51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc bất đắc dĩ giải thích: "Gia đình tôi không thuê đào mỏ hay mỏ dầu, và tôi cũng không phải về nhà để tổ chức hôn lễ hay đính hôn gì cả."

Quý Hoằng thở phào nhẹ nhõm, nghi ngờ hỏi: "Vậy sao cậu về nhà lâu như vậy? Tôi còn tưởng cậu sẽ không trở lại nữa chứ."

Điền Chính Quốc giải thích: "Người trong nhà không nỡ xa tôi, nên mới ở lại hơn mấy ngày."

Cậu đã sớm muốn trở lại, nhưng Cửu cha vẫn luôn không đồng ý.

Quý Hoằng tò mò hỏi: "Nhà cậu ở chỗ nào thế? Tại sao lại không có internet?"

"Huyện Phong Danh, thuộc núi Phong Danh," Điền Chính Quốc cười cười, "Ở trên núi có rất nhiều động vật lớn nhỏ, nên có lúc không có internet."

Gia đình bình thường không có internet trong một ngày thì đã không thể chịu nổi rồi, ấy vậy mà chỗ Điền Chính Quốc lại không có trong một tuần.

Quý Hoằng nhìn về phía Kim Thái Hanh. Y biết ngày mà Điền Chính Quốc rời đi, Kim Thái Hanh và cha của Điền Chính Quốc đã nói chuyện qua với nhau.
"Lão Kim, đi WC với tôi một chút."

Kim Thái Hanh biết Quý Hoằng có lời muốn nói với mình nên đi theo y ra wc.

Quý Hoằng đứng ở bên cạnh lavabo, đốt điếu thuốc: "Lão Kim, cậu sẽ không phải đã bị cha của Điền Chính Quốc nhìn ra tâm tư rồi chứ?"

Kim Thái Hanh mím môi, hắn đã rất khắc chế. Nhưng vẫn bị cha của bé con ghi thù ngay từ đầu, còn có lời cảnh cáo...

Quý Hoằng suy nghĩ một lát lại cảm thấy không đúng: "Coi như cậu yêu thích con trai ông ấy thì chuyện này cũng là bình thường thôi mà."
"Hai cậu lại chưa đến với nhau, đáng ra cũng không nên nhốt Điền Tiểu Quốc lại nha."

Y sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ thật sự là bị động vật cắn đứt dây cáp sao?"

Kim Thái Hanh tìm thấy một thông tin mấu chốt: "Tôi mới suy nghĩ trong lòng một chút, cha của bé con liền biết."

Quý Hoằng phủi bụi, rửa lại tay với nước. Y đột nhiên vỗ đùi: "Ê này đờ mờ, hồi trước có phải cậu từng nói là rằng Điền Tiểu Quốc rất mê tín hay không? Ở trong phòng ngủ đều dán bùa?"

Kim Thái Hanh lẳng lặng nhìn y.

"Có thể là cái kia, cái gì mà..." Quý Hoằng suy nghĩ một hồi lâu, mới nhớ tới tên của từ kia là gì: "Đạo sĩ!"
"Cha cậu ấy có phải là đại sư huyền học gì đó không? Bấm ngón tay tính toán biết trước chẳng hạn. Cậu nghĩ đi, quốc gia vốn bác bỏ phong kiến mê tín, đương nhiên, việc hành nghề này có chút lạ thường."
"Cho nên công việc của ông anh tôi đều là bảo mật."

Quý Hoằng bị chính lời nói của mình thuyết phục, giọng điệu trở nên bình tĩnh hẳn: "Ông anh tôi mấy ngày nay cứ nói rằng phải đi bắt ma quỷ gì đó."

Kim Thái Hanh nâng mí mắt, là một người theo chủ nghĩa duy vật, hắn phun ra một từ: "Quỷ?"

Quý Hoằng đã được hun đúc bởi kiến thức y học của mẹ mình từ khi còn nhỏ và luôn tin tưởng vào khoa học. Nhưng bây giờ ngoài lời giải thích này, y cũng không nghĩ ra cái nào khác.

