Chương 16: Nhiệm vụ đột phá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệm vụ đột phá trong danh kiếm là thử thách quan trọng đối với người chơi đạt cấp 50. Để thuận tiện cho người chơi, ở cổng thành các thành lớn trong game đều có NPC trực tiếp đưa người chơi đến địa điểm làm nhiệm vụ. Sau khi năm người tập trung ở cửa đông thành Lạc Dương tìm được NPC, do nhóm trưởng Chính Quốc nói chuyện với NPC, cả nhóm được đưa đến phụ bản có tên gọi là "Đào Hoa Nguyên".

Cảnh tượng xuất hiện trên màn hình vô cùng đẹp mắt, hoa đào màu hồng tràn ngập khắp nơi, dưới gốc cây là những chú sóc đáng yêu nhảy qua nhảy lại, cách đó không xa là dòng nước trong vắt, ngẩng đầu lên là có thể thấy trời xanh bao la, cúi đầu có thể thấy bãi cỏ xanh mướt. Bức tranh 3D sống động như thật khiến cả thế giới giống như cõi đào nguyên trong mộng, khi bước vào Phụ bản, thậm chí bên tai còn vang lên tiếng chim hót thánh thót khiến người ta có cảm giác như đang đắm chìm trong đó.

Sau khi mọi người cảm thán xong vẻ đẹp rực rỡ của phong cảnh, Tiêu Tinh liền hỏi trên kênh nhóm:"Tiếp theo phải làm như thế nào?".

Giữa rừng đào có một con đường đủ để năm người kề vai đi lên phía trước, con đường thẳng tắp không nhìn thấy điểm cuối. Bởi vì chỉ có con đường này, dĩ nhiên Chính Quốc dẫn đầu đi trước, đồng thời với tư cách là nhóm trưởng ra lệnh trên kênh nhóm:"Chỉ có con đường này, đi thôi trước tiên đi thám thính tình hình".

Nam thích khách áo đen dũng cảm xông lên phía trước, Ngạo Thị Quần Hào trong nhóm có chút ngại ngùng:"Tôi da dày, để tôi đi trước cho".

Chính Quốc suýt chút nữa thì quên da mình mỏng, thấy cậu ta nhắc nhở như vậy mới giật mình tỉnh ngộ, phanh kít lại.

Mr. Vee nói:"Quần Hào đi trước dụ yêu quái, Ngày Nắng và Virus đi ở giữa, tôi cùng sư phụ bọc hậu".

Chính Quốc nghĩ một lúc, cảm thấy cách sắp xếp này rất hợp với nghề nghiệp của từng người. Cậu và Vee đều thuộc nghề nghiệp tấn công từ xa nhưng phòng ngự rất yếu, đi cuối cùng rõ ràng là thích hợp nhất.

Thế là Chính Quốc lùi hai bước, cùng với Mr. Vee đi phía sau

Mr. Vee triệu hoán một con hổ con đi bên cạnh, tên của hổ con là "meo meo", có lẽ anh ta nghĩ rằng con hổ này rất giống con mèo con, meo meo mới cấp 5, thể tích vô cùng nhỏ, nhảy nhót bên cạnh anh ta, chốc chốc lại nói những câu như:"Chủ nhân thật anh tuấn". khiến Chính Quốc dở khóc dở cười.

Quả nhiên vật nuôi của chủ nhân mặt dày cũng mặt dày.

Năm người cùng đi một đoạn, đến bên cạnh dòng sông, phía sau cây đào xuất hiện hai " Vệ sĩ đào hoa nguyên" mặc váy hồng, trên đầu hiện ra lời thoại:"Có mùi thịt người thơm ngon phưng phức, các chị em, mau tỉnh dậy đi".

"..."

Sau lời thoai kỳ lạ, những cây đào xung quanh liền tỉnh dậy.

Sau đó trước mặt 5 người xuất hiện một lũ đào hoa tinh.

Sở dĩ dùng " lũ" để hình dung là bởi vì quả thực đào hoa tinh nhiều quá, đếm không xuể.

