56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc chết lặng, chẳng trách nụ hôn đó lại chân thực như thế.

Vì nó vốn đã xảy ra!!

Cậu vậy mà lại cưỡng hôn Kim Thái Hanh?!

Uống rượu hỏng việc mà!!!

"Đúng, đó là nụ hôn đầu của tôi. Em phải bồi thường cho tôi."

Nghe hắn nói, Điền Chính Quốc lắp bắp nói: "Tôi, tôi cũng là nụ hôn đầu."

Trong mắt Kim Thái Hanh giấu ý cười: "Em nói xem phải làm sao bây giờ?"

Điền Chính Quốc thăm dò mà nói: "Hừm... là hòa nhau?"

"Em còn cắn tôi hai lần." Kim Thái Hanh chỉ cằm, rồi chỉ vào miệng.

Còn chuyên về "cắn" này, Điền Chính Quốc lại cực kỳ hào phóng. Cậu còn tự tin mà nói: "Vậy cậu cắn lại tôi đi, hai cái."

Dù cho nhiều hơn mấy cái nữa cậu cũng không ngại nha.

Kim Thái Hanh híp mắt: "Có thật không?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Quân tử nhất ngôn."

Kim Thái Hanh câu môi khẽ cười, chậm rãi cúi người, chóp mũi gần chóp mũi.

Tim Điền Chính Quốc khẽ run, theo bản năng mà lui về sau.

Kim Thái Hanh nhanh tay siết lại eo cậu, kéo sát tới gần mặt Điền Chính Quốc, cắn một cái lên vành tai đỏ ửng như sắp chảy máu.

"Một cái."

Tay ở phần eo hơi dùng sức, thân thể Điền Chính Quốc mềm nhũn, ngã vào trong lồng ngực Kim Thái Hanh.

Ngửi được hương vị trên người bé con, Kim Thái Hanh cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ qua lại vị trí của tuyến thể, chậm chạp vẫn không hề cắn xuống.

Điền Chính Quốc kéo nhẹ góc áo hắn, thúc giục: "Cậu nhanh lên một chút."

Kim Thái Hanh cười nhẹ một tiếng: "Bây giờ đành phải nợ thôi."

Điền Chính Quốc không rõ: "Vì sao?"

Kim Thái Hanh bấm eo cậu: "Tôi sợ em không còn sức để tham gia được tiết thể dục."

Nói xong, tiếng chuông vào học liền vang lên.

Điền Chính Quốc vội vã kéo Kim Thái Hanh đi ra ngoài: "Giáo viên thể dục rất thích điểm danh."

Kim Thái Hanh chậm lại bước chân nói: "Dù sao cũng đến muộn, không cần phải vội vàng chạy tới như vậy."

Điền Chính Quốc bị thuyết phục, cùng hắn chậm rãi đi.

----

Khoảng cách từ lớp học đến sân luyện tập khá xa, lúc hai người đi tới, người trong ban một đã tự do hoạt động.

Trần Thần ôm bóng rổ rồi đếm người, quay đầu nhìn thấy Kim Thái Hanh thì ánh mắt sáng lên: "Kim thần, chơi bóng không?"

Kim Thái Hanh làm động tác 'ok', cởi áo khoác che trên đầu Điền Chính Quốc: "Bé con, ngoan ngoãn nhìn tôi chơi bóng."

Mùi hương của Kim Thái Hanh tràn ngập trong từng hơi thở, mặt Điền Chính Quốc đỏ lên, ôm áo khoác đi tìm Lục Vưu.

Lục Vưu đang ngồi dưới tàng cây đọc sách. Điền Chính Quốc còn chưa tới gần, Lục Vưu bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào áo khoác trên tay cậu.

Lục Vưu khẽ cau mày, bình thường tin tức tố được Kim Thần thu liễm rất tốt, bỗng lại nồng nặc như vậy, thì chỉ có một giải thích đó là —— dấu hiệu.

Y nhìn miệng Điền Chính Quốc, rồi nhìn về phía cổ của cậu, hỏi: "Sao cậu lại học tiết này?"

Chịu nổi sao?

Điền Chính Quốc giải thích: "Vừa nãy có chút việc nên đến trễ một chút."

Lục Vưu ngửi thấy trên người cậu gần như không có tin tức tố Alpha, hỏi: "Không cần đi nghỉ ngơi sao? Giáo viên thể dục ở bên kia, hay là để tôi giúp cậu ra đó nói nhé."

Chuyện thân thể Điền Chính Quốc rất kém, giáo viên thể dục chưa từng hoài nghi.

Trận bóng trong trường có nhiều hơn một Kim Thái Hanh, thế là tất cả các Omega trên sân thể dục đều vây lại.