Y nhớ tới một vài từ: "Nói không chừng huyền học là một môn khoa học chưa được chứng minh thì sao?"

Kim Thái Hanh lười phản ứng với Quý Hoằng: "Đi thôi."

Quý Hoằng hút thuốc, chậm rãi đi về phía phòng học, miệng cứ lầm bầm: "Không có cách nào đọc được suy nghĩ, đúng không? Sức mạnh siêu nhiên? Thần tiên? Yêu quái..."

Y đẩy cửa phòng học ra, tận mắt nhìn thấy nụ cười của giáo viên lớp mình đang dần tắt.
"Quý Hoằng! Em lại còn dám vào tận lớp học để hút thuốc lá sao?! Cút ra ngoài cho tôi!"

----

Ban một.

Trần Thần ngồi tại chỗ ngồi huơ chân múa tay nói: "Lớp tiếng Anh ban hai hôm nay được xem phim, lớp chúng ta chắc cũng được xem phim đấy."

Lục Vưu lạnh nhạt đáp: "Ồ."

Điền Chính Quốc hỏi: "Xem phim gì thế?"

"Đương nhiên là xem —— "
Âm thanh im bặt đi, Trần Thần liền vội vàng xoay người lên.

Điền Chính Quốc không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh cậu chàng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Trần Thần vốn còn không muốn nói chuyện.

Điền Chính Quốc cho là Trần Thần vẫn đang tức giận chuyện họp phụ huynh, giải thích: "Tôi thật sự không phải cố ý, không nghĩ tới các cậu lại cảm thấy tôi là..."

"Không phải," Trần Thần quay mặt đi, có chút tức giận nói, "Tôi chỉ là cảm thấy cậu vốn không coi tôi là bạn bè."

Điền Chính Quốc sửng sốt: "Sao tôi lại không xem cậu là bạn bè chứ?"

Trần Thần hừ một tiếng: "Cậu không hề trả lời tin nhắn của tôi!"

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười: "Chỗ tôi thật sự không có internet, cũng không nhận được cuộc gọi đến."

"Ầy..." Lục Vưu để bút xuống, chậm rãi chen miệng nói, "Tôi quên nói cho Trần Thần biết chuyện chỗ cậu không có internet."

Nhận ra mình náo loạn ô long, Trần Thần lập tức đỏ mặt. Cậu chàng gục xuống bàn, sống không còn gì luyến tiếc mà nói: "Các cậu mau cách xa tôi ra một chút, tôi muốn yên tĩnh."

Điền Chính Quốc cười cười: "Tôi còn tưởng tôi đã làm gì sai rồi chứ."

Trần Thần đã nín nhịn một ngày không nói chuyện với Điền Chính Quốc rồi. Im lặng một hồi, cậu chàng không nhịn được quay người hỏi:"Vậy tại sao cậu lại đến nhất trung học vậy?"

"Tìm..." Điền Chính Quốc suýt nữa thì lộ hết, vội vã đổi giọng, "Đến để kết bạn."

Kim Thái Hanh chú ý tới hành dộng này của cậu dừng lại, bắt đầu trầm tư.

Trần Thần không phát hiện ra gì, tỏ vẻ đã hiểu nói: "Tôi biết rồi."

Có lẽ tương tự như trong phim truyền hình, cậu bé nhà giàu từng kết bạn với những người bạn ham tiền. Rồi chuyện gì đó xảy ra, cậu bé này quyết định chuyển trường để bắt đầu lại.

"Đúng là người giàu không muốn phô trương."

...

Chuông vào học vừa vang, giáo viên tiếng Anh đã ôm máy vi tính bước vào.
"Ngày hôm nay cho các em nghỉ ngơi một chút, chúng ta xem phim."

Tiếp theo là tiếng hoan hô của các bạn học, Kim Thái Hanh bỗng có loại dự cảm xấu.

Đúng như dự đoán, lão sư Anh ngữ mở ra một bộ phim nói về tình cảm.

