Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua kể từ ngày Kim Thái Hanh rời đi. Ở cái đất Cà Mau những ngày này thương không kể đâu cho hết, thời tiết thất thường, mùa màng lại mất giá, nhiều người dân quanh vùng cũng phải lên tỉnh khác kiếm cơm. Cái làng Đen cũng không ngoại lệ, trời lúc nắng như đổ lửa, lúc lại mưa đến run người, lúa cũng không sống nổi, đất đai khô cằn, gia súc lại mất ăn...

Mẹ cậu cũng vì lo lắng đến sinh ra tâm bệnh, nằm trên giường suốt hai ngày liền. Chính Quốc một tay cố gắng đi làm, một tay lại lo việc chăm sóc mẹ. Có thể thấy rõ, người cậu gần như đã sút đi vài kí, cơ thể đã ốm yếu nay lại càng xanh xao

...

Trời về trưa nắng đến đỏ cả da thịt, Chính Quốc loay hoay dưới bếp, mồ hôi ướt hết cả tấm thân. Cậu hì hục làm việc, hết rửa bát lại nấu ăn, mãi mới nấu xong được một nồi cháo trắng. Chính Quốc mệt mỏi như muốn ngất đi nhưng vẫn gán gượng đứng dậy làm tiếp. Trên trán đã thấm đẫm một tầng mồ hôi, đôi tay trần bưng bát cháo nóng lên nhà trước, đặt lên bàn, Chính Quốc khẽ gọi

" Mẹ ơi, mẹ ráng dậy ăn xíu cháo cho có sức đi ạ "

Bà Hoa nằm trên giường, đôi mắt mệt mỏi khẽ hé mở, nhìn thấy đứa con yêu dấu của mình cực đến vậy, lòng bà quả thật là đau đến vạn mũi tên đâm

/ Khụ khụ /

Tiếng ho nặng vang lên, Chính Quốc hốt hoảng đặt tay lên trán bà, thật sự rất nóng. Cậu sợ, thật sự sợ rồi

" Mẹ..mẹ "

Bà Hoa ho vài tiếng, đưa tay lên miệng lại thấy có vài chất lỏng màu đo đỏ dính ở mép môi, có lẽ...không còn nhiều thời gian

" Mẹ ơi, người mẹ nóng quá "

Bà mệt mỏi, mệt đến không thốt ra được đôi lời. Muốn tỉnh giấc, nói với đứa con trai ba từ ' mẹ không sao ' nhưng đầu bà choáng quá, trời đất như xoay chuyển liên tục

...

Chính Quốc chân trần chạy ra khỏi nhà, đôi mắt ươn ướt tìm kiếm người giúp đỡ ở khắp mọi nơi. Nhưng đi đến đâu...người tránh đến đó

Tới chập chiều, Điền Chính Quốc trở về nhà với đôi bàn chân phủ đầy vết thương. Cậu muốn khóc, muốn khóc thật to...bất lực, làm sao đây

" Mẹ..."

Người bà ngày càng nóng, Chính Quốc sợ đến run cả tay chân. Nhắm mắt rồi mở, trong nhà còn ít tiền, chắc là đủ hai mẹ con lên Sài Thành khám bệnh, chỉ có nơi đó mới cứu được mẹ, còn nơi đây...lòng người lạnh lẽo quá

...

Nửa đêm, có người làm về khuya lại trông thấy có một cậu con trai đang cõng một người phụ nữ già trên lưng, cậu ta với đôi chân vẫn còn rướm máu vẫn cố lê lết về phía hướng bến xe, nghe đâu người đó còn kể...dường như đã nghe thấy tiếng khóc đến đau lòng của cậu ta...

...

Sài Thành, 4:30

Chiếc xe thong dong chạy trên tuyến đường vắng, bên ngoài là thành phố đã về đêm. Không gian thật yên tĩnh, dòng người nhộn nhịp cũng đã lui về yên giấc. Chỉ có cậu, là không thể ngủ yên...

...

Bà mở mắt, như dự cảm điều chẳng lành, cố gắng và cố gắng, đưa tay ôm lấy đứa con trai vào lòng và rồi...

/ Két /

/ Đùng /

Trên đường quốc lộ 1A, người ta nhìn thấy hai chiếc xe khách tông thẳng vào nhau...

" Mẹ..."

