III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm cơm nước xong xuôi, Kim Thái Hanh ngồi ở ghế sa lon, Điền Chính Quốc co lại trong ngực hắn, uể oải ngáp. Kim Thái Hanh nhìn cái đầu nhỏ của cậu gật gà gật gù, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn há miệng hút lúm đồng tiền của cậu một hơi nói, "Cục cưng ngoan." Một cái tay của hắn ôm chặt cậu vào ngực mình, một cái tay khác thì sờ mó khắp nơi trên người cậu.

Khắp thân thể Điền Chính Quốc toàn là dấu vết của hắn lưu lại, ánh lên làn da trắng muốt khiền người ta nổi lên ham muốn ngược đãi. Kim Thái Hanh rất rất thích dùng tay ấn lên những nơi có vết tích xanh tím ấy. Đây là báu vật của một mình hắn mà thôi.

Điền Chính Quốc luôn luôn dung túng hắn, để mặc tay hắn dạo chơi trên người mình, trả lời hắn: "Không phải cục cưng ngoan."

Kim Thái Hanh nắm chặt tay, cúi đầu nhìn cậu, "Sao lại không ngoan?" Điền Chính Quốc sờ lên mặt hắn, "Em hai mươi chín tuổi, là ca ca của anh, gọi em là ca ca đi."

Kim Thái Hanh cười ra tiếng, ép cậu lên trên ghế sa lon, dùng răng cắn lên áo của cậu, chậm rãi nói, " Ca ca phải cho đệ đệ thao, em nói xem có đúng không?"

Điền Chính Quốc thật sự mệt mỏi, không biết mỗi ngày Kim Thái Hanh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy. Cậu đành chui vào cổ của hắn, ra vẻ tủi thân nói: "Chồng, Kim Thái Hanh, ngày mai lại chơi có được không? Trên cổ có nhiều quá rồi."

Kim Thái Hanh nghe vậy bèn quay người cậu lại đối mặt với mình, cười nói: "Vậy em dùng tay làm chồng bắn đi."

Dứt lời đã kéo tay cậu sờ dương vật của mình còn hai cánh tay của hắn lại tiến vào bên trong quần áo của cậu.

Điền Chính Quốc sờ lấy gậy thịt đã cương, hai tay xoa nhẹ. Cậu không còn bao nhiêu sức, mò qua chóp đỉnh thì lỏng tay ra. Kim Thái Hanh rên khẽ một tiếng. Hắn ngắm khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của cậu, trên mặt còn vương nước mắt do ban nãy đánh ngáp. Bàn tay hắn nhéo nhéo đầu vú lại càng mạnh hơn, toàn bộ bàn tay bao lấy cả hai bên vú mà chơi đùa. Điền Chính Quốc bị hắn chơi rên rỉ không ngừng.

Kim Thái Hanh một bên hưởng thụ, một bên không ngừng nói lời hạ lưu, "Sau này sinh con cho chồng, cả sữa cũng phải cho anh có biết không?"

"Biết." Điền Chính Quốc rất nghe lời, "Tay xót rồi, anh bắn đi."

"Em ngồi xổm xuống liếm liếm, chồng mới bắn, bắn vào trong cái miệng nhỏ nhắn của em nhé?"

"Ngày mai đi, ngày mai chơi với anh, giờ đi ngủ đi mà?" Tay Điền Chính Quốc mất hết sức. Xem dáng vẻ cậu thật sự rất buồn ngủ rồi. Kim Thái Hanh không muốn làm khó cậu, mượn tay của cậu sục thêm mấy chục cái, bắn ra bạch trọc đầy tay Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh ôm ngang cậu lên, hôn một cái lên gương mặt vô cùng mịn màng của cậu, nói: "Muốn giao đời này vào tay em."

Hôm sau Điền Chính Quốc ngủ dậy thì Kim Thái Hanh đã đi làm. Điền Chính Quốc đau nhức cả người, phát hiện trên tay mình có vật lạ thì đưa lên nhìn thoáng qua. Đây là chuỗi tràng hạt của Kim Thái Hanh. Chuỗi này theo Kim Thái Hanh từ nhỏ đến lớn, chắc chắn là tối hôm qua khi cậu ngủ thiếp đi đã được Kim Thái Hanh đeo lên.

Điền Chính Quốc rời giường rửa mặt xong xuôi, nhìn thấy trên bàn ăn đã có sandwich Kim Thái Hanh làm cho cậu, còn thân thiết rót một ly sữa bò, cậu bèn cười một tiếng. Điền Chính Quốc xoay hạt châu một chút, lấy điện thoại ra lên Weibo xem một tí. Gần đây không có ai đặt bản thảo, nhưng lại cậu lại thấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ.

Ở thời đại này, ba mẹ vô cùng tôn trọng hôn nhân tự do. Cậu và Kim Thái Hanh lấy giấy chứng nhận cũng chỉ thông báo cho ba mẹ đôi bên. Ba mẹ Kim Thái Hanh cũng là những người rất tiến bộ.

Cậu quay số gọi lại, một lát sau, mẹ cậu nhận điện thoại.

"Dạ mẹ, có chuyện gì thế, tối hôm qua con đi ngủ hơi sớm."

Mẹ Hạ ở đầu bên kia điện thoại đáp lời: "Một người bạn của mẹ có con trai muốn nhờ giúp đỡ. Thằng bé sắp đến thành phố Z học vẽ tranh một đoạn thời gian, không phải nhà của con với Tiểu Lâm ở thành phố Z sao? Mẹ thằng bé hỏi mẹ xem có thể ở chỗ con tầm năm sáu ngày không ấy. Nếu con có rảnh thì dạy nó vẽ tranh luôn."

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh xưa nay không phải là người hẹp hòi nên cậu nghĩ một chút bèn đáp: "Dạ được, đến lúc đó con bảo Kim Thái Hanh đi đón cậu ấy."

Sau khi đồng ý với mẹ xong, cậu thu dọn phòng ốc một tí, ăn cơm trưa, chạy mấy bài bản thảo và ngoan ngoãn ở nhà chờ Kim Thái Hanh trở về. Bởi vì sợ mất đi, cho nên cam nguyện vì hắn làm chim sẻ trong lồng.

Buổi tối Kim Thái Hanh về thì Điền Chính Quốc ở cửa ra vào chờ hắn. Kim Thái Hanh nhìn thấy cậu, cười một tiếng, giày còn chưa kịp tháo đã ló đầu vào muốn thơm một cái.

Kim Thái Hanh thừa dịp Điền Chính Quốc ở bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, lặng lẽ đi vào phòng tắm cất kỹ quần áo tình thú. Sau đó hắn đi ra ôm lấy Điền Chính Quốc. Có vợ thật tốt mà.

Lúc ăn cơm, Điền Chính Quốc nhớ tới chuyện đã đồng ý với mẹ, nói: "Một người bạn của mẹ em có một người con trai muốn đến ở nhờ nhà mình vài hôm, có được không anh?"

Kim Thái Hanh thuận miệng đồng ý, "Được chứ, cứ đến đi." Điền Chính Quốc thở ra một hơi, Kim Thái Hanh đột nhiên cảnh giác lên, "Là Alpha? Hay là?"

Điền Chính Quốc nhớ tới mình quên hỏi, có chút sợ hãi nói, "Để em hỏi lại mẹ."

Thời gian mẹ Điền online khá dài, lập tức đưa một tin tới.

Điền Chính Quốc nhất thời có chút cà lăm, nói: "Là Alpha."

Kim Thái Hanh nhếch khóe miệng, mặt đen ngay. Hắn vô cùng không vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net