Đám "đào hoa tinh" mặc váy hồng từ từ di chuyển về phía 5 người, trên đỉnh đầu hiện lên lời thoai đáng sợ:"Thịt người thơm phức ở đâu?".

Nhìn rồng màu hồng bay về phía mình, nhất thời mọi người có chút sững sờ.

Mr. Virus:"Sặc".

Chờ Một Ngày Nắng:"Ngất luôn, bao nhiêu tiểu quái".

Ngạo Thị Quần Hào:"..." Để tôi dụ thử xem!

Sau khi hít một hơi thật sâu, Ngạo Thị Quần Hào mạnh dạn xông vào đám tiểu quái, sau đó bốn người còn lại chứng kiến cảnh tượng vô cùng thảm khốc - Chỉ thấy mười mấy tên đào hoa tinh trong nháy mắt bao vây Ngạo Thị Quần Hào. Cậu ta còn chưa kịp có sự chống đỡ nào thì mạng sống trong 3 giây từ 8000 biến thành 8.

Ngạo Thị Quần Hào:"..."

Tiêu Tinh trong vai nhũ mẫu vô cùng có trách nhiệm, thấy cậu ta mất máu, lập tức ném cho cậu ta thuật trị liệu, màn hình hiển thị: mạng sống + 1000. Đáng tiếc là trong thời gian chưa đầy 1 giây, mạng sống của cậu ta lại từ 1008 biến thành 0 ôm hận ra đi.

Chờ Một Ngày Nắng: "..."

Đào hoa tinh sau khi cắn chết Ngạo Thị Quần Hào liền đi tìm mục tiêu tiếp theo, Chờ Một Ngày Nắng thêm máu cho anh ta đĩ nhiên đã thu hút toàn bộ sự chú ý của chúng. Tiêu Tinh vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy sang bên cạnh. Đáng tiếc là cô vừa mới bước một bước, mạng sống đã biến thành 0.

Mr. Virus đứng cạnh công bị ảnh hưởng do khoảng cách gần, giãy giụa hai cái rồi bị cắn chết.

Mr. Virus:"Đừng chạy về phía tôi".

Chờ Một Ngày Nắng:"Tôi cũng đâu có muốn T_T".

Ba người cùng bị giết nhưng Mr. Vee và Sữa Chuối Của Quốc Nở trong list nhóm vẫn còn sống.

Quay ống kính lại nhìn, ba người nằm dưới đất liền nước mắt đầm đìa.

Mr. Vee thông minh đã triệu hoán con rùa yêu quý của mình khi nhìn thấy cảnh tượng này. Khoảnh khắc Virus vừa chết anh ta đã để lại con rùa ở chỗ cũ làm bia đỡ đạn - dùng kỹ năng liệt nham không chế tất cả mục tiêu đối địch tấn công mình.

Tất cả đào hoa tinh đều đi tìm rùa, cũng trong khoảng khắc ấy, Mr. Vee cùng Sữa Chuối Của Quốc rất ăn ý cùng chạy về hướng ngược lai. Hai người chạy rất nhanh hoàn toàn không có ý thức cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử với đồng đội.

Sau khi con rùa bị cắn chết, lũ đào hoa tinh đã không thể đuổi theo họ được nữa.

Mr. Virus có chút bực bội:"Không chơi như vậy, lúc quan trọng thì bỏ mặc mình, một mình bỏ chạy, cậu xem như thế có được không?".

Mr. Vee rất bình thản, khách quan phân tích thực tế:"Không kịp cứu cậu, mình cách cậu quá xa".

Mr. Virus: "... Chí í cũng phải bày tỏ sự đồng cảm chứ".

Mr. Vee: "Nỗi đồng cảm trong lòng mình thật khó diễn tả:)".

Mr. Virus: "..."

Thực ra anh chàng này đang cười trên nỗi đau của người khác thì có = =.

Mr. Vee: "Sư phụ có phản ứng thật nhanh, đồ đệ vừa gọi rùa đã lập tức quay người bỏ chạy".

Chính Quốc tỏ ra rất đắc ý vì mình đã bỏ chạy thành công:"Dĩ nhiên là phải chạy rồi, không chạy để chờ chết sao".

Mr. Vee: "Chạy hay lắm:)".

Sữa Chuối Của Quốc:"Hì hì".

Tiêu Tinh nhìn cuộc đối thoại tự nhiên anh một câu, em một câu như không có ai bên cạnh hai người trên kênh diễn đàn nhóm với một tâm trạng phức tạp. Cậu luôn cảm thấy động tác của Chính Quốc và Vee cùng lúc quay người bỏ chạy lúc nãy có chút kỳ lạ, kỳ lạ giống như sóng điện não của họ đồng bộ vậy.

Trong lúc nghi ngờ không kìm được chat riêng với Chính Quốc: "Quốc Quốc, mày và đồ đệ mày rất thân thiết sao?".

"Không thân".

Tiêu Tinh vẫn rất nghi ngờ: "Trông có vẻ rất ăn ý, không giống nhóm vừa thành lập".

" À, đó là bởi vì trước đây tao cùng anh ta làm nhiệm vụ, anh ta đã dùng chiêu này, để rùa lại làm bia đỡ đạn còn mình thì chạy đi... lúc nãy tao nhìn thấy tình huống đó, biết anh ta muốn làm gì, liền cùng anh ta bỏ chạy".

"Ồ".

 Tiêu Tinh im lặng một lúc như suy nghĩ gì đó, đột nhiên phát hiện mấu chốt trong câu nói:- Trước kia còn cùng anh ta làm nhiệm vụ sao?.

Chính Quốc bình tĩnh trả lời: "Ừm, lúc nhàn rỗi không có việc gì".

"Ờ". 

Tiêu Tinh không nghĩ nhiều, mặc dù thấy một người từ trước tới nay đều lười dẫn đồ đệ đi làm nhiệm vụ như Chính Quốc đột nhiên mở lòng từ bi làm chuyện đó là một việc khó có thể tưởng tượng được, có điều, tư duy của Chính Quốc vốn rất kỳ lạ, Tiêu Tinh nghĩ không thông nên cũng không nghĩ nữa.

Có điều Chính Quốc thấy hơi chột dạ trước tiếng " ờ" của cậu, không kìm được hỏi:"Ờ, cái gì? Lẽ nào mày nghi ngờ giữa tao và anh ta có cái gì sao?".

Tiêu Tinh hoàn toàn không nghi ngờ...

"Đừng đùa, tao không hề có ý đồ gì với anh ta, nhận đồ đệ trong game cùng nhau chơi game mà thôi. Cảm thấy anh ta cũng được, khi tao xui xẻo bị bắt thì anh ta đích thân xuống địa lao cứu tao, là người rất trượng nghĩa".

Lại... lại còn đích thân xuống địa lao cứu người ư?

Tiêu Tinh vô cùng kinh ngạc với nội tình này, đang định hỏi xem đó là chuyện gì thì thấy Chính Quốc lại Bla bla gõ một hàng chữ.

"Mày biết tính tao. Tao sẽ không chơi trò yêu đương trong game đâu".

Tiêu Tinh rất tin tưởng anh Chính Quốc là người chính trực, nghiêm túc, bảo một chàng trai với tính cách này phát triển tình cảm trong game, gọi một người chưa từng gặp mặt là chồng. Cảnh tượng này đúng là không thể tưởng tượng được.

Tiêu Tinh gật đầu nói:"Tao tin mày không có gì với anh ta nhưng liệu anh ta có ý gì với mày không? Giống như cái tay Thần Chết lần trước ấy?".

Nhớ lại cái tay Thần Chết tự dưng tỏ tình với mình, Chính Quốc cảm thấy sống lưng lạnh toát," Không... không phải chứ?"

Tiêu Tinh nghi hoặc :"Sao lai không? Chuyện mượn danh nghĩa bái sư tìm vợ trong game nhiều vô kể".

"Không đâu. Thực ra tao nghi ngờ anh ta là tác giả mà tao thích. Bởi vì tao đã từng ném 999 viên gạch vào tác phẩm của anh ta, có thể anh ta tò mò , nhìn thấy tên tao nên tiện tay bái tao làm sư phụ..."