Phim tình cảm yêu đương AO bình thường.

Không nhất thiết phải xuất hiện những cảnh được đánh dấu hoàn toàn, nhưng việc đánh dấu tạm thời là cần thiết và luôn xuất hiện trong những bộ phim tình cảm kiểu này.

Quảng cáo mở đầu vừa kết thúc, Alpha tỏ tình, hai người 'thuận lý thành chương' đến với nhau.

Điền Chính Quốc nâng hai má, mắt cứ nhíu lại, có chút buồn ngủ.

Xem loại phim này không bằng đi ngủ sướng hơn.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nam từ tính của Kim Thái Hanh: "Bé con, chơi cờ liên châu không*?"

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Cậu mang theo cờ liên châu à?"

Kim Thái Hanh đặt giấy trắng ở giữa bàn học, mặt trên vẽ đầy ô vuông, "Tôi vẽ."

"Ò okay." Điền Chính Quốc cầm lấy bút chì, trên giấy ghi "Lạc tử".

Kim Thái Hanh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu, chỉ lo hai người trên màn hình kia một giây sau liền khó kiềm chế được tình yêu mà dấu hiệu.

Điền Chính Quốc chú ý tới, liếc nhìn bàn cờ, cố ý thả thủy.

Kim Thái Hanh thất thần mà "Lạc tử".

Điền Chính Quốc để bút xuống, cười nói: "Cậu thắng rồi."

Thấy hắn tẩy bàn cờ, chuẩn bị bắt đầu 1 trận mới, cậu liền vội vàng nói: "Không chơi nữa, ngoan ngoãn ngồi xem phim đi."

Kim Thái Hanh mí mắt giật lên, hắn vốn không muốn để bé con xem phim.
"Cậu có chơi game trên di động không?"

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại di động, lắc đầu nói: "Sắp hết pin rồi."

Kim Thái Hanh tiếp tục hỏi: "Muốn trốn tiết không?"

"Không," Điền Chính Quốc cảm thấy kỳ quái, "Không phải cậu muốn xem phim sao?"

Phòng học đột nhiên vang lên tiếng hét như quỷ tru.

"Ồ ồ ồ —— "

"Yoooo~ "

Dấu hiệu.

Đồng tử Kim Thái Hanh co lại, theo phản xạ dùng thân mình che trước mặt Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chớp mắt, buồn bực hỏi: "Thái Hanh?"

Lông mi bé con xẹt qua lòng bàn tay, tim hắn liền ngứa ngáy: "Tôi muốn cho cậu hút máu."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu, mắt to vụt sáng: "Cậu chắc chứ?"

Tim Kim Thái Hanh đập nhanh hơn: "Chắc chắn."

Điền Chính Quốc liếm môi, sốt sắng mà hỏi: "Nhưng mà vì sao á?"

Kim Thái Hanh mặt không biến sắc: "Giống như cậu thích hút máu, tôi cũng thích bị hút."
"Đó là một loại hội chứng rất đặc biệt."

Điền Chính Quốc liền tin tưởng. Dù sao thì các loại hội chứng mà Kim Thái Hanh có vẫn rất nhiều, nhiều thêm một cái cũng chẳng khiến cậu ngạc nhiên.

Kim Thái Hanh chậm rãi nói:"Nếu cậu không muốn, buổi tối tôi sẽ đi hiến máu."

Điền Chính Quốc bật thốt lên: "Tôi muốn!"

Kim Thái Hanh vén ống tay áo lên, lộ ra bắp tay rắn chắc.

Điền Chính Quốc một tay đặt ở lòng bàn tay Kim Thái Hanh, một tay giữ lấy cánh tay của hắn, cẩn thận cắn một cái.

Không bị rách da, không có chảy máu, chỉ có một dấu răng nhỏ đáng yêu.

Kim Thái Hanh không nhịn được cười rộ, ghé đến bên tai Điền Chính Quốc, nhẹ giọng thì thầm:

"Ngoan, dùng thêm chút sức."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC