Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Quốc không nhớ ra bản thân lúc nãy vừa bị thương lại còn ngâm mình trong nước sông, cứ thế mà tự do bước đi. Cơn đau ập tới bất ngờ, đau đau rát rát khiến cậu tái xanh cả mặt. Thái Hanh đứng bên cạnh nãy giờ mới để ý chân Chính Quốc vẫn còn đang bị thương

" Này Chính Quốc, cậu đi được không, hay là tôi cõng cậu đi nhé "

" Tôi mù chứ không phế "

Điền Chính Quốc sao mà lạnh lùng thế, hắn chỉ muốn cả hai làm bạn với nhau thôi mà...

" Này, chân cậu như vậy sẽ bị nhiễm trùng đó, nguy hiểm lắm "

" Ừ, kệ đi "

...

Chính Quốc đâu có đi học, làm sao biết được nhiễm trùng ở vết thương sẽ gây ra hậu quả gì chứ, cứ nghĩ đơn giản là sẽ đau hơn bình thường một tí rồi lại hết thôi. Có gì đâu mà to tát

" Chính Quốc, mình cõng cậu về nhà nhé "

Nói rồi, hắn còn không để Chính Quốc tự trả lời mà nhanh tay nắm lấy cổ tay thon nhỏ của cậu mà kéo tới. Chính Quốc cảm nhận được hắn đang sắp làm gì, bèn rút tay lại, chân cũng tự nguyện lùi về sau vài bước

" Đừng...đừng chạm vào tôi "

" Tại sao ? "

...

" Tôi..tôi sẽ lây cái xui xẻo cho cậu "

Kim Thái Hanh nghe vậy có chút sững người, nghĩ sao hắn mà lại tin mấy cái lây xui lây hên gì kia, hắn chỉ muốn cõng Chính Quốc về nhà, thế thôi

" Ngốc quá, cậu chính là một ngôi sao may mắn đó "

May mắn sao ???

" Chính Quốc, từ khi gặp cậu tôi cảm thấy vui vẻ hơn, muốn kết bạn với cậu hơn, tôi không còn cảm thấy nhàm chán như trước nữa. Nên cậu chính là vị thần may mắn của tôi đấy "

Điền Chính Quốc nghe xong cũng ngớ người ra, không hiểu hàm ý câu nói của hắn là gì, tự nhiên khi không lại kêu cậu là thần may mắn, có ai mà tin lời hắn nói là thật chứ

Trước giờ người ta không chửi cậu là thứ xui xẻo thì cũng là đồ sao chổi, làm gì có ai ngoại lệ khen cậu may mắn đâu

" Chính Quốc cậu sao thế "

" Chính Quốc..."

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Chính Quốc lại quên béng mất bản thân đang ở cùng với Kim Thái Hanh. Hắn tiến lên chỗ cậu, đưa tay nắm lấy bàn tay đối phương rồi kéo lên phía trước. Không cõng thì đi bộ, dù sao thì Kim Thái Hanh hắn cũng không có thói quen ép buộc người khác

" Đi, tôi dìu cậu đi "

...

" Còn vết thương ở chân của cậu..."

...

" Đúng rồi Chính Quốc, cậu đứng yên ở đây đợi tôi, tôi chạy đi một lát rồi về, đừng đi đâu đấy nhé "

Dứt lời, Thái Hanh lụm cái nhánh cây nhỏ bên ven đường, đưa vào tay Chính Quốc, ép cậu phải nhận lấy

" Lỡ mà bọn chúng lại tới mà tôi chưa về kịp thì cứ mạnh dạn đáp trả lại bọn chúng "

Nói rồi Kim Thái Hanh liền chạy đi mất dép, Chính Quốc chân bị thương lại còn ngâm mình trong nước khá lâu nên sức khỏe bây giờ cũng có hơi suy yếu

Tùy tiện mò mấy cục đá ven đường để ngồi, tay cứ ôm khư khư cái nhánh cây. Thoáng chút cũng đã gần 15p đồng hồ trôi qua, Kim Thái Hanh hắn muốn lạnh chết Điền Chính Quốc này à

Chính Quốc phủi mông toang một mình bước đi về không đợi hắn nữa thì từ xa xa bóng dáng Kim Thái Hanh đang vừa la vừa giơ tay báo hiệu rằng hắn đang chạy tới