Điền Chính Quốc và Lục Vưu ngồi ở trên sân cỏ, góc nhìn bị che khuất, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy nửa cái đầu của Kim Thái Hanh, từ tiếng hoan hô của quần chúng vây xem bên trong có thể đoán đội một được điểm.

Lục Vưu nhìn vẻ mặt Điền Chính Quốc thích ý, xoắn xuýt nửa ngày, không nhịn được đến gần hỏi cậu một số vấn để y cảm thấy hứng thú từ rất lâu, "Kim thần làm thế nào để dấu hiệu cậu thế?"

Điền Chính Quốc chớp mắt: "Cắn cổ."

Lục Vưu lại hỏi: "Đúng, thế nhưng cậu không phải là không có tuyến thể sao?"

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Có tuyến thể mới có thể dấu hiệu sao?"

Cậu vẫn cho là tùy tiện cắn.

Điền Chính Quốc sờ sờ sau gáy, Kim Thái Hanh đúng thực hình như là nhìn chằm chằm một vùng cắn.

Sắc mặt Lục Vưu ửng đỏ: "Dấu hiệu tạm thời bình thường là cắn tuyến thể."

Điền Chính Quốc ngây dại, thế nhưng cậu không có tuyến thể a.

Vậy Kim Thái Hanh cắn cái gì?

Cậu nhanh chóng hỏi y: "Chỉ đơn thuần cắn cổ, thì không tính sao?"

"Đương nhiên là không tính rồi," Lục Vưu suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Hôn sâu cũng coi như là một loại ký hiệu."

Hôn sâu?

Điền Chính Quốc qua một hồi lâu mới hỏi: "Nhưng đây không phải là chuyện xảy ra giữa người yêu với nhau sao?"

"Đúng thế..." Lục Vưu gật đầu, lòng nói Điền Chính Quốc bị dấu hiệu thì đều rất bình tĩnh, thế sao hôn sâu lại có phản ứng lớn như vậy nhỉ?

Hơn nữa kiến thức sinh lý cơ bản của Điền Chính Quốc lại không rõ ràng?

Lục Vưu tựa như bắt được ý nghĩ nào đó, một giây sau liền bị Quý Hoằng đánh gãy.

Quý Hoằng chậm rãi chạy đến trước mặt bọn họ, thở hồng hộc hỏi: "Hai cậu có thấy một con cáo trắng không? Nó còn đang bị bệnh mắt đỏ nữa ấy."

Cách mô tả này có chút quen mắt, Điền Chính Quốc sửng sốt một hồi.

Quý Hoằng giải thích: "Là thú cưng anh tôi mới mua về ấy. Tôi mới chỉ lơ là một chút, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa."

Điền Chính Quốc đứng lên nói: "Tôi giúp cậu tìm đi tìm. Nó tên gì?"

Quý Hoằng nói: "Tiểu Kỷ Kỷ."

Điền Chính Quốc: "???"

Quý Hoằng cười hì hì: "Nó không phải là Quý lão tam nhà tôi sao, nên sẽ gọi là Tiểu Quý Quý, hài âm Tiểu Kỷ Kỷ. Hơn nữa hồ ly mà, còn có thể lớn kiểu nào."

Thú cưng của nhà người ta, Điền Chính Quốc cũng không tiện sửa tên nó là gì, hỏi: "Chạy mất ở đây sao?"

Quý Hoằng nói rằng: "Tôi rời biệt thự liền ôm 'nó' theo, khi vào trường học thì nó chạy mất. Tôi đuổi theo 'nó' thì tới được nơi này."

Lục Vưu đem sách vở đặt qua bên cạnh: "Tôi cũng đi tìm giúp nữa."

Quý Hoằng gật đầu: "Được, toàn thân nó màu trắng, đuôi rất lớn, cũng có linh trí."

Ba người chia ba hướng khác nhau mà đi tìm.

---

Điền Chính Quốc đi về hướng trung tâm hoạt động của học sinh, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Bạch Ly, hỏi hắn có cách gì tìm được thú cưng là hồ ly nhanh hay không.

Bạch Ly vẫn chưa trả lời, cậu không thể làm gì khác hơn là dựa vào chính mình đi tìm, không để sót mỗi một thân cây nào.

Có lẽ bởi vì tên của tiểu bạch hồ quá xấu hổ, nên cậu thật không tiện mà gọi ra.

Quý Hoằng thì lại không nghĩ như thế, hắn lấy tên, không có chút nào xấu hổ mà hô lên: "Tiểu Kỷ Kỷ!"

"Tiểu Kỷ Kỷ!!"

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bác bảo vệ, y còn chủ động nghênh đón hỏi: "Bác, bác có thấy một con hồ ly màu trắng không? Vừa nãy chạy mất."

Bác bảo vệ hiểu ra, chỉ về phía lớp học: "Hình như nó chạy về chỗ lớp 12 rồi, bác còn tưởng nó là một con sóc trắng nữa đấy."