Chút sức lực cuối cùng, Chính Quốc khẽ nói lên tiếng tìm kiếm người phụ nữ đã che chắn cậu lúc vụ tai nạn xảy ra nhưng không, đôi mắt cậu không thấy gì, xung quanh tai ù ù chẳng thể nghe được một điều chi...đôi mắt dần hạ, trong giây phút nào đó...Điền Chính Quốc dường như đã nghe được đôi lời, nó không rõ, nó mông lung, nó đơn giản, nó đau lòng...

" Mẹ...yêu..con "

...

/ Te tò te /

/ Tránh đường !!! "

/ Te tò te tò te /

/ Bíp bíp /

/ Bệnh nhân nguy kịch /

/ Làm ơn tránh đường /

/ Mất máu quá nhiều /

/ Te tò te.../

...

Mẹ ơi...

Trong căn phòng thấm màu đen tối, Chính Quốc đứng ở giữa, một bộ đồ trắng, cậu đứng đó, ngơ ngác nhìn xung quanh lại không nhịn được mà cất tiếng gọi hai từ

" Mẹ ơi..."

Tha thiết !

Phía xa xa, một người phụ nữ mang một chiếc đầm trắng tuyết, khuôn mặt bà phúc hậu hơn bất kì ai. Mỉm cười, bà dang tay...Chính Quốc tiến tới, mỗi bước cậu đi là mỗi lần thân ảnh đó dần mờ đi, và cho đến khi cậu chỉ cách người đó độ tầm 3 bước, thân ảnh đó đã hoàn toàn biến mất...

" Chuyện...gì "

Điền Chính Quốc cố đưa tay với lấy, lại không nắm được chút ánh sáng gì. Trên bộ đồ trắng, vài vết máu đỏ dần loang lổ xuất hiện ở khắp nơi, nhiều đến nổi nó chẳng còn dừng lại ở vài vết

" Không...không, làm ơn "

" Làm ơn...!!! "

" Không !!! "

" Aaaaaa !!! "

...

Mở mắt, đôi mắt đã ngấn nước tự bao giờ, xung quanh vẫn là dư âm tiếng còi xe cứu thương, bên tai vẫn còn nghe được tiếng nói của người khác. Chính Quốc đau...không phải đau ở mặt thể xác..là cậu đau..nhưng lại không biết là đau ở đâu

" Cậu gì ơi, làm ơn hãy nằm xuống và tôi sẽ băng bó giúp cậu nhé "

/ te tò te /

" Mẹ..mẹ "

Người y tá ngồi trên xe cứu thương cố gắng trấn an cậu, máu trên người cậu nhiều không hết, đầu bị va chạm, chân tay cũng không bình thường. Máu ở trên chân, trên tay, trên áo và thậm chí là trên đầu...

" Cậu gì ơi, hãy bình tĩnh, bình tĩnh "

" Mẹ..mẹ !!! "

" Cậu hãy lo cho cậu trước đi, mẹ cậu nhất định sẽ không sao "

" Mẹ...!!! "

" Mẹ cậu đã vì cậu mà lấy thân che chắn cậu vậy nên xin cậu hãy bình tĩnh, chúng ta băng bó trước được không, đừng để mẹ cậu phải buồn nhé "

" ... "

Chính Quốc im lặng, phải rồi...mẹ cậu đã ôm cậu, và rồi những mảnh kính có ở khắp nơi...máu...máu..

Bà đã ôm cậu...khi vụ tai nạn xảy ra...bà đã ôm cậu...

" Được rồi, bình tĩnh để tôi băng bó nhé "

Chính Quốc như chết đi, cậu thẫn thờ ngồi trên chiếc giường bệnh đã nhuộm đỏ một màu máu, tiếng còi xe in ỏi khắp nơi, đêm đó...quả thật là một đêm kinh hoàng

...

Bệnh viện, 5:22

Hơn chục chiếc xe cứu thương dừng bánh trước bệnh viện, mùi máu văng vẳng khắp mọi nơi. Tiếng giày lộp cộp liên tục chạy trên đất, tiếng khóc than, tiếng thúc giục, tiếng la hét...

" Bệnh nhân mất máu quá nhiều, chuyển gấp về phòng phẫu thuật "

...

Chính Quốc mơ hồ, cậu bước xuống xe, càng ngửi rõ được mùi tanh của máu...đôi chân trần, Chính Quốc thờ thẫn bước nhanh về phía phòng phẫu thuật theo chỉ dẫn của cô y tá về vị trí của mẹ cậu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net