Ủa mà báo hiệu làm gì ? Chính Quốc cũng đâu thể nhìn thấy

" Chính Quốc đừng đi, tôi ở đây "

Chính Quốc không biết hắn làm gì mà nữa ngày trời mới chịu về lại đây. Hắn dìu Chính Quốc xuống tảng đá lớn bên cạnh. Gió cũng đã bắt đầu se se lại, ào ạt ùa về. Thái Hanh cởi cái áo khoác mới đem từ trong nhà ra, nhanh tay khoác lên tấm thân ốm yếu của Chính Quốc ở trước mặt

" Trời lạnh, cậu mang áo khoác của tôi đi Chính Quốc "

" Không cần lấy xuống đi "

Chính Quốc cậu không nhận đồ lạ

" Lì quá, ngồi xuống đi tôi thoa thuốc cho "

" Khỏi, tôi về mẹ đợi "

" Nhanh lắm không mất nhiều thời gian đâu "

Thái Hanh một mực kéo Điền Chính Quốc ngồi xuống bên cạnh, hắn cũng hạ người xuống để tiện cho việc thoa thuốc

" Hơi đau ráng nha Quốc "

" Đừng kêu Quốc, tôi với anh đâu có thân đến vậy "

Điền Chính Quốc ngồi bên ven đường, khuôn mặt dần bắt đầu nhăn lại vì cái đau tê tái của vết thương. Không nhịn được mà rên lên một tiếng

" Sao vậy, đau lắm hả "

" Thử đi rồi biết "

Thái Hanh từ nhỏ đến lớn được sống trong sung túc, có bao nhiêu kẻ hầu người hạ làm gì biết được cái cảm giác bị thương đến ứa máu là như thế nào. Nhưng thấy khuôn mặt Chính Quốc khó coi như vậy thì chắc hẳn là đau lắm

" Cái tụi kia cậu đừng lo, tôi đi nói với tía má chúng giúp cậu "

...

" Không cần đâu, dù gì tôi cũng chưa chết "

Chính Quốc nghe Kim Thái Hanh muốn giúp mình, trong lòng có chút hơi ngạc nhiên. Nhưng thôi chuyện qua rồi cứ để cho qua, làm lớn chuyện bây giờ cũng đâu có ít gì, té cũng té rồi, bị thương cũng đã bị rồi nên cứ vậy mà bỏ qua hết đi. Chính Quốc cố gắng gồng mình đứng dậy, bàn tay mò mẫm theo thói quen tìm đường về nhà

" Cảm ơn...nhưng lần sau đừng vì tôi mà đối đầu với bọn chúng, không có kết cục tốt đâu..."

Chính Quốc lúc đi không quên nhắc nhở với người kia. Cậu cũng muốn có bạn lắm chứ, nhưng người này đúng là không nên vì cậu mà làm quá nhiều, chỉ thiệt thòi thêm thôi. Chính Quốc cũng không muốn ân nhân của mình bị đám trẻ con kia gây khó dễ đâu.

" Chính Quốc, tôi với cậu làm bạn được không ? "

Kim Thái Hanh nhất quyết không từ bỏ, hiếm lắm hắn mới tìm thấy người hợp với mình, sao có thể bỏ qua. Không chơi với cậu chẳng lẽ chơi với đám trẻ con lưu manh kia à.

" Không "

" Đi mà, trong làng này ngoài cậu ra tôi không biết chơi với ai hết "

" Đi kiếm chó hay mèo mà chơi "

Kim Thái Hanh ấm ức...

Chính Quốc đi được một lúc thì Kim Thái Hanh mới chịu về lại nhà, thật ra ban đầu là hắn nhất quyết đi theo muốn đưa cậu về đến nhà mới yên tâm nhưng Chính Quốc không chịu, hắn cũng chỉ đành bất lực nhìn theo hình bóng cậu khuất dần trong cái nắng gắt da gắt thịt của trời thì hắn mới chịu từ bỏ mà về nhà

" Làm sao để có thể làm bạn với cậu ấy nhỉ ? "

" Chính Quốc không thích có bạn hả "

" Hay là Chính Quốc ghét mình ? "

...

" Thôi không nghĩ nữa, lúc trước tía theo đuổi má cũng mặt dày mới cua được má mà. Mình cứ mặt dày bám đuôi theo là được, Chính Quốc chắc chắn sẽ có ngày chịu làm bạn với Kim Thái Hanh mình đây "

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net