóng rổ nhé."

Jimin ngán ngẩm thở dài, miễn cưỡng đứng lên ra về. Thật bực mình khi nó còn không thể gán câu ế bằng thực lực lên Taehyung, lý do là gì thì chắc ai cũng biết cả rồi.

Nhưng Jimin nào có hay, thật ra Taehyung hiểu thấu tất cả ý tứ của cô bạn xinh đẹp cùng bàn. Chỉ là, hắn có quy tắc của riêng mình, nên chừng nào đối phương còn chưa trực tiếp thổ lộ, hắn sẽ một mực giả ngơ.

Quy tắc đó là: Tuyệt đối không cùng bạn chung lớp yêu đương.

...

Một tháng sau ngày tựu trường, Kim Taehyung giờ đang là học sinh năm hai, tiếp tục cái cuộc sống đi đâu cũng thành tâm điểm chú ý, được bạn bè mến mộ, thầy cô yêu thương.

Xuống khỏi xe ô tô cách ngôi trường một quãng tương đối xa, Taehyung hơi cúi đầu nói cảm ơn tài xế chuyên dụng của gia đình mình, đoạn xách cặp lên một bên vai, quay người cất bước. Nhét một bên earphone vào lỗ tai, hắn vừa nghe nhạc vừa thong thả đi bộ đến cổng trường, tranh thủ tận hưởng không khí trong lành ngày gió thu chạm ngõ.

Tài xế của Taehyung vẫn luôn nằng nặc đòi đưa hắn tới tận nơi, mà chính cha mẹ hắn cũng dứt khoát dặn đi dặn lại người ấy như vậy. Thế nhưng hắn lại nghĩ, nếu đã có cơ hội để một mình tản bộ, đón nhận làn gió mới khi thu sang, tại sao lại không chớp lấy? Phải, nên cũng vì lý do này, hắn mới quyết định năn nỉ tài xế giữ bí mật với song thân, sau đó thong dong đi bộ một mình, tựa như biết bao người bạn cùng trang lứa.

Lại nói, vốn dĩ Kim Taehyung ở ký túc xá của trường, chẳng qua sau khi chơi bóng rổ với hội Jimin, hắn mới tranh thủ về thăm gia đình. Dù sao hôm trước cũng là ngày nghỉ mà...

Ừ, Taehyung là con của một nữ minh tinh, nhưng hắn vẫn luôn thầm nghĩ, bản thân đâu nhất thiết phải sống cái cuộc đời tuy giàu sang nhưng vẫn tồn tại sự khắc khổ mà chỉ người nổi danh khắp chốn mới hiểu thấu?

"Chậc, thế này là tuyệt nhất." Taehyung mỉm cười, mãn nguyện lẩm bẩm một mình.

Hương nước hoa mà mẹ từng sử dụng, nơi hắn từng ở, đoạn đường hắn vẫn luôn đi,... Kim Taehyung đều nhạy cảm với những điều như thế, luôn muốn ghi nhớ và dùng cả trái tim mình để trân trọng, yêu thương.

Ký ức...

*

Tách cafe vỡ tung. Chất lỏng màu nâu nhạt lênh láng trên sàn nhà.

Đứa bé với bộ trang phục cầu kì lẳng lặng ngồi trước gương, đăm đăm nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình cùng một ai khác.

Ở cạnh bên, người phụ nữ với gương mặt tối sầm, chầm chậm cúi xuống, vừa nở nụ cười nhè nhẹ vừa đặt tay lên đôi vai nhỏ của bé con. Rồi người ấy từ từ ghé vào vành tai nhóc, mấp máy hai cánh môi đầy hấp dẫn, cất lên chất giọng ngọt ngào như lời ru...

*

"Tiền bối Kim, chúc một ngày tốt lành!"

"Hơ?"

Taehyung giật mình, lập tức ngẩng đầu. Trông thấy hắn đã đáp lại ánh nhìn, hai nữ sinh mặc đồng phục trường Cấp III HYBE mới nhoẻn miệng cười bẽn lẽn, hơi cúi chào hắn ta.

"Hình như là năm nhất", Taehyung dự đoán, ánh mắt rất nhanh liền dịu lại, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười: "Cảm ơn, hai em cũng vậy nhé."

Hai nữ sinh nọ ngoan ngoãn dạ vâng, lại cúi đầu chào Taehyung thêm một lần mới kéo nhau chạy đi, gương mặt ai nấy đều thoáng qua chút ngượng ngập cùng nỗi hân hoan hình thành từ từng câu chữ giản đơn.

"Đáng yêu ghê..."

Nhận ra biểu hiện có phần ngây thơ ấy, Taehyung tự nhiên cũng có chút vui trong lòng. Hắn thong dong bước vào trường, tiến đến lớp học của bản thân. Trong một khắc, chàng trai trẻ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của mảnh ký ức vừa xuất hiện trở lại trong khối óc mình.

...

"Hử?"

Bước vào lớp, Taehyung ngạc nhiên khi thấy mọi thành viên trong lớp đều đã có mặt đủ đầy, người thì ngồi thật nghiêm túc, người thì trầm ngâm cắn móng tay, người thì đi đi lại lại vẻ bồn chồn,... Hắn đưa mắt liếc sang đồng hồ, nghi ngờ hôm nay mình đến muộn hơn so với mọi ngày, thế nhưng lại phát hiện lúc bấy giờ vẫn còn tương đối sớm (ít nhất là để bình thường sẽ chỉ có gần nửa lớp tới báo danh).

Khều Jimin lại gần, Taehyung ngơ ngác hỏi: "Này, hôm nay lớp có chuyện gì à? Sao mọi người tới sớm quá vậy?"

"Ôi..." Jimin nhăn mặt.

Một người con trai khác nghe thấy câu hỏi của Taehyung, lập tức xen vào trả lời: "Hôm qua tôi đã nhắn trong nhóm lớp rồi mà nhỉ? Chẳng lẽ cậu không xem?"

"Lớp trưởng..." Taehyung hơi giật mình, vô thức dịch ghế lùi về sau. Hắn đưa tay lên gãi má, bối rối phân trần: "Xin lỗi, ngày hôm qua tôi quả thật chưa xem được, căn bản..."

"Căn bản cậu tắt thông báo nhóm lớp rồi đúng không?" Lớp trưởng nheo mắt vạch trần, đoạn nhìn đến biểu hiện vừa chột dạ vừa có lỗi của Taehyung vài giây hòng xác nhận sự thật, sau đó đành buông thõng hai vai, thở dài: "May cho cậu đấy, bạn học Kim Taehyung. Nếu là người khác thì tôi đã giáo huấn một trận ra trò rồi."

"Ha ha..." Taehyung cười trừ, đưa mắt nhìn xung quanh một hồi bèn tiếp tục lên tiếng: "Thế, chuyện kia..."

Lớp trưởng chống nạnh, trong một thoáng gương mặt bỗng cực kì nghiêm trang, như thể sắp sửa tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa vậy. Biểu hiện đó của vị lớp trưởng đáng mến thành công làm cho Taehyung không nhịn được mà căng thẳng thêm vài phần. Hắn chớp mắt, vô thức động yết hầu, chờ đợi nguyên do được chính miệng người ấy thốt ra...

"Ngày hôm nay, chúng ta có thần dân mới."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net