Chính Quốc rút ra kết luận này, sau khi gõ xong dòng chữ này cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn xóa đi.

Mặc dù là anh em tốt, nhưng chuyện mất mặt như vậy nói ra với Tiêu Tinh cũng cần có dũng khí. Chuyện làm tổn hại đến hình tượng này không cần miêu tả rõ ràng, Chính Quốc xóa những chữ mình gõ, chuyển sang dùng một câu ngắn gọn: "Không có gì, dù sao thì cũng không thể".

Đối với Tiêu Tinh những lời nhảm nhí này được nói ra từ miệng Chính Quốc lại có hiệu lực giống như nghe thấy tòa tuyên án "vô tội phóng thích". Nếu cậu đã nói như vậy thì Tiêu Tinh tin vào lời giải thích của cậu, liền nói:"Không phải cũng tốt, mặc dù trong game anh ta có vẻ rất đẹp trai, không biết chừng ngoài đời lại là ông chú thô bỉ mặt đầy mỡ, tình yêu trong game không tin được".

Chính Quốc nghĩ rằng Mr. Vee sẽ không tệ như Tiêu Tinh miêu tả có thể là do cảm giác anh ta để lại cho người khác trong game. Ngữ khí và thái độ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, là một người dịu dàng, tốt tính, ngoài đời cho dù không đẹp trai thì cũng không đến mức là một lão già thô bỉ.

Chính Quốc không kìm được phản bác lai:"Không đáng sợ như vậy chứ?".

Tiêu Tinh nói:"Thế thì cứ nghĩ theo hướng đáng sợ đi".

"..."

Chính Quốc không còn gì để nói.

Dĩ nhiên về lý trí cậu rất hiểu rõ đạo lý "Chín mươi chín phần trăm tình yêu trên mạng chết yểu" mà Tiêu Tinh nói, có điều về tình cảm vẫn không thể liên hệ chàng trai mặc áo trắng muốt, phong độ ngời ngời trước mặt lại là một ông chú mặt đầy "dầu mỡ" trong hiện thực.

Tốt nhất đừng nghĩ nữa, tưởng tượng rất đáng sợ.

Chính Quốc ho một tiếng trên kênh nhóm:"Bây giờ làm thế nào? Hay là chúng ta làm lại lần nữa?".

Mr. Vee: "Tôi cảm thấy không cần đâu".

Mr. Virus: "Không sao, chết thì chết, thử xem sao".

Mr. Vee: "Lúc nãy Ngạo Thị Quần Hào vừa xông vào đám yêu quái, chưa đầy 3 giây đã chết, nếu thử lại một lần nữa, kết quả cũng không tốt đẹp hơn được".

Chờ Một Ngày Nắng: "Ặc, một lần tôi chỉ có thể thêm 1000 máu cho anh ta".

Mr. Vee: Điều này không thể trách cậu được. Tôi xem qua thống kê chiến đấu rồi, một con đào hoa tinh một lần tấn công là 2000 điểm máu, ở đó có hơn chục con đào hoa tinh, cho dù là 2 Ngạo Thi Quần Hào và năm Chờ Một Ngày Nắng cũng không chống đỡ được".

Ngạo Thi Quần Hào: "..."

Chờ Một Ngày Nắng : "..."

Moi người đều nói nhiệm vụ đột phá này khó, vì thế khi bị tiêu diệt giữa đường mọi người đã sớm có tâm lý. Chỉ có điều Mr. Vee phân tích dữ liệu chuẩn xác như vậy. Mọi người vẫn có chút hụt hẫng.

Chính Quốc không phục gõ lại một câu:"Theo ý của đồ đệ thì nhiệm vụ này không làm được sao?".

Vee: "Cũng có khả năng phương pháp của chúng ta sai, xông thẳng vào con đường này rõ ràng không được, ngay từ cửa đã có nhiều đào hoa tinh vậy, đằng sau không biết chừng có nhiều hơn".

"Nhưng chỉ có con đường này thôi". Chính Quốc có chút nóng nảy.

Moi người đều im lặng, đột nhiên Mr. Vee mỉm cười nói:"Thực ra còn có một dòng sông:)".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net