Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____

Gửi Điền Chính Quốc

Khi em nhận được bức thư này có lẽ là tôi đã cùng gia đình về lại bên đất nước Mỹ xa xôi, thật tệ khi tôi lại để mất em một lần nữa. Chính Quốc, tôi biết chuyện trước đây tôi làm với em thật sự không thể chấp nhận được, tôi cũng đã tự cảm thấy xấu hổ và dằn vặt bản thân về điều đó. Nhưng hãy tin tôi, Quách Chí Khang tôi chưa từng có ý định gì làm hại em hết. Tôi biết, trong mắt em lúc trước tôi là bạn còn bây giờ thì không khác gì là thù...tôi thật sự xin lỗi em về điều đó. Cậu bạn ngày hôm trước cứu em, tôi gửi lại em cho cậu ta che chở, nhưng chỉ là gửi chứ không cho, em mãi sẽ là người của Quách Chí Khang tôi. Đợi tôi về, tôi nhất định sẽ trị khỏi mắt cho em, đưa em sang Mỹ làm lại một cuộc đời mới, đồng ý với tôi nhé...Chính Quốc em từng nói là đàn ông hay đàn bà đều phải thật mạnh mẽ, phải quyết tâm theo đuổi ước mơ của bản thân đến cùng, em lại chính là ước mơ của tôi. Chính Quốc tôi không muốn bỏ cuộc, lần này là tôi đã quá kích động mới khiến em sợ hãi mà thêm căm ghét tôi đến như vậy, vết thương trên chân của em..còn đau không ? Tôi mong em cảm nhận được dù chỉ một chút về thứ tình cảm đặc biệt tôi dành riêng cho em. Điền Chính Quốc của tôi, em biết không, em chính là ngôi sao sáng nhất giữa thiên hà vũ trụ bao la rộng lớn ở ngoài xa kia, em như một nhành hoa sen xinh đẹp nở rộ giữa đám bùn lầy đầy dơ bẩn...em là thiên sứ, là ước mơ, là trái tim của cuộc đời tôi. Hẹn gặp em vào một ngày không xa, thiên thần nhỏ của tôi...!

____

" Anh ta nói vậy sao ? "

"..."

Kim Thái Hanh trầm mặc một lúc lâu, lông mày hắn cau lại, đăm chiêu nhìn từng nét chữ đến từng con chữ cái trên tờ giấy đang cầm chặt, khuôn mặt Thái Hanh lúc này không mấy thoải mái, có vẻ cơn sốt của hắn cũng sẽ bị cái tâm trạng rối bời này đánh bay đi mất thôi

Không thấy Thái Hanh đáp lại, Chính Quốc cũng hiểu được đôi chút lý do, cậu từ tốn cầm chén cháo đứng lên, lần này hắn không giữ cậu lại nữa

" Chính Quốc..."

" Hửm "

" Chuyện về 2 năm trước giữa cậu và anh ta...kể tôi nghe được không ? "

"..."

Chính Quốc im lặng, cậu không nói gì, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định bước đi, Chính Quốc bước ra khỏi phòng trước cái nhìn luyến tiếc của cái người ngồi trên giường ở phía sau lưng

Có lẽ là cậu không đồng ý rồi, thôi không sao...Kim Thái Hanh cũng không muốn ép cậu nói những điều mà bản thân không muốn nói, khi nào cậu muốn cho hắn biết, Chính Quốc sẽ tự khắc nói ra thôi...

...

Vừa bước ra khỏi cửa, Chính Quốc đã bị Sở Nguyệt kéo nhanh về phía cô, chén cháo trên tay cũng bị hành động bất ngờ làm cho suýt rớt xuống sàn. Sở Nguyệt mang tâm trạng lo lắng hỏi cậu

" Anh Chính Quốc, anh Thái Hanh có làm khó dễ gì anh không ? "

" Không có, cậu ấy ăn hết rồi này "

Cả nhà nghe được câu trả lời như ý nguyện thì ai cũng đều mừng rỡ, bà Kim cũng vì vui mừng mà rơi cả nước mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, bà tiến về phía nơi Chính Quốc cùng Sở Nguyệt đang đứng trò chuyện

" Cảm ơn con, Chính Quốc "

...

" Dạ..dạ không có gì...đâu ạ "

...

" Hay là con ở nhà bác ăn cơm một bữa đi, được không ? "

Chính Quốc có phần hơi lúng túng trước câu hỏi của bà Kim, cậu chỉ muốn giúp hắn một chút chứ cũng không có ý nghĩ gì nhiều, hơn nữa đối với việc Chính Quốc mang cái danh xui xẻo bước chân vào nhà người khác đã làm cậu thấy áy náy lắm rồi huống chi còn mời ăn cơm, Chính Quốc thật sự không biết trả lời sao cho phải phép. Sở Nguyệt đứng bên cạnh, nhận thấy sự khó xử hiện trên vẻ mặt của cậu, cô nhanh miệng giải vây

" Tía má ơi, Chính Quốc anh ấy còn có nhiều việc ở nhà lắm, má để anh ấy về trước đi, khi nào anh ấy rãnh, con lại mời anh ấy sang đây chơi. Coi như là nể tình người ta cứu anh hai đi mà, tía má đừng làm khó anh ấy nữa "

Bà Kim có phần hơi thất vọng, vốn định mời Chính Quốc ở lại rồi tâm sự một chút, bà ấn tượng rất tốt với cậu trai này nên chỉ muốn tìm hiểu sâu hơn một chút. Nào ngờ cậu không ở lại được, thôi vậy, không lần này thì lần khác, bà cũng không muốn gây khó xử cho ân nhân của gia đình mình

" Vậy Chính Quốc khi nào rãnh ghé đây chơi nhé, ở đây luôn chào đón con. Sở Nguyệt, đưa cậu ấy về kẻo trời lại thêm nắng "

" Vâng ạ "

Nói rồi, cô cùng cậu đi ra khỏi nhà trước sự lưu luyến của bà Kim. Ông Kim lúc này cũng nhìn thấy được vẻ mặt buồn rầu của bà, nhanh chân đi tới mà an ủi

" Bà sao vậy, chẳng phải thằng Hanh chịu ăn rồi đấy sao ? "

" Ăn là tốt nhưng tôi thật sự muốn giữ cậu nhóc kia ở lại quá ông ơi "

Ông Kim ngờ ngợ nhìn theo bóng lưng cậu khuất dần sau hàng rào chắn, ông ôn nhu xoa đầu bà rồi nhẹ nhàng an ủi

" Thôi bà ơi, thằng bé còn có nhiều việc mà, bữa sau chắc con bé Nguyệt hay thằng Hanh lại mời về cho bà nói chuyện thoải mái luôn, đừng buồn nữa mà "

" Biết là vậy...thằng bé xinh đẹp thật, chỉ tiết đôi mắt lại không nhìn thấy đường, nghĩ cũng tội, bị bọn trẻ trong làng xa lánh, mà thằng bé lại hiền lành lễ phép, sao tôi càng nghĩ càng thấy thương cho số phận của nó quá ông ạ "

" Số trời đã định, sau này thằng bé nhất định sẽ được cuộc sống đối đãi dịu dàng hơn mà..."

Ngay cả ông bà Kim còn nổi lòng mà thương xót cho cậu, sao Chính Quốc lại không thương cho số phận của mình được chứ, cậu cũng buồn lắm, nếu đôi mắt không bị mù, cậu đã có thể phụ mẹ làm nhiều việc hơn, đâu có bắt mẹ phải sáng sớm đã làm chiều tối mới về chứ...

...

" Mà anh Chính Quốc này, anh làm cách gì mà anh ấy chịu ăn vậy ? "

" Không có gì, chỉ nói chút chuyện thôi "

Cả hai đảo bước trên con đường đất cát quen thuộc, hai bên có hàng lũy tre xanh mướt, phía xa xa còn nghe thấy tiếng suối chảy róc rách thật vui tai. Kể cũng lạ, sao từ ngày hôm đó tới nay, bọn trẻ con trong làng cũng không đến trêu chọc hay bắt nạt cậu nữa, lạ thật...

" Mà anh ơi..."

" Hửm "

" Anh là người bạn đầu tiên mà anh em kể với gia đình đấy ạ "

" Đầu tiên sao ? "

Cô không ngại kể lại chuyện của hắn, dù sao sau này cậu cũng biết, chi bằng kể sớm hơn một chút. Đôi mắt đượm buồn, cô mở miệng nói

" Anh em khi còn ở làng cũ, anh ấy cũng có nhiều bạn lắm nhưng họ toàn chơi với anh ấy vì gia đình anh ấy khá giả thôi, họ sau lưng cũng nói xấu anh hai em không ít "

Nghe đến đây, tim cậu có hơi khựng lại một chút, về điểm này, cậu và hắn có chút giống cũng có điểm khác nhau, giống ở chỗ cả hai đều bị nói xấu sau lưng...khác ở chỗ, hắn cũng từng có bạn để tâm sự để chơi đùa, còn cậu thì...ừm chắc là không, không thân đến mức gọi là bạn thì đúng hơn...

" Anh em biết nhưng anh ấy cũng không nói gì, anh hai chỉ im lặng mà chịu đựng, anh Thái Hanh tâm sự với em là anh sợ không có bạn, anh ấy sợ không có ai bên cạnh mỗi khi buồn cũng sợ khi cô đơn trống trải, không có ai chịu ngồi xuống cùng lắng nghe tâm sự "

" Cho đến một hôm, anh ấy giống như tức nước vỡ bờ vậy đó, anh ấy phát hiện ngoài nói xấu anh ra họ còn kéo theo em và cả tía má vào nữa, họ nói thô tục lắm, họ nói đau lòng lắm..."

" Nên nhà em mới chuyển tới đây, bề ngoài anh ấy vẫn tươi cười hoạt bát vậy thôi chứ bên trong đã đầy rẫy vết máu lạnh rồi, cho đến cái hôm mà anh ấy bất ngờ kể về anh với gia đình...em mới nhận ra, anh ấy thật sự trân trọng người bạn này "

" Nên em thật sự mong anh...hãy cứu lấy anh ấy, anh Chính Quốc như đang dần đun nóng lại trái tim nguội lạnh của anh hai em vậy..."

" hức.."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net