Quý Hoằng sau khi nói cám ơn liền vội vã chạy về phía lớp học, lúc chạy đến lầu ba thì thấy Tiểu Kỷ Kỷ đang chậm rãi trèo lên trên, chân sau leo thang chân trước lau nước mắt.

Quý Hoằng cười cười, tiến một bước dài tới.

Một giây sau, Bạch Ly đã bị người bắt lấy thịt gáy phía sau xách lên.

Quý Hoằng ôm nó đi lên lầu bốn: "Hồ ly ngốc, ngửi thấy mùi của anh đây nên chạy tới phòng học sao?"

Bạch Ly lau nước mắt lên trên người Quý Hoằng, gầm nhẹ một tiếng: Ta vốn là tới tìm Tiểu Quốc Tử.

Quý Hoằng đương nhiên nghe không hiểu 'nó' đang nói cái gì.

Lúc Bạch Ly đang muốn dùng người này mang mình đi tìm Điền Chính Quốc, thì bước chân Quý Hoằng dừng lại, quẹo vào phòng học của ban ba, đặt 'nó' ở vị trí của mình: "Được rồi, đây chính là chỗ ngồi của Nhị ca nhóc, nghe rõ không?"

Nước mắt Bạch Ly liền rớt xuống, đầy bụng oán khí biến thành tức giận.

'Nó' dùng sức mà cắn tay Quý Hoằng một cái.

Đau, mà không có da.

Quý Hoằng mắng nhỏ: "Mợ nó!"

Nếu là người bình thường có thể sẽ đánh mông 'nó' rồi, mà Quý Hoằng lại không như thế.

Y là một tên khờ nha.

Quý Hoằng một phát bắt được miệng Bạch Ly, hàm răng sắc nhọn trong nháy mắt đâm vào bàn tay của y, máu tươi thuận theo thực quản chảy xuống.

"Á đụ má đụ má!" Quý Hoằng vội vã rút tay về, tùy tiện dùng khăn ăn giấy bưng vết thương, lại không quên xem thử Bạch Ly, rồi mới chạy về phía phòng y tế.

Bạch Ly trở về chỗ ngồi, nheo mắt lại, màu mắt đỏ tươi đã nhạt bớt đi một phần.

Xử lý xong vết thương, Quý Hoằng mới nhớ bạn bè đang giúp đỡ mình tìm kiếm hồ ly, vội vã nhắn WeChat qua nói đã tìm được.

---

Lúc nhận được tin nhắn WeChat, Điền Chính Quốc mới vừa đi chỗ trung tâm hoạt động.

Bên trong tràn ngập tiếng nhạc và tiếng đọc sách trong lớp học, tiếng dạy học khác biệt rất lớn.

Cậu tò mò đi vào liếc nhìn, đại sảnh lầu một có một mặt tường dán gương, một đám học sinh đang ở trước gương luyện vũ đạo, gian phòng cách vách mơ hồ truyền đến tiếng hát, có người bên trong luyện hát.

Một Alpha đi ngang qua, thấy Điền Chính Quốc đứng ở đại sảnh ngẩn người, hỏi: "Em học lớp mấy?"

Điền Chính Quốc cười cười: "Tôi chỉ là đi ngang qua thôi, quấy rầy rồi."

Alpha sửng sốt, đưa tay nói: " Em học lớp 11, ban hai, Bùi Tài Triết, là người phụ trách của hội học sinh trong bữa tiệc ngày đầu năm mới."

"Lớp 12, ban một, Điền Chính Quốc."
Cậu mới vừa giơ tay, tay phải liền bị cầm lấy, bên cạnh truyền đến hơi thở quen thuộc.

Giọng Kim Thái Hanh miễn cưỡng vang lên: "Có việc gì thế?"

Bùi Tài Triết thu tay về, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Chào học trưởng, em đi luyện tập đây, gặp lại anh sau."

Kim Thái Hanh nhíu mày, trên trán đầy đều là mồ hôi: "Không phải bảo em nhìn tôi chơi bóng rổ sao?"

Điền Chính Quốc cười nói: "Quá nhiều người, tôi không thấy rõ."
"Nên mới đến giúp Quý Hoằng tìm thú cưng."

Kim Thái Hanh nói: "Tan lớp, đi ăn cơm trưa thôi."

"Ồ." Điền Chính Quốc thoáng nhìn mấy học sinh đang luyện vũ đạo dừng lại động tác, thế là bị đội trưởng mắng.

Cậu cười cong mắt, nhỏ giọng nói Kim Thái Hanh: "Mấy bạn nhỏ kia hình như rất thích cậu đấy."

Kim Thái Hanh nhìn mắt bé con sáng lấp lánh, khẽ cười nói:

"Nhưng tôi đã có một bạn nhỏ mà mình thích nhất rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net