18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Thấy Kim Thái Hanh cau mày, Trần Thần khóc không ra nước mắt: "Tôi không phải cố ý đâu! Tôi chỉ đang tìm một chỗ để đi wc thôi."

Ai biết được sẽ nghe được một cái tin shock như thế chứ, khiến y kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa tiểu trúng chân.

Kim Thái Hanh không nghi ngờ, hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Trần Thần trong bụng nói có, nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt. Y lắc đầu liên tục: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì hết, các cậu cứ tiếp tục."
"Tôi đi trước đây."

Nói xong, Trần Thần co cẳng bỏ chạy.

Điền Chính Quốc nhìn mảnh rừng cây kia, lúc hoàn hồn Trần Thần đã không thấy tăm hơi.

Kim Thái Hanh mở miệng nói: "Tôi đâu có đáp ứng điều kiện kia."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt: "Cậu rõ ràng nói có mà!"

"Tôi chỉ hỏi cậu nếu trời mưa thì làm sao, không mưa thì làm sao thôi mà, " Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, chậm rãi nói bổ sung, "Không hề đáp ứng sẽ thực hiện."

Điền Chính Quốc tỉ mỉ lục lại hồi ức, hắn hình như thật sự không có nói thì phải. Nói chính xác hơn, là trước khi hắn gật đầu thì đã vào học.

Điền Chính Quốc thở phì phò nhìn Kim Thái Hanh: "Cậu-cậu chơi ăn gian!"

Kim Thái Hanh khẽ cười thành tiếng, dáng vẻ của bé con khi tức giận thật sự rất đáng yêu, hai má phình lên, đôi mắt sáng, như một chú mèo con đang giương nanh múa vuốt.

Hắn giơ tay sờ sờ đầu Điền Chính Quốc: "Được rồi, mua cho cậu kẹo để ăn nhé."

Điền Chính Quốc hất tay hắn ra, bất mãn nói: "Cậu coi tôi là trẻ con đấy à?"

Nụ cười trên mặt Kim Thái Hanhcứng đờ, hắn cúi đầu, phớt lờ cảm xúc kỳ lạ trong lòng: "Tôi đúng thật coi cậu là trẻ con."

Ngửi thấy được mùi hương đặc biệt trên người Điền Chính Quốc, đồng tử hắn thu nhỏ lại, lui về phía sau một bước dài. Nửa ngày, chờ tâm khôi phục bình thường, Kim Thái Hanh mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: "Tôi chỉ xem cậu là em trai mà thôi, cậu không nên hiểu lầm nha."

"A?" Điền Chính Quốc có chút mờ mịt, cậu hiểu lầm cái gì?

Kim Thái Hanh chậm rãi nói: "Tôi và Quý Hoằng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hơn mười năm giao tình."
"Cậu sẽ tìm được một Alpha thích hợp bản thân mình."

Điền Chính Quốc: ??????

Cuối cùng chuyện này nghĩa là sao ta!

Kim Thái Hanh cúi đầu, mắt thấy Điền Chính Quốc đang thất thần, "Tôi biết tôi rất tuấn tú," hắn dừng một chút, "Thế nhưng tôi bây giờ đã là người có vợ rồi."

Điền Chính Quốc:...

Một lát sau, cậu bỗng nhiên hiểu ra, hỏi: "Đừng nói là cậu cho rằng tôi yêu cậu đấy nhé?"

Kim Thái Hanh không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng mà nhìn Điền Chính Quốc, tựa hồ muốn nói "Chẳng lẽ không đúng như thế sao".

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi: "Sao tôi lại yêu cậu chứ!"

Kim Thái Hanh là con người mà!

Mơ mộng hão huyền là có thật!

Kim Thái Hanh cho là Điền Chính Quốc đang cố ý nói như vậy, vì để che giấu tình cảm của mình. Hắn khẽ thở dài: "Tôi hiểu mà."

Cậu hiểu cái gì hả!

Điền Chính Quốc vừa định phun lời vàng ngọc, thì ba Omega cách đó không xa đi tới, đánh gãy cuộc đối thoại của bọn họ.
"Kim-Kim thần, các cậu có nhìn thấy Huyền Nhã không?"

"Cậu ấy không nhận điện thoại, tớ rất lo lắng."

Omega dẫn đầu cột tóc đuôi ngựa, sắc mặt lo lắng. Theo cô đến gần, không khí xuất hiện thêm hương vị ngọt buồn nôn.

Kim Thái Hanh nâng mí mắt: "Cút."

Sắc mặt Omega kia càng khó coi hơn: "Tôi...lúc nãy tôi nhìn thấy cậu ấy và Lư Thanh Vận đi cùng nhau, sợ đã xảy ra vấn đề rồi."

Kim Thái Hanh trầm mặt xuống: "Liên quan gì đến tôi?"

Một Omega khác nhìn thấy hắn thiếu kiên nhẫn, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ chúng tôi liền đi ngay."

Vừa dứt lời, bên trong rừng có một người đi ra, viền mắt cô ả sưng đỏ, cánh tay còn có chút trầy da.

"Huyền Nhã!"
"Cậu đi đâu vậy? Làm tôi sợ muốn chết."

Nhìn thấy Kim Thái Hanh, Quan Huyền Nhã theo bản năng vén sợi tóc, cắn môi nói: "Tôi, tôi không sao."

