#1: Vương phi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh là đứa con xuất sắc nhất của đương triều hoàng đế, hắn giỏi cầm quân đánh giặc, dụng binh như thần. Nhờ công lao hiển hách, hắn được phong vương sớm nhất trong các huynh đệ. Nhưng tính tình Kim Thái Hanh có phần xốc nổi, hung hăng lại kiêu căng thành thói khiến Kim hoàng đau hết cả đầu.

Thân mẫu của Kim Thái Hanh đã sớm qua đời, vì vậy quản được hắn cũng chỉ có thiếu sư dạy dỗ hắn từ nhỏ. Nghiệt ngã thay, thiếu sư là người mạnh mẽ, yêu nhất là tự do tự tại, đề cao nhất là bản thân. Hoàng đế lại đau đầu. Ngũ hoàng tử của ông đúng là danh sư xuất cao đồ.

Dưới gối hoàng hậu có hai hoàng tử, một hàng tứ một hàng thập, nhưng hai vị hoàng tử này tư chất không bằng được ngũ hoàng tử Kim Thái Hanh, hoàng hậu lo đến sốt ruột, cuối cùng tính kế, ngày ngày thổi gió bên tai hoàng đế.

"Ý của nàng là kiếm cho nó một thê tử mạnh mẽ?"

"Thần thiếp đúng là nghĩ vậy." Hoàng hậu vẫn duy trì vẻ mặt hiền thê nghĩ cho con cháu.

"Không được. Kiếm cả kinh thành làm gì có cô nương gia nào trị nổi nó, cưỡng ép ban hôn chẳng phải khiến nó ghi hận cô nương người ta sao? Sau này nó ở trong phủ ức hiếp người ta, sao chúng ta..."

Hoàng thượng lập tức bác bỏ ý của hoàng hậu, nhưng hoàng hậu vẫn hoà nhã dịu dàng khuyên nhủ.

"Hoàng thượng, không lấy được nữ tử thì lấy nam thê. Năm đó chẳng phải đích công tử phủ tướng quân Điền gia đánh thắng được ngũ hoàng tử hay sao?"

"Nam thê? Nam thê có thể hoài thai nhưng vô cùng khó khăn, thậm chí tìm khắp Đại Kim chưa quá 100 người. Cưới nam thê sau này A Hanh sao có thể con cháu đầy đàn. Nếu xui xẻo không có đích tử há chẳng phải đứt đoạn con đường kế thừa giang sơn sao?"

Hoàng hậu vờ tỏ ra hoảng hốt: "Hoàng thượng định lập ngũ vương làm thái tử sao?"

Hoàng đế lập tức thận trọng, thiên tử trước giờ là người không dễ có thể nắm được tâm tư, hoàng hậu lợi dụng điểm này khiến hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn chối bỏ ý định lập ngũ vương làm thái tử. Nhưng hoàng đế làm sao dễ dàng bị bà ta nắm bắt thế được. Kim Hoàng chỉ nói một câu.

"Thân là hoàng tử, trung dũng nhanh nhạy đều sẽ được trọng dụng."

[...]

Tuy không đạt được mục đích khiến hoàng thượng chối bỏ ý định lập Kim Thái Hanh làm thái tử nhưng lại có một chiếu chỉ ban hôn hạ xuống.

Kim Thái Hanh vốn không phải người thâm sâu, lòng dạ khó lường. Hắn vừa nghe nội thị tuyên đọc chiếu chỉ liền sinh ác cảm với đích công tử Điền gia.

Vào đêm tân hôn, Kim Thái Hanh cay nghiệt.

"Năm đó ngươi thắng ta, chặt đứt chuỗi bất bại của ta. Ngày hôm nay ngươi gả cho ta, chặt đứt tiền đồ của ta."

Điền Chính Quốc tự lật khăn voan lên, chỉ nhìn chăm chăm vào chân mình, chẳng thèm biện minh lấy một câu.

"Phải. Là do ta. Ngươi là người có bản lĩnh, là ta hủy đi tiền đồ của ngươi."

Kim Thái Hanh nghe lời đó, tức giận bộc phát, đến đấm cho Điền Chính Quốc một cái.

"Ngươi còn dám nói?"

Chính hắn là người động thủ nhưng cũng chính hắn lại là người sững sờ. Trong trí nhớ của Kim Thái Hanh, năm đó hắn đứng trên võ đài ngông cuồng bao nhiêu, Điền Chính Quốc lại thong thả, điềm tĩnh bấy nhiêu. Kim Thái Hanh đánh, Điền Chính Quốc thủ rồi đột nhiên hắn bị Chính Quốc phản công quật ngược lại. Hắn còn nhớ năm đó đang trên võ đài hắn còn cảm thán thế võ cùng lực đánh của Chính Quốc. Phải gọi là không chỗ nào không uy vũ.

Vậy sao hôm nay Điền Chính Quốc lại không hề phản kháng, còn cảm giác như yếu đuối hơn ngày đó rất nhiều.