Omega cột tóc đuôi ngựa nhìn cánh tay cô ả nói: "Cái này gọi là không có chuyện gì à? Có phải do Lư Thanh Vận làm không?"

Quan Huyền Nhã nhìn qua Kim Thái Hanh, nước mắt ào ào chảy xuống: "Không phải cậu ấy đâu, không có liên quan gì với cậu ấy cả."
"Đều là do tôi không tốt."

Bộ dạng nhận hết phần oan ức, mập mờ không nói rõ chân tướng khiến mấy Omega kia càng phẫn nộ: "Bây giờ bọn tôi sẽ đi tìm giáo viên!"

"Đi thôi!"

Quan Huyền Nhã vội vàng kéo Omega cột tóc đuôi ngựa, nghẹn ngào nói: "Phương Phương, không cần đâu."
"Các cậu, các cậu nhìn xem, tôi chỉ bị trầy da chút xíu thôi."

Kim Thái Hanh lười nhìn Quan Huyền Nhã diễn trò, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Bé con, đi thôi."

Điền Chính Quốc quay đầu, thấy Lư Thanh Vận ở phía trước càng đi càng xa. Cậu vội vàng nói: "Tôi còn có việc."

Thấy rõ người Điền Chính Quốc đi tìm là ai, Kim Thái Hanh nhíu mày.

"Lư Thanh Vận."
"Chờ tôi một chút."
Nghe thấy âm thanh phía sau, Lư Thanh Vận không chỉ không dừng lại, mà trái lại càng chạy càng nhanh.

Điền Chính Quốc chạy tới ngăn cản cô, nhìn thấy mặt của cô cái gì cũng không nói ra được. Lư Thanh Vận cũng đang khóc, sắc mặt cô tê dại, nước mắt không ngăn được chảy dài, quanh thân bao phủ một luồng đau thương khó nói.

Cô lau đi nước mắt, giả vờ kiên cường nói: "Tôi không sao cả, không cần lo lắng."

Điền Chính Quốc đưa khăn tay cho cô: "Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của các cậu."

Lư Thanh Vận trầm mặc, qua một hồi lâu, tâm tình bị ép vỡ, ôm lấy Điền Chính Quốc gào khóc, khóc đến khi không thành tiếng. Điền Chính Quốc vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu."

Khóc hết mười mấy phút, cảm xúc của Lư Thanh Vận rốt cục mới ổn định lại. Cô lau đi nước mắt, cổ họng khàn khàn nhìn Điền Chính Quốc thổ lộ tiếng lòng: "Tôi và Huyền Nhã hồi tiểu học đã quen nhau. Dung mạo của cô ấy xinh đẹp, thành tích lại tốt, tôi trong lớp thuộc dạng người bình thường không thể bình thường hơn."
"Tính ra, tôi đã thích cô ấy được mười năm rồi."

Điền Chính Quốc nhớ tới cuộc nói chuyện lúc trước của các cô, hỏi: "Cậu có phải đã giúp cô ta cõng rất nhiều tội danh rồi phải không."

"Tiểu Quốc Quốc thật thông minh," Lư Thanh Vận cười tự giễu, "Lúc học lớp mười, Cô ấy thích Kim thần. Quan Huyền Nhã lại được biết mình và Kim thần có độ xứng đôi tận 80% , liền bắt đầu gây mâu thuẫn với những Omega tiếp cận Kim thần. Gọi điện thoại quấy rối, gửi thư khủng bố, thậm chí còn nhốt người ta ở trong nhà vệ sinh."

Lư Thanh Vận thở dài một hơi: "Lúc bị Trần Phong Phong tra được là người trong ban ba, cô ấy khóc lóc chạy tới tìm tôi. Tôi liền giúp cô ấy một lần, sau đó một lần lại một lần nữa."

Từ thái độ của các bạn học đối với Lư Thanh Vận, Điền Chính Quốc có thể tưởng tượng cô đã giúp Quan Huyền Nhã cõng không ít "nồi" rồi. Cậu có chút tức giận: "Sao cậu lại ngốc như thế?!"

Lư Thanh Vận gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Không còn cách nào cả, bị sắc đẹp mê hoặc thôi."

Cô quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, nói rằng: "Nếu như sau này cậu với Kim thần thành một đôi, thì cũng không được học theo tôi yêu mù quáng như thế nhé."

Điền Chính Quốc kinh ngạc: "Tôi làm sao có thể với Kim Thái Hanh thành một đôi chứ? Cậu ta là người đã có vợ rồi đó!"

Lư Thanh Vận ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"

Không cẩn thận lỡ miệng nói ra, Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là nói cho Lư Thanh Vận: "Người mà Kim Thái Hanh yêu chính là Quý Hoằng, bọn họ ở bên nhau hơn mười năm rồi."

Vì để chứng cứ càng đầy đủ, cậu bổ sung thêm: "Bọn họ vẫn thường đến phòng y tế ngủ."
"Lần trước tôi đi phòng y tế đã nghe thấy."

Lư Thanh Vận vốn khóc đến sưng cả mắt.

Nghe thế, khó tin mở to mắt ra, ánh mắt khiếp sợ: "Phắc! Đờ mờ!"

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lư Thanh Vận: Phòng y tế, bác sĩ play?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net