"Ây... Sao ngươi lại khóc? Ngươi... Ngươi năm đó đánh ta thảm như thế ta còn chưa khóc, ta mới đấm có một cái mà ngươi đã khóc rồi. Ăn vạ à?"

Kim Thái Hanh còn cứng đầu cứng cổ mà mắng thêm vài câu. Nhưng người trước mặt hắn có vẻ không bớt được chút nước mắt nào. Thấy Chính Quốc ôm chân, Kim Thái Hanh lò giò lại gần.

Đấm vào vai mà, sao lại nằm thu lu ôm gối thế kia?

Hắn đến gần, vươn tay rút mạnh hài đỏ của Điền Chính Quốc ra. Đồng tử Kim Thái Hanh co rút mạnh mẽ, cơ mặt biến đổi linh hoạt. Hoá ra hắn thật sự đau đớn.

"A-Ai... Là ai làm?" Chính Kim Thái Hanh còn chẳng nhận ra hắn thực sự có chút run rẩy.

Kim Thái Hanh trên sa trường nào phải chưa từng thấy qua cảnh máu lửa hoang tàn. Nhưng một đích công tử của thế gia mang theo vết thương thế này xuất giá, thực sự quá tàn nhẫn rồi.

Hắn thấy Điền Chính Quốc ấm ức rơi nước mắt, nhưng cắn răng cắn lợi cũng nhất quyết không phát ra tiếng khóc la nào. Kim Thái Hanh lại dịu lại.

"Ngươi... từ nay không học võ được nữa?"

Điền Chính Quốc âm trầm đáp, giọng nói thanh thoát nhẹ tựa lông hồng.

"Từ nay ngươi là thiên hạ đệ nhất công phu ở kinh thành. Hỏi nhiều làm gì."

Kim Thái Hanh bỗng chốc quên bẵng chuyện bị ban hôn nam thê khó có thể nối ngôi, mần mò ngay đầu giường cẩn trọng nói chuyện. Hắn là người học võ, đương nhiên biết chuyện bị phế võ công là chuyện đau đớn nhất của người học võ. Hắn tuy ngạo mạn nhưng chung quy vẫn hiểu đạo lý. Điền Chính Quốc đang lúc tuyệt vọng, hắn chì chiết, mang y ra trút giận thì tuyệt đối không phải quân tử.

"Này... Nam tử hán có gì mà không giải quyết được, đừng khóc nữa."

"Không học võ thì học văn, cùng lắm đọc thêm vài chục cuốn sách đi thi khoa cử, cũng được mà."

Nói cho cùng thì võ tướng thô lỗ làm sao biết dỗ người.

"Ta đã là gia quyến hoàng tộc, sao có thể đi thi."

Kim Thái Hanh nghe lời này bỗng những lời kế tiếp tự động nuốt ngược vào trong. Ừ nhỉ. Người chịu ủy khuất trong cuộc hôn nhân này đâu chỉ có hắn. Có khi ủy khuất Điền Chính Quốc phải chịu... lớn hơn hắn bội lần.

"Này, nếu chịu nói chuyện rồi, nói ta nghe đi, làm sao chân lại thành ra thế này?" Giọng Kim Thái Hanh dịu lại.

Điền Chính Quốc lau nước mắt ngẩng đầu. Đột nhiên y cảm thấy vương gia này đâu có bạo ngược như trong lời đồn. Hắn chỉ là tính tình có chút thất thường, nhưng chẳng phải hiện tại thấy người khóc hắn vẫn ngoan như một con mèo ngồi ngay đầu giường cẩn thận dỗ dành hay sao?

"Võ công của phủ Anh tướng quân chỉ truyền trong nội tộc. Ta đã gả ra ngoài rồi."

Vậy là... Đừng nói là...

Thiên a~

"Người đó là phụ thân của ngươi mà?" Kim Thái Hanh trố mắt.

Điền Chính Quốc hình như cũng chẳng ghi hận Anh tướng quân, y chỉ hiểu chuyện mà rằng:

"Phụ thân trước là gia chủ Điền gia, sau mới là phụ thân ta."

Kim Thái Hanh lại trầm mặc. Hắn đã nắm được trọng điểm, cũng hiểu được bản thân mình góp "công" lớn đến mức nào trong chuyện này.

Bị phế võ công.

Là thế tử tương lai kế thừa danh vị cao quý lại phải trùm khăn voan gả cho người ta làm gia quyến.

"Điền...?" Kim Thái Hanh định gọi tên, nhưng chợt nhận ra sai sót, hắn ngay lập tức sửa miệng.

"Vương phi! Sau này bổn vương cho phép ngươi đánh bổn vương, ngươi đánh đau cỡ nào bổn vương cũng chịu."

Điền Chính Quốc có chút tức cười.

"Ngày xưa là ngươi không đánh lại ta."

Ý là không cần ngươi nhường.

Chút ý tứ này Kim Thái Hanh vẫn hiểu. Hắn lại đáp một câu:

"Vậy sau này ta cũng không đánh lại ngươi."

~ cut ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net